Vợ xin 15 triệu mua giày cao gót đi tiệc tất niên, tôi càng sốc khi cô ấy tuyên bố thẳng thừng: 50 triệu mỗi tháng không đủ t.iền mua son!
Tôi cảm thấy không thể sống nổi với cô vợ chi tiêu hoang phí như thế. Mỗi tháng đưa cô ấy 50 triệu để lo chi tiêu, ăn uống rồi mà vẫn chẳng bao giờ đủ.
Mỗi lần nói về chuyện lấy vợ, mấy thằng bạn tôi hay nói mấy câu vui vui kiểu như “sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ”, rồi thì “bạn sinh ra mà nghèo không phải do bạn, nhưng mất đi mà vẫn nghèo thì do bố vợ bạn rồi”.
Tôi thì chẳng bao giờ hy vọng sẽ chọn cô vợ giàu, gia thế khủng. Bởi bản thân tôi đã tự làm chủ 1 công ty. Sau bao khó khăn, sóng gió thì giờ tôi cũng thu nhập khoảng 2 tỷ/ năm và công ty đang trên đà phát triển. Tôi cũng đã tự mua một căn chung cư rộng rãi. Đầu năm tôi cũng sắm chiếc xe tầm trung để tiện di chuyển cũng như gặp gỡ đối tác.
Thế nhưng, mấy cái thằng mong vợ giàu lại chỉ toàn quen người tầm tầm, còn tôi không hy vọng gì lại cưới được Minh Ngọc – con gái duy nhất trong gia đình giàu nứt đố đổ vách. Khối tài sản thật sự nhà cô ấy lớn tới đâu tôi chẳng rõ, nhưng hiện bố mẹ vợ đang sống trong căn biệt thự rộng thênh thang ở ngoại thành. Chỉ riêng căn ấy thôi giá đã mấy chục tỷ, cả nội thất khéo cả trăm tỷ mất. Rồi 3 chiếc xe hơi toàn hạng sang ở gara cũng vô cùng giá trị, có lẽ nhiều người làm cả đời cũng không ra.
Chưa hết, vài lần tôi ghé chơi cũng nghe bố vợ nói chuyện bán mảnh đất này, căn hộ kia toàn t.iền tỷ mà nhẹ bẫng như thể vài chục nghìn đồng vậy. Ngọc cũng bảo bố xưa kia kinh doanh vàng bạc thôi nhưng rồi lấn sân bất động sản, ăn nên làm ra hơn và giàu có như hiện tại. Vì giàu nứt đố đổ vách như vậy nên Minh Ngọc coi t.iền như rác, vung tay mua đồ không hề suy nghĩ. Nói thật, nếu không phải cô ấy chủ động làm quen, tán tỉnh thì tôi cũng không dám tán, chẳng dám yêu và cưới Ngọc đâu.
Hồi tôi mới quen cô tiểu thư Hà thành ấy, hội bạn tôi lại được dịp xuýt xoa, bảo tôi số hưởng. Nhưng tôi thì nghĩ khác, tôi yêu Minh Ngọc vì cô ấy xinh xắn, đáng yêu, chân thành, cá tính chứ không phải vì tài sản. Hơn nữa, dù tôi chẳng đại gia nhưng cũng là thằng đàn ông có chí, đang tự xây dựng sự nghiệp của riêng mình… Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ nhờ nhà vợ. Quen Ngọc, tôi lại càng nỗ lực hơn để không bị gia đình cô ấy c.oi t.hường.
Vợ chi tiêu hoang phí khiến tôi cảm thấy không thể chiều nổi. (Ảnh minh họa)
Tới khi cưới xong, chúng tôi dọn ra ở căn chung cư mà tôi mua. Vì cũng chỉ có 2 phòng ngủ, tôi không thuê giúp việc. Bản thân tôi nghĩ rằng, 2 vợ chồng tự chia nhau ra làm là được. Thế nhưng, càng lúc vợ lại càng giở tính tiểu thư, khác hoàn toàn ngày mới yêu tôi.
Minh Ngọc không chủ động làm bánh, nấu món mới cho tôi thử nữa. Ngược lại, cô ấy yêu cầu tôi làm mọi thứ. Nếu tôi lấy cớ bận thì cô ấy bảo tôi không yêu, không thương cô ấy như xưa. Nào thì đàn ông bọn anh ai cũng như nhau, có được xong bắt đầu ruồng rẫy, hắt hủi, đối xử tệ bạc với con gái nhà người ta. Tôi giải thích mình bận, cô ấy cũng vẫn khăng khăng bắt tôi phải nấu cơm.
Tôi ban đầu vẫn chiều vợ, nhưng càng ngày tôi càng thấy cô ấy quá quắt. Cô ấy làm việc rất nhẹ nhàng ở công ty, 8 tiếng rồi về, tôi lại khác. Tôi phải lo quản lý 2 chục con người, phải lo gặp gỡ đối tác, lập kế hoạch, chiến lược cho công ty… Nhưng vợ không chịu hiểu. Cũng vì chuyện đó, tôi cảm thấy giữa 2 vợ chồng có khoảng cách hơn.
Video đang HOT
Đặc biệt, mỗi tháng tôi đưa vợ 50 triệu để lo chi tiêu trong gia đình, song hầu như chỉ được chưa đầy tháng. Ngọc tiêu hết veo. Tôi lại phải xuống nước thuyết phục em rằng công ty mới đi vào quỹ đạo chưa lâu, tôi chẳng phải đại gia, em nên tính toán chi tiêu hợp lý hơn.
Nhưng Ngọc lại trách tôi: “50 triệu anh đưa chẳng đủ em tiêu vặt, đừng tưởng là to. Em cần thì có thể xin bố, ông sẽ cho em gấp 10. Chẳng qua, em muốn được cảm giác chồng chăm lo thôi. Anh chẳng bằng 1 góc những gã tán em đâu, đừng có lên mặt mà dạy nhà giàu cách tiêu t.iền”.
Tôi nghe xong kiểu choáng váng ấy, không nói nên lời. Rồi thấy tôi đứng lặng người, vợ lại tiếp tục mắng tôi là kém cỏi, bất tài. Cô ấy sẽ không bao giờ để tôi được hưởng 1 đồng nào từ nhà vợ. Chẳng lẽ Ngọc nghĩ tôi cưới em chỉ vì hám gia tài nhà em? Đã thời nào rồi mà tôi còn phải luồn cúi, nhịn nhục mấy chục năm nữa để chờ bố mẹ vợ mất, để được hưởng số tài sản họ để lại?
Chính vì câu nói ấy mà tôi bị tổn thương lòng tự trọng, tôi đã cáu và bảo Ngọc: “Anh không bao giờ dám so sánh với bố em nhưng anh cũng luôn cố gắng để lo cho em đủ đầy vật chất, san sẻ với em việc nhà. Song có vẻ em không trân trọng điều đó…”
Nói xong, tôi bỏ đi. Ngọc giận dỗi, nhưng có vẻ sau khi gọi điện thoại mách bố, được ông dỗ dành thì cô ấy lại chủ động làm lành. Nhưng nói gì thì nói, câu ấy vẫn khiến tôi bị tổn thương.
(Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, hôm gần đây Ngọc xin tôi 15 triệu để mua một đôi giày hiệu thì tôi đã thẳng thừng từ chối. Tôi bảo em có thể lấy t.iền sinh hoạt ra mà dùng, Ngọc lại sẵng giọng mắng tôi rằng: “Anh không biết bao lâu nay t.iền anh đưa chả đủ vợ anh mua thỏi son, hộp phấn à? Tôi phải ứng t.iền túi mình ra rồi đó. Giờ sắp tiệc tất niên công ty, vợ anh muốn nổi bật 1 chút thôi, 15 triệu anh cũng tính toán.”
Hết chịu nổi việc vợ chi tiêu không kiểm soát, tôi đã nổi nóng và trách: ” Trước khi cưới anh em phải hiểu rồi chứ, anh chỉ có thể lo được thế thôi. Tương lai thì chẳng ai rõ, nhưng hiện tại em không đồng cam cộng khổ với chồng mà chỉ biết đòi hỏi, anh mệt mỏi lắm rồi.”
Ngọc bắt đầu khóc than rằng tôi khiến cô ấy phải bỏ biệt thự sang trọng đi ở chung cư, phải hi sinh đủ thứ mà tôi không biết trân trọng. Rằng tôi là gã keo kiệt, tính toán: “Anh nghĩ tôi mang về cho bố mẹ à? Họ không bao giờ thèm dăm đồng bạc lẻ ấy đâu. Đồ keo kiệt, bủn xỉn, tính toán…”
Tôi quá mệt mỏi, bỏ đi uống rượu. Tôi thật sự nghĩ tới chuyện l.y h.ôn, vì tôi còn nặng gánh, phải lo cho bố mẹ ở quê, lo cho đứa em đang học đại học nữa. Còn Ngọc chưa 1 ngày làm tròn bổn phận với bố mẹ tôi lại còn luôn đòi hỏi nữa… Tôi thật sự muốn l.y h.ôn…
Vô tình đi karaoke cùng hội bạn của chồng mới phát hiện họ chuyên gọi "tay vịn", tôi có hành động khiến tất cả tái mặt
Sau hành động của tôi thì chồng chẳng dám ho he gì, còn mấy em tay vịn cũng tự động xin lui.
Tuấn có một hội bạn thân ở công ty. Hầu như tuần nào họ cũng phải đi đá bóng, ăn nhậu với nhau 1 bữa. Thậm chí, nhiều lần còn làm tăng 2, tăng 3 là karaoke kèm "tay vịn"!
Thế mới biết, không phải cứ thân là tốt. Bạn thân để giúp nhau tốt lên chứ thân kiểu rủ rê, chơi bời tôi chẳng muốn chồng mình giao du. Tuy nhiên, tôi chỉ nhận ra bộ mặt thật của hội bạn thân kia sau 1 lần quên mang khóa cửa.
Sự việc đã xảy ra cách đây hơn 1 năm, khi tôi và Tuấn chuẩn bị làm đám cưới.
Hôm ấy, xe tôi bị hỏng nên vội vàng gọi cho Tuấn tới đón. Dù sao công ty anh cũng gần tôi, lại tiện đường mà. Thế rồi tôi tự tin gọi về báo với bố mẹ là xe hỏng, Tuấn đón, chúng tôi sẽ đi chọn nhẫn cưới luôn.
Nhưng khi Tuấn tới, mặt anh xị ra rồi bảo: "Tối nay anh có kèo với anh em công ty rồi. Bây giờ "bùng" thì không được, mọi người sẽ trách lắm. Anh đưa em về xong rồi đi cùng mọi người được không? Mai anh sẽ đi chọn nhẫn cưới với em".
Nghe tới đó, tôi thất vọng ghê gớm. Thế mà tôi còn vừa hí hửng gọi điện báo cho mẹ là không ăn tối và sẽ về muộn chứ. Nhưng suy cho cùng cũng là do tôi quá vội vàng. Và do cả Tuấn không chịu nói rõ ngay lúc tôi nhờ anh đón.
Tuy nhiên, đúng là số trời! Tuấn chở tôi về tới cổng, tôi chợt nhận ra chùm chìa khóa đã thả cốp xe! Mà xe thì hỏng nên bỏ ở công ty rồi còn đâu?
Tôi rút điện thoại gọi mẹ mà 3-4 cuộc bà mới nghe. Và mẹ cười hềnh hệch bảo: " Con nói đi với thằng Tuấn, mẹ và bố đi hẹn hò rồi. Mà quán cà phê ở ngoại thành cơ, thôi con đi với nó đi".
Tôi quay sang thở dài với Tuấn, anh chối quanh. Nhưng tôi thấy nghi nghi, chẳng phải đi nhậu cùng anh em công ty sao? Vậy sự có mặt của tôi khiến họ khó chịu tới vậy à?
Sau đó tôi làm bộ mặt giận dỗi, đẩy Tuấn về phía xe của anh và phụng phịu "thôi anh đi đi, em ngồi cổng cũng được" thì Tuấn chẳng còn cách nào đành tặc lưỡi: "Ừ, thì đi".
(Ảnh minh họa)
Tăng 1 ăn uống nhậu nhẹt không có gì đáng nói. Họ trò chuyện cũng vui vẻ thôi. Nhưng tăng 2, hội bạn của Tuấn đi karaoke. Anh khăng khăng chối nhưng tôi quyết đi.
Và dù có sự hiện diện của tôi, mấy anh kia thản nhiên gọi "tay vịn". Khi 5 cô gái kia bước vào, tôi sửng sốt lắm. Thậm chí tôi còn đỏ mặt vì bọn họ ăn mặc quá khêu gợi, hở trên hở dưới. Phần ngực lồ lộ đ.ập thẳng mắt người đối diện.
Anh đồng nghiệp kia thì cười: "Vợ Tuấn bảo cứ chơi bình thường, thôi cứ bình thường mà chơi nhỉ!". Tuấn nhìn tôi bối rối, không dám ho he gì. Mấy em tay vịn kia đúng kiểu "được trả t.iền rồi thôi thì cứ làm việc tận tâm". Dù tôi ngồi kế Tuấn, một ả vẫn tiến tới ân cần hỏi han, chăm sóc.
Tuấn hơi gạt ra, nhưng tôi không nói gì. Cảnh tượng xung quanh mới càng khiến tôi nóng m.áu. Ông nào ông nấy đều đang thân thiết, tình tứ với mấy em chân dài. Đi karaoke lành mạnh mà Tuấn hay khẳng định với tôi đây sao?
Nhưng tức nhất là chuyện 1 ông anh cả của nhóm cứ cố tình đẩy tôi lên hát, xong khích mé cô gái "tay vịn" kia chăm sóc Tuấn. Tôi nóng m.áu lắm rồi, túm ngay 1 anh trong đám để song ca cùng. Lúc hát, tôi còn cố tình nhìn anh kia âu yếm.
Tuấn nhìn tôi, nhưng không dám ý kiến. Nhưng hát xong, tôi giơ điện thoại ra quay 1 lượt rồi cầm mic nói to: " Các chị nhà có lẽ không biết karaoke lành mạnh là thế này đâu, các anh nhỉ!".
Mấy ông đó tái mặt. Thậm chí, họ còn quát Tuấn dạy lại tôi. Nhưng tôi hất hàm, mấy em tay vịn sợ quá xin lui. Phần mấy ông đồng nghiệp, tôi tuyên bố thẳng: "Em chả bao giờ cấm chồng sắp cưới của em đi karaoke. Nhưng đi là phải lành mạnh đúng nghĩa. Còn các anh là bạn thân nhưng lại dẫn dắt nhau tới chuyện không hay này thì em không đồng tình".
Nói rồi, tôi bỏ đi thẳng. Tuấn vội vàng chạy theo để giải thích. Anh khăng khăng mình rất ngoan. Bình thường không chơi tay vịn nhưng vẫn chia t.iền nên các ông đó thích rủ anh. Hôm nay vì lỡ đặt bàn, đặt đám chân dài đó rồi nên tiếc t.iền, và tôi xuất hiện bất ngờ mấy ông đó vẫn quyết chơi.
Tôi nói lại với Tuấn rằng, cứ cho rằng từ trước tới giờ anh ngoan, không làm điều gì có lỗi với tôi. Nhưng không ai chắc được mai này sẽ ra sao. Vậy nên, tốt hơn hết là chọn bạn mà chơi!
Chúng tôi hiện giờ thì cũng cưới rồi. Tuấn chuyển chỗ làm sau đó ít lâu. Hội bạn thân kia, Tuấn vẫn qua lại nhưng đi karaoke thì anh từ chối.
Tôi nghĩ chị em cũng nên để ý hội bạn của chồng 1 chút, đừng nghĩ thân thì tin tưởng được. Đôi khi càng thân lại càng dễ bao che và rủ rê nhau vào con đường tội lỗi đó!
Có nên rời thành phố lớn để sống gần chồng Tôi 31 t.uổi, người miền Nam; chồng 35 t.uổi, người miền Bắc, lấy nhau được 8 năm, có 2 b.é t.rai 5 t.uổi và 1 t.uổi đã đi nhà trẻ. Chúng tôi sống ở ngoại thành TP HCM (nơi tôi sinh ra và lớn lên), đã có nhà riêng tương đối khang trang. Gia đình tôi khá hạnh phúc, chồng biết quan tâm,...