Vợ tôi ngoại tình!
Tôi đi làm đầu tắt mặt tối, chỉ vì muốn kiếm thêm tiền chăm lo cho mái ấm bé nhỏ mà tôi hết sức trân quý. Nhưng, vợ tôi đã phản bội tôi…
Tôi đã từng có một đời vợ và 2 đứa con trai. Vợ tôi bệnh nặng và qua đời khi đứa con lớn mới học lớp 2. Tang lễ xong xuôi, tôi thành gà trống nuôi con, lẳng lặng một cuộc đời giản đơn.
Ba năm sau, tôi gặp cô ấy – vợ hiện tại của tôi bây giờ. Đó là một phụ nữ xinh đẹp, khá trẻ so với tôi. Tôi không nhớ chúng tôi đã yêu nhau như thế nào, nhưng sau đó là cưới nhau. Các con tôi còn quá nhỏ, chúng không phản kháng, cũng không nói gì. Trong tâm thức của chúng, khao khát được chăm sóc bởi một bàn tay phụ nữ – đó là thứ mà dù cố gắng thế nào tôi cũng không làm được!
Có một người phụ nữ chăm lo trong nhà, dù sao vẫn hơn! Tôi đã tin như thế…
Cưới nhau chưa được bao lâu, tôi biết mình đã chọn nhầm người. Cô ấy đẹp đấy, nấu ăn ngon đấy, nhưng tính tình cực kì dữ dằn và cố chấp. Cô ấy sẵn sàng đánh con tôi mỗi khi chúng phạm lỗi hay nghịch ngợm. Cô ấy cũng sẵn sàng bốp chát lại với tôi mỗi khi mâu thuẫn. Khi nóng giận, cô ấy phát ngôn không còn “trên dưới” gì cả. Đó là một phụ nữ “hỗn”!
Tôi và cô ấy có với nhau 2 đứa con rất đẹp và thông minh. Nhưng, vốn liếng quý báu ấy không làm vợ tôi trở nên hiền diệu hơn. Tôi đã tự hỏi cô ấy không thỏa mãn điều gì trong ngôi nhà này? Tôi cho cô ấy tất cả, cô ấy có 2 đứa con tuyệt vời, cô ấy không phải đi làm, chỉ ở nhà lo nội trợ và giữ tất tần tật tiền lương của tôi, cô có thời gian rảnh đi làm đẹp, may đồ mới mỗi tháng,…vậy vợ tôi còn không thấy thỏa mãn vì điều gì?
Video đang HOT
Có lẽ tôi đã không hiểu rằng, phụ nữ, có không ít người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, và luôn luôn không hài lòng với những gì mình có.
Dần dà, tôi không còn quyền hạn gì trong gia đình. Cãi nhau cũng không xong, vì cô ấy không dùng lý lẽ, thích nói ngang dọc và làm ầm ĩ lên khắp xóm, mất mặt vô cùng. Riết đâm chán, tôi đành im lặng nhịn cho xong. Hai đứa con riêng, tôi gửi về nội. Cô ấy không hề thương chúng như chúng đã mơ ước lúc ban đầu.
Tôi làm việc đầu tắt mặt tối để lo cho con, và vì cô ấy luôn than thiếu tiền. Công việc nhiều, chỗ làm lại xa xôi, có khi 1 tuần tôi mới về một lần. Nhưng, mỗi khi bước về nhà, chỉ có 2 đứa con thơ chạy ra mừng rỡ. Vợ tôi hiếm khi nào nở với tôi một nụ cười. Gương mặt cau có của cô ấy khiến tôi gần như tức điên vì thấy bị xúc phạm.
Trong thời gian chung sống với tôi, cô ấy ngoại tình đến 2 lần. Lần đầu tiên, tôi đã tha thứ dù cô ấy không hề hối lỗi và ăn năn. Tôi đã nhắm mắt cho qua vì thương con, thương vợ, vì nghĩ rằng đó chỉ là sai lầm nhất thời. Người đời chửi tôi là thằng đàn ông hèn. Tôi im lặng chấp nhận điều đó. Tôi đã từng mất một người vợ, con tôi đã từng mồ côi mẹ, tôi không muốn điều đó diễn ra lần nữa.
Cuộc đời lại lần nữa chứng minh rằng tôi đã suy nghĩ sai lầm và đặt niềm tin không đúng người. Lần ngoại tình thứ 2 thật khủng khiếp, cô ta quan hệ công khai, dắt người tình về nhà mỗi khi tôi đi vắng, không ngần ngại trước ánh mắt non trẻ của con cái, thậm chí không cho tôi đụng vào người, buộc tôi phải ngủ riêng. Tôi đã tức giận cãi nhau với cô ấy một trận nảy lửa. Cô ấy cũng không vừa, gào lên như hổ dữ, thách thức tôi. Đỉnh điểm của trận cãi nhau ấy, cô ấy quăng đồ của tôi ra đường. Tôi đã bỏ đi cho vừa lòng người đàn bà xấu xa ấy, bỏ lại hai đứa con bơ vơ, bỏ lại nhà cửa và mọi tài sản để cô ấy mặc lòng giày xéo.
Tôi đang rất rối trí và căm hận. Tôi còn 2 đứa con riêng, chưa hoàn thành đúng trách nhiệm của một người cha. Mái nhà thân thương lại lần nữa đổ nát. Tôi phải làm gì vào lúc tuyệt vọng này?
Theo VNE
"Tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời này"
Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa.
Không ít lần cánh bạn nhậu nói thẳng vào mặt tôi rằng: "Mày là thằng đàn ông hư hỏng, là đồ khốn nạn" nhưng tôi không tin mình lại xẩu xa đến vậy. Việc gì tôi phải tin vào những lời cạnh khóe, hằn học ấy khi mà trong tay tôi là bao nhiêu nhà-đất, là những cô nhân tình trẻ trung, nóng bỏng và lại có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc khiến bao kẻ phải ghen tị.
Vợ tôi đẹp và ngoan, cô sinh cho tôi một công chúa và một hoàng tử đáng yêu nhất trên đời. Từ ngày sinh đứa đầu tiên, tôi bảo cô không phải đi làm nữa chỉ phải ở nhà chăm con thôi, việc kiếm tiền là bổn phận của người đàn ông. Vâng lời, vợ nghỉ hẳn việc để dồn sức vun vén cho tổ ấm nhỏ của chúng tôi.
Từ hơn chục năm nay, cứ mỗi khi ra bước chân ra khỏi nhà là tôi có người nâng khăn sửa túi, trở về nhà là có sẵn nước nóng tắm, có cơm lành canh ngọt để bỏ vào miệng. Việc chăm con, đưa đón con đi học đều một mình vợ tôi lo cả. Chính tôi là người đã yêu cầu cô ấy nghỉ việc nhưng khốn nạn thay nhiều lần lại rủa vợ là loại đàn bà vô dụng, sướng không biết đường sướng chỉ có mỗi việc ăn-chơi và nuôi con mà cũng tỏ ra mệt mỏi, ý kiến này ý kiến nọ.
Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào (Ảnh minh họa)
Đàn ông dù học cao hay học thấp vẫn tự cho mình nhiều quyền hành trong gia đình hơn. Và trong số những quyền lợi được hưởng, tôi cho mình quyền được tự do cặp bồ ở bên ngoài. Tôi nghĩ thế này, vợ mình dù ngoan, đẹp đến đâu nhưng ở nhà mãi thì cũng không còn thú vị nữa, mình là thằng đàn ông kiếm ra tiền thì tội gì không hưởng thụ, nếm thử những "món ăn" hấp dẫn trên đời này.
Tôi cho phép mình yêu thương, chiều chuộng những cô nhân tình bé nhỏ, dễ thương với điều kiện không được bỏ bê gia đình, cuối tháng đưa thật nhiều tiền cho vợ nuôi con là được. Trước khi biến cố xảy ra tôi vẫn tự vỗ ngực mà rằng mình là thằng đàn ông tử tế, dù vui chơi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ.
Nhưng chính sự dễ dãi quá đáng với bản thân đã dần biến tôi trở thành một người đàn ông tồi tệ. Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa. Tôi quên mất ai là người chăm lo gia đình để mình được thoải mái vui chơi bấy lâu nay. Từ hoạnh họe tôi cho mình quyền thẳng tay bạt tai, dúi đầu vợ vào thành giường mỗi khi cô ấy dám "bật" lại.
Hơn chục năm sống cảnh "nhàn nhã" tiêu tiền và nuôi con thì có đến 8 năm vợ tôi phải chịu sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần từ phía người chồng "tuyệt vời" là tôi đây. Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào. Tôi mạnh tay đánh vợ nhưng cũng chưa một lần chịu nhìn những vết thâm tím trên cơ thể cô ấy. Đàn ông thằng nào chẳng đánh vợ, chẳng chửi vợ, nhưng có phải người nào cũng như tôi: biết kiếm rất nhiều tiền. Sự "tử tế" của tôi với gia đình mình là như vậy!
Cuối cùng thì tuần trước, vợ tôi đã dắt cả hai con về quê ngoại để chỉ cho tôi biết mình đã "tử tế" như thế nào. Từ hôm đó, tôi mới nhận ra mình chẳng còn gì trong tay. Tôi sợ sự cô độc đang vây hãm xung quanh khi phải sống một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang giữa thành thị ồn ào.
Nhà-đất và những tài khoản không khi nào vơi ở ngân hàng chỉ khiến tôi "tử tế", chỉ giúp tôi thành người hùng trong mắt những cô nhân tình xinh xắn nhưng giỏi đào mỏ. Còn trong mắt vợ con - những người đã luôn ở bên cạnh mình, thực tình tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời.
Theo VNE
Cố tình trở thành hàng xóm của tình cũ để tiện "yêu" Sự thật đau lòng này đập vào mắt tôi như mọt cú giáng đau đớn. Tình yêu và niềm tin mà tôi dành cho anh bao nhiêu năm nay chợt vỡ vụn. Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm thì quyết định đi đến đám cưới vì cả hai đều không còn trẻ. Anh 32 tuổi, tôi cũng đã gần 27. Chúng...