Vợ quen đường cũ
Anh đã tha thứ cho chị, chị đã cố gắng chuộc lỗi lầm tày đình ấy. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, người năm cũ ấy giờ đã là một “ông lớn” về Hà Nội họp, gọi điện cho chị thì chị chẳng đắn đo gì, hộc tốc đến nơi hẹn ngay.
Anh chị là vợ chồng Ngâu xa nhau suốt. Lúc anh ở thành phố thì chị ở quê chăm sóc ông bà già, khi gia đình về một mối thì anh lại nhận công tác biệt phái ở Tây Nguyên, lúc anh về thành phố thì chị lại đi thực tập sinh ở nước ngoài… Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của anh chị tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, ai cũng tấm tắc ngợi khen.
Ấy thế mà khi gia đình thực sự đoàn tụ, đứa con duy nhất đã lớn, kinh tế vững vàng thì vợ chồng lại xảy ra chuyện trục trặc và họ ly thân với nhau. Chuyện không đáng phải như vậy, đơn giản chỉ là anh bắt gặp chị ngồi uống cà phê với một người bạn cũ. Bạn bè đều phê phán anh và có ý bênh vực chị, ai cũng bảo anh ghen tuông quá đáng, bé xé thành to.
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
… Gần 20 năm trước, tuy từ thành phố về quê chỉ gần 200 cây số nhưng đi lại khó khăn, có khi vài tháng anh mới về thăm vợ con một lần. Có bận, nghe tin qua bạn bè báo là chị nhập viện, phải mổ, anh vội vã thu xếp công việc về quê. Tới nhà thì chị đã xuất viện, nói là mổ ruột thừa chẳng có gì nghiêm trọng nên không gọi anh.
Anh ở nhà vài ngày rồi đi, chị theo dõi, dò xét nhưng trạng thái tâm lý của anh vẫn bình thường. Những lần gặp nhau sau cũng vậy, anh không hỏi han gì về vết mổ. Chị thì tỏ ra lo lắng, bất an, phải đến nửa năm sau mới thú nhận với anh là chị mổ do có chửa ngoài dạ con, phải cắt đi một buồng trứng, nhưng cái thai đó không phải của anh.
Nghe chị nói, anh bảo là anh biết, vì nhìn vết mổ anh đã biết đó không phải mổ ruột thừa và anh đã xa chị mấy tháng thì làm sao chị có thai với anh được. Anh biết nhưng im lặng để xem chị sẽ xử sự thế nào, bây giờ chị thú thực thì anh sẽ cho qua, anh chỉ cần biết vì sao chị lại thú nhận.
Chị bảo do lương tâm cắn rứt, do anh không truy xét nên chị càng ân hận và cũng do rất yêu chồng nữa, có điều từ nay trở đi chị không được có chửa nữa vì rất nguy hiểm. Anh bảo đó mới là lý do chính khiến chị thú nhận để khỏi phải lén lút uống thuốc tránh thai nữa. Anh đồng ý tha thứ, giữ kín chuyện này với điều kiện là việc đó không tái diễn nữa. Chị ôm lấy anh, nức nở…
Và, những năm tháng sau đó, chị giữ lời hứa của mình, dù xa chồng đằng đẵng nhưng không có một điều tiếng gì. Như để chuộc lỗi lầm, chị dành hết sức lực và tình cảm cho gia đình, chồng con và được tiếng là người phụ nữ đoan trang, thuần hậu. Ấy thế mà, ma xui quỷ khiến thế nào, cái người năm cũ ấy giờ đã là một “ông lớn” về Hà Nội họp, gọi điện cho chị thì chị chẳng đắn đo gì, hộc tốc đến nơi hẹn ngay.
Chị biết, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chị nữa. Vết mổ trên cơ thể đã lành sẹo từ lâu. Còn vết thương tình cảm ngỡ đã liền sẹo, nhưng chỉ chạm khẽ vào là nó lại chảy máu…
Theo VNE
Video đang HOT
Ừ, tôi yêu ả! (Phần 3)
Tôi biết nàng không ngoan như mọi người nghĩ nhưng cũng không thể ngờ nàng "bẩn" đến mức này.
Tôi nằm vật ra giường sau những phút giây tưởng chừng đi tới tận cùng của cảm giác hạnh phúc. Chúng tôi, hai con người vừa vồ vập lấy nhau nằm ngửa cổ lên trời. Không ai nói một lời nào, mọi thứ cứ im lặng diễn ra, cả hai cố dò xét về suy nghĩ của đối phương.
Tôi không tài nào hiểu nổi những thứ cảm giác diễn ra trong mình: sung sướng, ngạc nhiên, hậm hực và có cả cáu giận khi nàng lại lên giường với tôi - một gã đàn ông vốn không tử tế dễ dàng đến như vậy.
Tôi vẫn nằm nghĩ vẩn vơ, còn nàng ngồi dậy, vẫn với tấm thân không áo, không quần. Để phá tan bầu không khí tĩnh lặng đó, tôi thở dài, kéo nàng lại gần và hỏi nhỏ:
- "Em thích tôi đến thế cơ à? Hành động tối nay đã đập tan mọi sự đoan trang mà bấy lâu nay em cố tạo dựng rồi".
Nàng không quan tâm tới sự xúc xiểm của tôi, nàng vẫn giữ khuôn mặt bình thản lạ thường. Rồi nàng nói, một câu nói mà tôi cứ ngỡ đang được nghe từ một ả gái làng chơi vô liêm sỉ:
- "Anh không định quỵt tiền đấy chứ? Hãy đưa tiền cho em?"
Nàng vừa đòi tiền tôi, cái hành động hạ đẳng mà chỉ có kẻ coi thân mình là một món hàng mới làm như thế. Tôi bị sốc! Sốc thực sự. Tôi biết nàng không ngoan như mọi người nghĩ nhưng cũng không thể ngờ nàng "bẩn" đến mức này.
- "Tất nhiên, nếu em muốn. Em cần bao nhiêu?"
Tôi vơ lấy chiếc ví đặt trên bàn. Trong khi tôi còn đang băn khoăn về việc một đêm phiêu linh với nàng đáng giá bao nhiêu, tôi còn đang lưỡng lự không biết định giá bao nhiêu cho việc mình vừa chính thức khám phá ra một cô đàn bà hư hỏng thì nàng giật mạnh lấy chiếc ví của tôi. Nàng nhìn, rồi lặng lẽ rút tiền ra từ ví của tôi:
Tôi biết nàng không ngoan như mọi người nghĩ nhưng cũng không thể ngờ nàng "bẩn" đến mức này. (Ảnh minh họa)
- "Từng này được chứ?"
Nàng tiếp tục làm tôi sốc. Con số đó nhiều hơn tôi tưởng. Tôi không nghĩ nàng lại mặt dày đến thế. Tôi không tiếc tiền bởi vì tôi vốn dùng tiền để mua cảm giác cho mình. Ngày hôm nay, nàng đã mang tới cho tôi quá nhiều cảm giác thì nhiều tiền hơn những ả gái khác cũng chẳng có gì lạ. Nhưng không thể nào tin được, một cô gái như nàng lại dễ dàng và thủ đoạn đến thế. Tôi cười phá lên khi nhìn rõ bộ mặt thật của nàng: Ôi đàn bà, thật đúng là một loài động vật chẳng bao giờ thấu hiểu nổi!
Tôi thiếp đi vào giấc ngủ với những suy nghĩ miên man về nàng. Đọng lai trong tôi phần nhiều là sự hiếu kì. Nhưng đêm đó, tôi đã có một giấc ngủ thật ngon lành.
*****
Ánh mặt trời hắt vào song cửa làm tôi bừng tỉnh dậy. Nàng mất hút! Trên tấm ga trải giường chỉ còn vương lại vệt máu khô. Có gì đó nhói lên trong tim tôi. Bất giác tôi cảm thấy đau và hận. Tôi hận vì nàng còn trong trắng, bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc nàng coi sự trinh tiết của mình chẳng khác gì món hàng tự có mà nhờ bán nó cho tôi, nàng thu lạ được số tiền nàng muốn. Như thế có nghĩa là tôi chẳng có chút giá trị nào trong nàng. Đột nhiên, tôi lại muốn nàng không còn trong trắng, vì như thế nàng sẽ được xếp vào hạng gái hư hỏng mà tôi không cần phải đắn đo.
Tôi bần thần một hồi lâu nhưng rồi thản nhiên đứng dậy. Tôi vốn chưa bao giờ nghĩ về đàn bà quá lâu sau khi đã "thỏa thê". Nàng dù có đôi chút khác lạ nhưng cũng là đàn bà. Tôi dẹp nàng ra khỏi đầu, không nghĩ ngợi, không băn khoăn. Tôi còn những cuộc vui khác đang chờ. Tôi dậy, mặc áo quần và bước ra khỏi cửa. Mọi thứ trong căn phòng vẫn ngổn ngang và trên giường, vệt máu khô còn nguyên đó...
***
Nàng nghỉ việc! Tôi hơi ngạc nhiên nhưng ngẫm đi ngẫm lại cũng đúng thôi. Nàng sẽ phải đối diện với tôi thế nào, với những người trong công ty ra sao khi mà mọi chuyện bại lộ? Nhưng tôi không nghĩ nàng vất bỏ mọi thứ dễ dàng đến như vậy. Mọi người đoán già, đoán non việc vì sao chỉ sau 2 ngay cuối tuần, nàng đột nhiên viết đơn xin nghỉ việc mà không một lời giải thích. Còn tôi, tôi không muốn nghĩ về con người đó nữa.
Vậy mà không hiểu sao, cả tuần trời trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ lởn vởn về đêm ân ái đó. Cái hình ảnh nàng mặc chiếc sơ mi đóng cúc tới tận cổ và dáng vóc ngọc ngà khi nàng trút bỏ áo quần cứ ngập ngụa trong đầu tôi. Tôi thèm cái cảm giác đêm đó nàng mang lại cho tôi. Nhớ đến cháy lòng. Tôi chưa bao giờ bị ám ảnh bởi một người đàn bà đến như vậy dù những cô gái mà tôi từng lên giường có đủ tài để khiến tôi đê mê.
Một tuần trời không thấy nàng, lòng tôi như lửa đốt. Theo bản năng, tôi bấm máy gọi cho nàng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi tức tối, tôi muốn đập phá cho thỏa cơn nóng giận. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình là một kẻ bị phụ tình. Thật kì lạ. Tôi điên mất rồi.
Cái hình ảnh nàng mặc chiếc sơ mi đóng cúc tới tận cổ và dáng vóc ngọc ngà khi nàng trút bỏ áo quần cứ ngập ngụa trong đầu tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi lục tìm trong đống hồ sơ của nàng còn lưu lại công ty, địa chỉ nhà nơi nàng sống. Tôi tìm tới nơi nhưng đó là một căn nhà cho thuê. Trông nó không được khang trang cho lắm. Trong đầu tôi bắt đầu đặt ra những giả thiết, thực chất nàng chỉ là một con điếm chứ chẳng thanh tao như những gì nàng thể hiện. Nhưng nếu là gái điếm thì làm sao nàng lại còn trinh? Mọi thứ tạo thành một thứ hỗn độn trong đầu tôi. Tôi muốn biết mọi câu trả lời về nàng những thông tin mà tôi có thật quá mơ hồ. Nàng đã chuyển đi rồi, từ sau đêm ấy với tôi.
Vậy là hết! Nàng như một con gió xuất hiện rồi mất hút mà không sao tìm được dấu vết. Tôi lồng lên như con thú bị thương. Tôi cũng không hiểu vì sao mình có cảm giác đó. Tôi hận!
*****
Tôi điên cuồng sống và vồ vập những người đàn bà khác cho thỏa nỗi trống vắng trong lòng. Tôi ghét việc phải nghĩ đến nàng nhưng nó vẫn cứ diễn ra ngoài tầm kiểm soát của tôi. 2 tuần trời, tôi gọi biết bao ả gái khác đến bên mình để khỏa lấp đi sự hẫng hụt mà nàng để lại. Mỗi lần bên họ, say men say tình ái, điều tôi nghĩ đến trong đầu chỉ có nàng. Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Đêm nay tôi thấy mình cô đơn lạ thường. Tôi thèm vòng tay đàn bà ôm ấp. Tôi gọi bừa một số mà không cần nhớ xem cô ta là ai, đẹp, xấu thế nào. Tôi luôn có sẵn những danh sách như thế để phục vụ cho cảm giác chợt đến của mình. Nhưng ngày hôm nay, tôi không còn thiết đắn đo, mình nên gọi "món gì". Tôi chỉ cần có một người đàn bà bên mình. Ai cũng được!
Tôi ôm ghì lấy cô ta. Tôi hòa mình vào cái cảm giác hoan lạc của ái tình đấy. Mọi thứ đều làm tôi ngất ngây.
Reng, reng, reng... Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Nó phá bĩnh cuộc vui của tôi với một người đàn bà, điều mà tôi tối kị. Tôi mặc xác. Khi tôi đang hân hoan tận hưởng, tất cả mọi điều đều vô nghĩa lí hết.
Tiếng chuông lại vang lên lần thứ hai. Lần này, ả ta có phần khó chịu. Ả cầm lấy điện thoại, thoáng đọc tên rồi đưa tôi: "Nghe đi, phiền chết đi được". Tôi vồ lấy chiếc điện thoại khi cô ta nhắc đến tên người gọi đến. Tôi không tin vào mắt mình, lập cập bấm nút trả lời:
- "Anh khỏe chứ?"
Tôi không nghe thấy câu hỏi của nàng vì tôi còn có quá nhiều câu hỏi muốn phải nói ra:
- "Cô đã đi đâu suốt thời gian qua vậy? Tại sao tôi không thể tìm được cô?".
- "Anh muốn gặp em à? Vậy em đến với anh nhé. Ngay bây giờ..."
Nàng cúp máy, tiếng tút tút vang dài mãi phía sau. Tôi bần thần không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Tôi cầm chiếc điện thoại ngồi lặng đi. Nàng đang đến nhưng ngay lúc này, trên giường của tôi, một người đàn bà không áo quần khác đang hậm hực...
Theo VNE
Ừ, tôi yêu ả! (P.2) Giữa đêm, nàng phi tới bên tôi chỉ sau vài câu nói ỡm ờ. Nàng hư hỏng hơn tôi nghĩ. Lại nói về nàng. Nàng làm cùng tôi gần 1 năm. Nói chung, tôi chẳng để ý gì đến nàng nhiều ngoại trừ cái tên và dáng vẻ quê mùa. Mọi người trong phòng khen nàng đoan trang, còn tôi thì chả thiết...