Vợ ơi vợ đẹp lắm rồi!
Vợ giơ cặp chân mét hai nữa là hai mét bảo rằng: – Nếu mà có thể á, em chỉ cần kéo đôi chân này dài ra nữa là xong.
- Thôi nha, treo đồng tiền, hút mỡ bụng, cắt mí mắt là đủ rồi nha!
- Không mà…em còn muốn nâng ngực nữa…anh… nâng thẩm mỹ không đau, không tốn tiền nhiều đâu.
- Cái gì? Nâng làm gì? Ai cho nâng mà nâng? Tôi hốt hoảng nên có phần lớn tiếng.
- Hông cho thì thôi chứ làm gì mà dữ vậy? Hic..hic…
Lại khóc. Nhưng lần này thì cứ mặc cho khóc, khóc chán rồi nín chứ chiều như mấy lần trước thì…
Coi kìa, trời sinh em đã khá ngon mắt rồi, (không ngon sao tôi ngày nhớ đêm mong rồi phải cưới). Vậy mà sau 10 năm hôn nhân, em đã thay đổi chóng mặt về vóc dáng. Không phải mập mạp xấu xí ra, mà là đẹp lên, đẹp theo chiều hướng “độc lạ” khiến người quen lâu gặp lại sẽ khó nhìn.
Hai cái đồng tiền đi “treo” cách gì mà bên cao bên thấp. Nói mãi thì đi “thả” xuống một bên. Bên còn lại, chả hiểu sao vài tháng nó đã vút cao lên tận xương gò má. Người ta đồng tiền nhìn duyên, còn đồng tiền trên mặt vợ tôi cứ khiến má cô ấy dài ra, mặt thóp lại.
Hết cái đồng tiền thì đi hút mỡ bụng. Mà hút làm gì khi em cứ ngồi làm việc suốt, thể dục thì ngại tập, cứ ngồi rồi lâu lâu lại tốn tiền đi hút mỡ. Thôi xem như khát vọng làm đẹp của vợ là vô tận đi, vì “Đẹp là để giữ chồng, đẹp là để ra đường chồng khỏi nhìn con khác, đẹp là để cho chồng hãnh diện”. Thế mà khi em mang cặp mắt hai mí vừa cắt về thì tôi…xỉu.
Đâu rồi đôi mắt một mí nho nhỏ hiền lành dễ thương đã hút hồn tôi? Mắt em bây giờ hai mí nhưng cứ bùm bụp nặng nặng như là luôn ngó xuống đầy xét nét.
Video đang HOT
Chưa kể, chả hiểu sao mí mắt em cứ thâm quầng và sưng mọng. Em bảo đó là dư chấn của thuốc tê, nhưng thuốc gì mãi ba tháng nay vẫn còn hiệu nghiệm? Tôi bảo em hãy đi tìm bác sĩ và trả lại đôi mắt một mí tôi yêu! Em khóc hu u và nói “Bác sĩ chỉ nhận cắt một mí thành hai chứ không nhận biến hai thành một anh ạ” khiến tôi vừa buồn cười vừa tức giận.
Bây giờ, tôi đã cố chấp nhận với đôi mắt thâm quần cụp xuống thì em bảo rằng em sẽ đi nâng ngực “Như gái 18 ấy! Đẹp vô cùng ông xã ạ! Bác sĩ bảo đảm rồi, nếu không đạt sẽ của một đền hai”.
Trời đất ơi, đàn bà hai con mà đòi ngực đẹp như gái 18 thì có quá đáng không? Quan trọng là sức khỏe nữa, đã bao nhiêu tấm gương tày liếp về việc nâng ngực rồi. Trước tiên là “cấm sờ vào hiện vật”, hoặc bỏ mạng, hoặc tai biến suốt đời.
Mà…tôi thì có cần ngực em đẹp như gái 18 đâu. Cứ nhão nhè ra một chút, cứ thỏng thượt một chút để khi nhìn vào, tôi sẽ rất cảm ơn vì em đã sinh con cho tôi mà ra như thế. Vậy mà bây giờ em đòi đi nâng ngực, để rồi may mắn thì chỉ để nhìn, nhìn xong chờn chợn vì dao kéo và vì còn bàn tay kẻ khác đã sờ vào hoặc xui rủi thì biến chứng không biết đâu mà lường..
Hoặc vả sau khi nâng ngực, em còn còn bơm, vá, độn… cái gì nữa không?
Vợ ơi, anh vẫn biết, nhu cầu làm đẹp của phụ nữ là vô tận. Riêng với em thì em làm đẹp là để “giữ chồng” nhưng mà em quên lời anh nói rồi: anh không cần xài đồ mới, anh cần đồ cũ nhưng “chất lượng cao”.
Muốn giữ chồng, hãy giữ từ trái tim nhau, vợ nhé! Chứ cứ thẩm mỹ búa xua rồi về cứ nằm cạnh bên con búp bê không biết nhắm mắt, ngực tròn vun vút, da trắng như xác chết…thì có lẽ anh sẽ “thà chết sướng hơn”
Muốn giữ chồng, hãy giữ từ trái tim nhau, vợ nhé!
Vài dòng mong vợ hiểu.
Trần Quang
Theo queminhngaymoi.vn
'Gầm chạn' với anh là thiên đường
Anh dặn tôi ở chung nhà bố mẹ, không được bên trọng bên khinh. Em quấn bố lơ anh không sao vì mình còn cả đời cạnh nhau, nhưng em chăm sóc chồng mà ngó lơ bố mẹ, ông bà sẽ buồn và tủi thân lắm.
"Con không hứa mình sẽ trở nên giàu có nhưng con sẽ cho Linh một cuộc sống tốt nhất, sẽ làm cho Linh hạnh phúc, sẽ không bao giờ phải khóc. Xin bác..."
Anh không còn bố mẹ, chỉ có một chị gái là con riêng của bố anh. Anh hơn tôi sáu tuổi và như bố nói, anh khắc khổ đến mức khi đứng cạnh tôi, trông không khác gì chú cháu, anh đứng cạnh bố cứ như hai người bạn. Bố hỏi tôi, yêu anh vì điểm gì, tôi không trả lời được, chỉ biết anh mang lại cho tôi sự yên tâm, ấm áp, tin cậy và nương tựa. Ở nhà, tôi luôn bám bố, từ khi biết anh, tôi cảm giác anh cũng như bố.
Ảnh minh họa
Nhưng đám cưới bị lùi lại vì dự án anh đang theo vào giai đoạn nước rút, anh phải đi công tác mười tháng. Bố mẹ không cho tôi đi thăm vì sợ ở công trình tạm bợ toàn đàn ông con trai, tôi đến chỉ thêm phiền, mà anh thì bận tối mặt không thu xếp về được. Thời gian đó lại có người đến cạnh tôi, so với anh, người này hơn tất cả. Ngạc nhiên là bố mẹ lại động viên tôi chờ anh.
Một lần nữa kế hoạch mua chung cư của anh không thành do chị gái anh bị bệnh. Anh lấy hết tiền dành dụm đưa chị không chút phân vân. Tôi từng có ý định buông xuôi, tôi không phải kẻ tham tiền tham giàu nhưng nghĩ cảnh phải làm lại từ hai bàn tay trắng, tôi thấy nản. Sau những lời an ủi, anh nói tùy tôi quyết định tất cả, vì ngay từ đầu, anh đã thấy tủi thân cho tôi.
Bố mẹ tôi bảo hai đứa tôi về ở cùng, chung cư vẫn mua nhưng mua dự án, chừng ba năm nữa mới giao nhà, khi ấy vợ chồng ở riêng còn kịp. Tôi nhìn anh khó xử, có phải bố nghĩ anh không có gia đình nên bắt nạt làm khó dễ, nhưng anh vui vẻ đồng ý. Anh nói lâu lắm anh không có cảm giác gia đình. Tôi lo anh ái ngại cảnh "chui gầm chạn", nhưng anh lại động viên ngược lại. Anh nói, một người đang trắng tay như anh, được cái "gầm chạn" thế này là thiên đường rồi.
Ảnh minh họa
Những lo lắng của tôi bằng thừa khi anh thích nghi khá nhanh với gia đình tôi. Anh làm cái bảng thời khóa biểu của mình, ghi rõ ngày nào, giờ nào đi làm thêm ở đâu, mấy giờ về và đưa cho bố mẹ để khỏi chờ cơm. Bố mẹ bệnh anh chạy tới lui lo lắng, những bữa ăn cơm chung cả nhà, bao giờ anh cũng tranh rửa bát. Mẹ tôi mắng con gái không biết nấu ăn, anh nói mẹ dạy con được không, con sẽ phụ mẹ, mẹ đừng mắng vợ con. Mẹ tôi phì cười: "Bây giờ quyền mắng con gái, tôi cũng bị cướp rồi hay sao?"
Tôi mua cho anh cái áo sơ mi, lúc điện khoe, anh nói nhớ mua thêm cái size 41 cho bố. Anh dặn tôi ở chung nhà bố mẹ, không được bên trọng bên khinh. Em quấn bố lơ anh không sao vì mình còn cả đời cạnh nhau, nhưng em chăm sóc chồng mà ngó lơ bố mẹ, ông bà sẽ buồn, tủi thân lắm.
Lúc tôi mang cái áo biếu bố, bố tôi lại dặn, bố mẹ chồng không còn, chị gái riêng nhưng cũng là thân thuộc, thi thoảng vợ chồng ghé thăm chị, mua gì đó cho các cháu. Con đừng ỷ được chồng thương mà coi thường bà con bà con nhà chồng.
Ảnh minh họa
Rồi bố còn nói, chỉ có nó mới chịu được tính phổi bò, đồng bóng của mày. Tôi bĩu môi, thế sao lúc anh đến nhà, bố ra bao nhiêu điều kiện làm con tưởng mình có giá lắm! Giá gì, bố nạt, tao là tao sợ nó khổ, đời nó đã đủ khổ rồi nên tao thương!
Tôi phì cười, "bố xem những gì ảnh hứa, ảnh làm được bao nhiêu rồi?". "Nó làm được ngần ấy tao đã tạ ơn trời đất rồi. Riết rồi tao không biết mày là con tao hay con chồng mày!".
Tôi bật cười ha hả. Bố vì thương rể mà không chịu công nhận thành tích của con gái. Hẳn bố không biết tôi đã nhờ người tìm việc cho anh rể, nhận lo học phí cho một đứa con chị gái anh. Thi thoảng chúng tôi về thăm anh chị, cùng cuốc đất trồng vườn... Tôi đã sẵn sàng đối đầu với những khó khăn, nhưng có bố mẹ, có anh, mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng biết bao, dù khi nghĩ lại thời điểm đó, tôi vẫn rùng mình.
Tôi đâu nghĩ hạnh phúc ở gần mình đến thế.
Hạnh phúc là khi mình có thể đem lại hạnh phúc cho những người quanh mình.
Thúy Liễu
Theo phunuonline.com.vn
Cần nhờ tư vấn chuyện gia đình- mâu thuẫn giữa chồng và bố chồng Chuyện đang làm em đau đầu là mấy hôm trước nhà em có lắp thêm 1 bồn nước mới để phòng khi có bị mất nước thì vẫn có nước mà dùng. Hình ảnh minh họa Em chào các bà , các mẹ, các chị ạ. Em đang có một chuyện rất đau đầu và không biết xử lý thế nào nhờ các...