Vợ ơi, làm sao anh có thể lấp đầy chỗ trống của em trong con?
“Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?”
Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm, anh vì không có cách nào có thể chăm sóc được bố mẹ nên cảm thấy chán nản và mệt mỏi.
Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát mì tôm làm bẩn hết chăn và ga trải giường, hóa ra trong chăn có một bát mì tôm. “Cái thằng ranh con này”, anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đ.ánh cho đứa con trai đang ngồi chơi một trận.
Đứa con trai vừa khóc vừa nói:
- Cơm sáng đã ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy bố về thấy đói bụng nên đi tìm đồ ăn, con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng bố dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ trong vòi tắm pha mì tôm, con pha một bát ăn, còn một bát để phần bố. Sợ mì tôm bị nguội nên con mang vào giường ủ trong chăn đợi bố về ăn cho nóng. Con mải chơi đồ chơi mới mượn được của bạn nên khi bố về đã quên không nói với bố.
Anh không muốn đứa con thấy mình khóc nên vội vã vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và khóc. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy đứa con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức hình của mẹ nó.
Chỗ trống em để lại nơi đây lớn qua vợ à (ảnh minh họa)
Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn, chu đáo hơn, khi con trai mới vào học cấp I, anh đ.ánh c.on một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học, anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi tìm con khắp nơi, sau vài tiếng đồng hồ đi tìm anh đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm nhìn thấy đứa con đang đứng trước một đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận đ.ánh c.on, đứa con không một lời giải thích, chỉ nói “Con xin lỗi”.
Video đang HOT
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào hòm thư, cuối năm là lúc bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:
- Sao mày lại làm những trò tai quái thế này hả?
Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:
- Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.
Mắt người bố cay cay hỏi con:
- Thế sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?
Đứa con nói:
- Trước đây con còn thấp nên không bỏ thư vào hòm thư được, bây giờ con lớn có thể bỏ thư vào được rồi nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.
Ông bố nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau ông bố nói:
- Mẹ con giờ ở trên thiên đàng, sau này con viết thư xong, hãy đốt nó đi thì có thể gửi thư cho mẹ được đấy.
Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó xem đứa con muốn nói gì với mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động.
“Mẹ thân yêu của con: Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục mẹ cùng con biểu diễn, nhưng vì con không có mẹ nên con không tham gia, con cũng không nói cho bố biết vì sợ bố sẽ nhớ mẹ. Thế là bố đi khắp nơi tìm con, nhưng con muốn bố nhìn thấy con giống như đang đi chơi nên con đã cố ý đứng trước một đồ chơi điện tử. Tuy bố đã mắng con nhưng con đã kiên quyết không nói cho bố biết vì sao. Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy bố đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ bố cũng như con rất nhớ mẹ đấy!
Mẹ ơi, con đã sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?
Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?”
Đọc xong bức thư, ông bố òa khóc. Anh không ngừng tự trách mình: Phải làm sao mới có thể lấp được khoảng trống mà người vợ để lại đây?
Chúng ta là những ông bố bà mẹ khi đã mang cuộc sống của đứa con đến với thế giới này có nghĩa là gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Khi đã là một người mẹ, không nên tăng ca quá nhiều, khi đã là một người bố, không nên uống quá nhiều rượu, đừng nên hút nhiều thuốc, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể yêu thương con hết lòng, tuyệt đối đừng nên vì muốn kiếm nhiều t.iền mà hủy hoại sức khỏe của mình, không có sức khỏe thì những danh lợi kia có nghĩa lý gì. Và cũng đừng nghĩ rằng đợi đến khi bố mẹ có nhiều t.iền thì sẽ như thế này như thế kia, nào ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây mọi chuyện đã khác.
Theo Blogtamsu
Bố mẹ bắt em phải đi phá thai và bỏ anh
Vì những điều tiếng không tốt do bác họ anh thêu dệt nên, bố mẹ em ra sức cấm cản đến mức em bị vỡ ối và sảy thai.
Em và anh ấy quen nhau tình cờ qua một người bạn của anh. Sau một thời gian bọn em yêu nhau và hai đứa đều xác định sẽ đi tới hôn nhân. Lúc quen em, anh làm việc tại một ngân hàng nhưng sau đó anh nghỉ việc vì định kinh doanh bên ngoài cùng bác anh ấy. Mọi việc đã bàn bạc xong xuôi nhưng sau đó có một vài lý do mà bác anh ấy lại không làm nữa. Thế là anh thất nghiệp. Thời gian đó, em đang làm khóa luận để chờ tốt nghiệp. Vì muốn bài vở được tốt hơn nên em đã nghỉ công việc làm thêm. Vì thế, em có thời gian ở bên anh nhiều hơn bởi em biết anh buồn lắm.
Trước đó, anh ở cùng hai người anh họ. Hai anh ấy lại mê mấy trò c.á đ.ộ bóng đá. Chẳng hiểu thế nào mà anh bắt đầu chơi trò đó và có mấy ai chơi lại không bị nợ nần đâu. Chuyện gì đến rồi cũng đến. Anh nợ. Anh trở nên chán nản, không muốn đi tìm việc làm và buồn lắm. Em đã động viên anh hãy cố lên và làm lại từ đầu. Bố mẹ anh giúp anh trả nợ và phải hứa không theo con đường cũ. Thật may là số t.iền anh nợ không nhiều và trong thời gian đó, anh cũng đã xin việc để đi làm tại một công ty. Tuy nhiên, do công việc không phù hợp nên anh lại nghỉ.
Từ thời điểm đó đến nay đã có quá nhiều chuyện mệt mỏi và đau lòng xảy ra. Tình cảm của bọn em vẫn tốt, anh ấy thương em vì phải chịu đựng anh ấy. Em ra trường và cũng tạm thời tìm được một công việc. Bọn em đã định về quê em để ra mắt bố mẹ nhưng đúng hôm đó lại xảy ra một chuyện bất ngờ nên phải hoãn lại. Thời gian sau, mẹ em ra chơi nhà chị gái vì chị em sinh em bé. Mẹ em đã gặp anh và không hề có ý phản đối, thậm chí, những lần gọi cho em, mẹ còn hỏi thăm anh và hỏi hai đứa dạo này thế nào.
Rồi em có bầu. Bọn em không cố ý vì hai đứa biết tình hình hiện tại là chưa nên có. Bọn em đã dùng biện pháp bảo vệ nhưng không hiểu tại sao lại như thế? Em đã mất một thời gian mới đủ can đảm gọi về cho bố mẹ. Bố mẹ em không đồng ý. Rồi bố mẹ anh biết. Sau một thời gian rất ngắn, hai bác quyết định gọi vào nhà em để xin bố mẹ em cho hai bác đến nhà nói chuyện vì đã ra nông nỗi này rồi.
Nhưng có một chuyện trái ngang quá. Bố mẹ anh lại nhờ một ông bác gọi vào nói chuyện vì bố anh run nên không dám. Coi như bác ấy đại diện cho nhà trai. Ông bác ấy gọi hôm đó thì không sao nhưng các hôm sau ông ấy gọi vào toàn kể chuyện quá khứ của anh và thêu dệt lên rất nhiều: Rằng anh c.á đ.ộ bóng đá nợ hàng trăm triệu, học hành dở dang không có bằng đại học, ăn chơi lêu lổng... Bố mẹ em nghe thế nên nhất quyết bắt em phá thai dù em đã giải thích rất nhiều. Trong thời gian đó, ông bác kia vẫn gọi vào nhưng hai đứa em cũng như gia đình anh không hề biết.
Cái thai ngày càng lớn. Em không có ý là muốn thách thức bố mẹ hay thế nào cả nhưng em thật sự không nỡ bỏ cái thai và anh nhất quyết không cho em bỏ. Thời gian sau, chị em và anh rể về chơi đã khuyên giải bố mẹ. Một hôm, chị gọi điện ra và nói hai đứa thu xếp về đi, bố mẹ nguôi rồi, chắc chắn là đồng ý. Anh xin nghỉ làm về cùng em. Ai mà ngờ được, anh về, vừa mới ăn xong bữa cơm, mẹ em đã nổi khùng lên rồi không giữ được bình tĩnh và đuổi anh đi. Em chỉ biết khóc nhìn anh đi, em bị giữ lại. Sáng hôm sau, mẹ bắt em đi phá thai. Em đành đi nhưng xuống bệnh viện, người ta không làm vì thai đã to quá rồi. Lúc này, em đã mang bầu được 5 tháng. Mẹ nhờ bác sĩ hỏi hết chỗ này đến chỗ khác để phá thai cho em.
Em đã bị làm mọi cách để phá thai nhưng con em mệnh lớn nên không bị sao cả. Nhưng rồi sau những gì đã làm, em bị vỡ ối và phải nhập viện. Em bị sảy thai. Thời gian nằm viện, em đ.au đ.ớn lắm. Em đã phải nói đủ mọi cách để bố mẹ cho em ra Hà Nội lại nhưng phải hứa là cắt đứt hoàn toàn với anh. Lúc đó, bố mẹ nói gì em cũng đồng ý vì em hận mẹ. Em không thể sống ở nhà mà cứ giả vờ cười nói với mẹ được.
Em đi nhưng không được bằng đại học theo. Em thất nghiệp. Em mất phương hướng lắm. Em không biết phải làm gì nữa. Em đã nghĩ tới cái c.hết nhưng anh biết và không để em làm thế. Anh nói: "Con c.hết rồi, anh không còn gì ngoài em nữa. Anh đòi bỏ việc mà công việc này anh phải vất vả lắm mới có được. Hơn nữa, em vẫn yêu anh nhiều lắm nhưng em đòi chia tay vì em biết bố mẹ và mọi người xung quanh anh nghĩ gì. Anh đã cãi nhau với bố mẹ vì em. Bố mẹ anh không trách em, mọi người thương em nhiều hơn là trách. Nhưng bây giờ em phải làm sao đây? Em rối lắm, mọi người cho em lơi khuyên với.
Theo VNE
Vợ ơi, cứ tin anh đi! Anh biết lúc này vợ đang mệt mỏi với cuộc sống vợ chồng của chúng mình. Vợ đang có cảm giác mất niềm tin nơi anh. Vợ sẽ tự hỏi lòng mình rằng, anh có thật sự yêu em hay không? Anh hiểu tất cả những gì vợ đã trải qua và cũng rất muốn nói với vợ rằng &'hãy cứ tin tưởng...