Vợ ơi! Em dữ hơn anh
Đám bạn cứ bảo anh “sợ vợ”, là thằng “râu quăp”. Ho khích anh: “Mày cứ vùng lên, làm dữ coi ai sợ ai!”. Có chứ, anh làm dữ mấy lần rồi và rút ra kết luận thảm thương: “Em dữ hơn anh!”.
“Dạ! Em nghe sếp ơi!”.
“Alô! Tao nè chứ sếp nào? Mày đâu rồi? Hẹn tụi tao nhậu 7 giơ ma chưa có mặt là sao?”.
“Sao anh? Đối tác làm khó mình à? Tình hình căng lắm sao?”.
“Đối tác nào hả? Sao lại kêu tao là anh?”.
“Sao anh? Bên đó chịu đi nhậu rồi à! Anh cứ dắt họ ra nhà hàng chỗ cũ trước đi! Dạ, chừng 30 phút nữa em có mặt. Vừa nhậu vừa bàn bạc lại, hy vọng bên đó đổi ý”.
“À! Hiểu rồi! Tao đợi ở quán nhé. Nhắn với vợ mày là dữ vừa thôi, ai mà chịu cho nổi”.
Video đang HOT
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại “kinh điển” của một thằng đàn ông sợ vợ, anh dắt xe trong ánh mắt đầy hăm dọa và nghi ngờ của em. Đến quán, lại thấy tụi bạn đang hi hi ha ha, vừa cười cợt vừa nghe lại đoạn… ghi âm cuộc nói chuyện lúc nãy. Vừa ngồi vào bàn, có đứa đã hỏi thẳng: “Làm gì mà sợ vợ ghê vậy? Cứ nói thẳng có gì đâu?”. Anh chỉ ấp úng cho qua, bởi nói ra thì vạch áo cho người xem lưng, đám bạn anh làm sao hình dung được cái “sự dữ” của em.
Em có biết, con đã nói gì với anh không? Con nói: “Ba ơi! Con sợ khuôn mặt của mẹ khi giận dữ lắm”. Cũng phải thôi, khi giận, mặt em đỏ phừng phừng, lông mày chau lại, mắt trừng lên, cái miệng cong lên chực chờ tuôn ra những lời quát nạt. Anh chỉ biết an ủi: “Thôi! Con ráng đừng làm mẹ giận!”. Chỉ chút nữa là anh buột miệng: “Ba còn sợ huống gì con!”.
Con còn nhỏ, chuyện gì cũng nên từ từ uốn nắn, vậy mà suốt ngày em quát nạt con. Ai yếu tim chắc không sống được trong nhà mình, bởi thỉnh thoảng lại nghe em hét lên: “Bo! Sao giờ này không đi tắm?”, “Bo! Đã dạy rồi mà sao bài tiếng Anh có bảy điểm! Ăn gì mà ngu thế?”, “Bo! Đếm từ một đến ba mà không tắt máy vi tính là ăn đòn nha!”. Mà, em không chỉ dọa suông, Bo chậm một tý là em xách chổi lông gà ra ngay. Tội thằng bé, một tháng ăn đòn năm-sáu lần, lằn đỏ cả mông.
Đâu chỉ mình Bo bị quát nạt. Anh cũng không thoát: “Sao nói hoài mà ông cứ quên tắt đèn phòng tắm vậy hả?”, “Uống cà phê xong thì phải rửa ly chứ”, “Đi đâu mà giờ này mới về? Nhậu với nhẹt. Có ngày chết bờ chết bụi!”… Giọng em rất tốt nên em hét tận trong nhà mà tuốt đầu ngõ cũng nghe. Mới dọn về xóm này có mấy năm, em đã nổi tiếng, chết tên “Bà La Sát”.
Tự đánh giá bản thân, anh thấy mình cũng là người đàn ông không đến nỗi nào. Anh lo làm ăn, không bồ bịch, không ăn chơi, nhậu nhẹt thì mỗi tháng chỉ môt – hai lân với mấy đứa bạn thân. Còn mấy khuyết điểm nho nhỏ đại khái như quên tắt đèn, bỏ đồ dơ lung tung… thì đàn ông nào chả vậy. Chuyện nhỏ như con thỏ mà em cứ phải hùng hùng hổ hổ, quát tháo ầm ĩ mới chịu. Bao nhiêu năm lấy nhau, chưa bao giờ anh thấy em thể hiện sự dịu dàng của người phụ nữ.
Đám bạn cứ bảo anh sợ vợ, bảo anh là thằng “râu quặp”, khích anh: “Mày cứ vùng lên, làm dữ coi ai sợ ai!”. Có chứ, anh làm dữ mấy lần rồi và rút ra kết luận thảm thương: “Em dữ hơn anh!”. Em la quát, anh im lặng nhẫn nhịn là trật tự quen thuộc của gia đình. Mấy lần anh vùng lên, đảo lộn trật tự, quát lại em. Không ngờ, quát em một câu thì em quát lại hai câu, quát em hai câu em quát lại bốn câu. Lần ấy, giận quá, anh tát em một cái, không ngờ em trả đòn dữ dội, hết cào cấu lại đến cắn xé, thậm chí còn chạy ra sau bếp xách cả… dao lên. Anh mà làm dữ nữa chắc có án mạng thật. Hoảng quá, anh đành chạy sang nhà ngoại cầu cứu… má em mới êm chuyện. Còn chuyện đi nhậu, có lần em không cho đi, anh cũng cứ đi. Em gọi điện thoại mấy lần, nói: “Có chịu về chưa hả?”. Anh trả lời hùng dũng như đám bạn xúi: “Tôi không phải con của cô nha! Chừng nào muốn về tôi sẽ về!”. Em cúp máy. Nửa tiếng sau, em có mặt tại quán. Em lịch sự cười tươi chào hết đám bạn anh, kéo ghế ngồi xuống cạnh anh. Miệng vẫn cười, em khẽ kéo anh, chỉ cho anh thấy em đang giấu một con dao dưới đùi. Em thì thầm: “Một là ông về liền, hai là có án mạng, ông chọn đi!”. Thế anh đành ra về trong ánh mắt thương hại của đám bạn.
Người ta nói vợ chồng chung sống được với nhau là nhờ tình yêu, nhờ cái nghĩa cái tình. Nhưng, giữa anh và em sao chỉ thấy toàn nỗi ngán ngại. Em có nghĩ, sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn? Gia neo se đưt dây?
Theo VNE
Chê vợ tiêu hoang, chồng đưa tiền thưởng Tết cho mẹ
Anh buộc phải thú nhận với tôi là, anh đưa tiền cho mẹ giữ hộ. Vì anh biết tính tôi, vung tay quá trán, thi thoảng tôi lại còn đòi kiểm tra tài khoản ngân hàng của anh, nên anh sợ, không đưa cho mẹ thì tôi lại rút mà tiêu hết.
Anh luôn bảo là, phải sang tuần hay là gần tết thì sếp mới thưởng. Thế mà, hôm nay, tình cờ tôi cất túi cho anh lại lục được phong bì, trong đó có kèm tờ giấy ghi số tiền thưởng Tết. Một số tiền khá lớn, khiến tôi cũng hốt, ngạc nhiên luôn!
Chồng tôi là người học cao, làm việc tại một công ty lớn, có chất lượng. Vì thế, so với chồng, tôi còn thua kém nhiều. Thu nhập của tôi chỉ bằng một nửa của anh. Nhưng tôi không vì thế mà suy nghĩ, vì chuyện vợ kiếm ít tiền hơn chồng là đương nhiên, thông cảm được. Chỉ là chồng kiếm ít tiền hơn vợ thì mới đáng bàn. Nên lâu nay, cứ mỗi dịp lĩnh lương, anh phải đưa cho tôi chục triệu là ít nhất, để tôi dành dụm, tiết kiệm, lo chi tiêu gia đình còn lại thì gửi tiết kiệm cộng với số tiền lương của tôi. Số tiền còn lại của chồng, tùy anh xử lý. Nhưng khi nào có việc lớn, tôi yêu cầu anh đưa nhiều hơn, thậm chí là đưa gần hết. Nói thì nói vậy chứ tôi cũng không biết chính thức thu nhập của anh được bao nhiêu, chỉ áng chừng như vậy.
Những chuyện như vậy đúng là anh không làm sai. Nếu thực sự là thế, tôi nghĩ, anh nên nói với tôi chứ. (ảnh minh họa)
Công ty anh làm là một doanh nghiệp lớn, làm ăn rất phát đạt. Nhiều lần tôi có nói anh xin tôi vào đó làm nhưng anh không thích hai vợ chồng cùng làm một nơi. Có lẽ, vì anh không muốn tôi biết thu nhập của anh hay là không muốn sự xuất hiện của vợ ở công ty. Đúng là nhiều người không thích hai vợ chồng cùng làm ở công ty thật, tôi cũng thông cảm chuyện này.
Nhưng cái chuyện anh có tiền thưởng mà không nói với tôi khiến tôi nghĩ ngợi quá. Tại sao anh phải giấu tôi, liệu tôi có làm gì quá đáng khiến anh không hài lòng không. Còn chuyện này có liên quan đến việc anh lập quỹ đen, giấu giếm chuyện gái gú hay là cho ai đó, chu cấp cho ai đó hay không? Bỗng tôi chột dạ, nghĩ tới nhiều thứ không hay. Tôi lo anh đang có mưu đồ gì phản bội tôi.
Ngày hôm đó, tôi làm như không biết chuyện gì. Cũng giả vờ là không mình không hề biết anh được thưởng Tết. Mấy hôm tôi nằm ngủ bên cạnh anh, tôi cứ nói bóng, nói gió rằng: "Liệu công ty anh thưởng Tết có được chục triệu không nhỉ? Của em chắc chỉ được 7-8 triệu?". Anh không nói gì, nhưng thực tình tôi biết là, anh được gấp 3 lần số tiền thưởng như tôi nói. Vậy mà anh không nói cho tôi hay, vẫn cố ý giấu tôi: "Anh nghĩ là chỉ tầm ấy thôi chứ làm gì được hơn, thời buổi kinh tế khó khăn này, ai có tiền mà thưởng nhiều. Thưởng ít thì tiêu ít".
Hôm sau, tôi thấy anh đưa cho tôi 10 triệu, bảo công ty anh chỉ thưởng có 15 triệu, anh giữ lại 5 triệu để làm tiền tiêu pha. Còn gom góp vào cho vợ chuẩn bị sắm Tết. Nghe anh nói tôi bực mình quá, dù sao thì cuối cùng anh cũng giấu tôi. Anh quyết định không nói số tiền thưởng của mình cho tôi biết. Lúc đó, tôi bực quá, tôi nói bóng gió là: "Năm nay, em nghe nói, công ty anh thưởng cao mà, sao anh thưởng ít thế. Thế các anh chị khác được nhiều không, sao anh không hỏi?". Khi tôi nói như vậy thì anh có vẻ ấp úng, anh bảo: "Ờ thì chắc là thưởng Tết không giống nhau, làm sao mà giống nhau được, họ làm tốt hơn anh". Nhìn ánh mắt của anh thì tôi biết anh nói dối. Tôi lo quá, nghĩ là anh có bồ và thực sự là dành tiền cho bồ hay lập quỹ đen có mưu đồ gì đây.
Hôm sau, tôi đưa cho anh cái phong bì mà tôi nhặt được, trong đó có khi số tiền thưởng Tết của anh mà anh không hề hay biết. Anh còn tưởng là đã để ở đâu đó hay cất kín rồi, nào ngờ tôi lại là người nhặt được. Anh hoảng vì mọi việc đã bại lộ. Tôi không nói gì chỉ cần lời giải thích của anh. Anh buộc phải thú nhận với tôi là, anh đưa tiền cho mẹ giữ hộ. Vì anh biết tính tôi, vung tay quá trán, thi thoảng tôi lại còn đòi kiểm tra tài khoản ngân hàng của anh, nên anh sợ, không đưa cho mẹ thì tôi lại rút mà tiêu hết. Anh bảo tôi ưa hình thức, hay sắm sáp nhà cửa nhiều quá, không biết tiết kiệm rồi sau này có con có cái thì không biết lo gì.
Những chuyện như vậy đúng là anh không làm sai. Nếu thực sự là thế, tôi nghĩ, anh nên nói với tôi chứ. Trước giờ, chẳng phải hàng tháng, anh vẫn đưa tiền cho tôi sao? Giờ thì anh thừa nhận, lương anh cao hơn thế, và hàng tháng, anh cũng đưa tiền cho mẹ, số tiền gửi ở chỗ mẹ chồng tôi cũng khá nhiều rồi. Nghe anh nói, tôi chán hẳn. Vì thực ra, nếu tôi vung tay quá, anh có thể nói với tôi, thương lượng để lập một cái sổ tiết kiệm. Nhưng mà anh lại giấu giếm, âm thầm làm chuyện đó mà tôi không biết. Với lại nói thật, gửi tiền cho mẹ anh, biết khi nào lấy được. Tôi ngại nhất khoản đòi tiền mẹ chồng. Đi làm không cho được mẹ, giờ lại đòi lại thì khác gì...
Tôi nghĩ, chuyện này không thể chấp nhận được. Tôi không ích kỉ nhưng muốn anh phải biết, vợ chồng ở riêng thì có cuộc sống riêng. Tiền nong anh muốn giữ thì do tôi, sao anh có thể là chuyện đó được. Nghĩ lại mà tôi thấy buồn quá. Giá như anh hiểu, tôi thực ra cũng chỉ vì lo cho mái ấm riêng của hai đứa thì tốt biết bao. Nào tôi có phải loại ăn chơi chác táng gì, hay là anh sợ tôi mang tiền về cho mẹ đẻ. Đúng là, chuyện dù không quá lớn nhưng nó làm rạn nứt tình cảm vợ chồng tôi rồi.
Theo VNE
Cay đắng li dị vì lấy nhầm chồng nghiện rượu Đến tối, có tiếng taxi đỗ ngoài cổng, tiếng anh gọi lè nhè, Thư chạy ra, anh cõng con trai trên lưng, chân loạng quạng như con lăng quăng, đầu gục gặc bửa củi. "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", câu này ai cũng biết nhưng không phải ai cũng tin. Trong số ít người không tin có Thư. Bây giờ...