Vợ nói thì chớ có sai…
“Tao có con em gái coi cũng được lắm nhưng ngặt nỗi nó có bồ rồi, chớ nếu không tao gả cho mày”. Ông bạn già của tôi một bữa buộc miệng nói như vậy. Tôi biết ông bạn quý mình một phần vì cái sự “chơi được”, nhưng một phần có lẽ vì cái mã đẹp trai khiến chị em xếp hàng dài dằng dặc để đăng ký mà tôi chưa ưng cô nào. Năm đó tôi 27 tuổi.
Ba má tôi chẳng giàu có gì nhưng được cái tôi là con út nên được cả nhà xúm vô cưng chiều, cái gì tốt đẹp nhất cũng dành cho tôi từ chiếc xe, ngôi nhà, ruộng vườn ở quê… Có lẽ nhìn bề ngoài như vậy nên tôi trở thành đích ngắm của nhiều bạn bè từ hồi đi học phổ thông, đại học đến khi ra trường đi làm. Thế mà tôi chưa chọn được ai. Đơn giản vì tôi thích bay nhảy chớ không phải kén chọn.
Thế nhưng câu nói của anh bạn già cứ khiến tôi suy nghĩ. Cô em của anh bạn học ở Sài Gòn, còn tôi học Cần Thơ, chắc cô không thèm để mắt tới anh trai vườn như tôi. Hơn nữa cô đã có người yêu nên tôi chẳng có hi vọng gì.
Cho đến một ngày nọ, đâu khoảng tháng 3 âm lịch, ông bạn già rủ rê: “Cuối tuần này về nhà ông bà già tao chơi một bữa, gió chướng vầy thèm nhậu quá”. Nhà anh bạn thì tôi ăn dầm nằm dề chứ còn nhà ba má anh thì tôi chỉ mới tới lui mấy lần nhân dịp giỗ chạp. Thế là tôi xách gói đi ngay.
Mấy anh em về tới nhà khoảng 4 giờ chiều. Má anh kêu mấy đứa cháu bắt gà làm đồ nhậu. Tụi tôi thì ngồi uống trà, nói chuyện thời sự với ba anh. Câu chuyện đang rôm rả thì thằng cháu nhỏ reo lên: “A, cô út đi quần mương về rồi”. Mọi người quay nhìn theo hướng thằng cháu nhỏ đang nhìn.
Tôi không thể nào đủ từ ngữ để diễn tả giây phút đó: Xuất hiện trước mặt chúng tôi là một cô gái rất trẻ. Một tay cô xách bó rau ngổ, tay bên kia bưng cái thau bự bên trên có úp cái rổ xúc (một loại rổ đan bằng tre thật to để bắt cá ở quê). Có lẽ cái thau khá nặng nên người cô hơi nghiêng một bên. Thoạt nhìn, tôi bối rối đến vụng về, không biết phải làm gì. Trước mặt tôi là một cô thôn nữ chính hiệu: áo bà ba, quần đen xắn quá gối, tóc bới cao. Chỉ có một sự khác biệt so với các cô gái trong làng là đôi chân của cô rất trắng…
Trong khi mấy anh bạn chạy ra người đỡ bó rau, người giành lấy cái thau rồi mở ra xem những thứ trong đó, còn tôi thì đứng chôn chân một chỗ.
Chiều hôm đó, hình như tôi không rớ đũa tới món thịt gà xé phai trộn chuối cây, rau răm mà tôi mê nhất. Tôi cũng không thấy món lươn nướng trộn rau hún lủi thơm lừng, ngọt nhức răng ngon lành như mọi ngày. Tôi chỉ ăn một món: Tép kho lỏng bỏng vắt chanh, dầm ớt hiểm chấm rau ngổ. Những con tép bạc mềm mụp chỉ cần rửa sạch đổ vô nồi nước dừa đang sôi rồi nêm nếm và múc ra tô. Trời ơi, không biết món tép kho dân dã, lạ miệng hay vì đó là những thứ “sản vật” do cô sinh viên từ Sài Gòn về làm ra mà tôi ngây ngất.
Từ hôm đó, tôi mới biết cô út không chỉ học giỏi mà còn giỏi giang chuyện vườn tược, nhà cửa. Vậy là tôi quên hết mọi ánh hào quang xung quanh, hạ mình xuống thành một gã si tình tội nghiệp, tháng tháng lại đón xe đò lên thành phố thăm cô út. Lý do tôi đưa ra là nhân tiện đi công tác, ghé thăm em gái dùm ông bạn già. Nhờ thường xuyên tới lui mà tôi phát hiện cô út vẫn chưa có người yêu chứ không phải như lời ông anh đoán mò.
Tôi đi mòn đường như thế được 4 năm thì cô út thành vợ tôi. Cưới xong, chúng tôi được ra riêng ngay vì ba má tôi chỉ chờ có vậy. Tôi nghĩ, với người vợ giỏi giang, chịu khó, khiêm nhường như vậy thì chắc chắn mình sẽ thành ông tiên, suốt ngày được vợ chăm nom, hầu hạ.
Video đang HOT
Thế nhưng tôi đã lầm. Chẳng hiểu sau khi về nhà ba má tôi, mọi chuyện trong ngoài Út Mai, tên bà xã tôi, đều giành làm hết, làm gọn hơ từ cơm nước, giặt giũ, nhà cửa, thậm chí còn ra ruộng cắt lúa. Vậy mà khi chỉ có hai vợ chồng, em phân chia rất rành rọt: Em nấu cơm thì anh lau nhà, em phơi đồ thì anh lấy vô xếp lại, em đi chợ thì anh lặt rau, em rửa chén thì anh lau bàn, em tưới hoa thì anh nhổ cỏ, điện nước trong nhà hỏng hóc thì anh phải sửa, em lau cửa sổ thì anh quét mạng nhện…
Sau này khi có con, em lại phân công: em cho con bú thì anh giặt đồ, em tắm con thì anh lấy quần áo, em cho con ăn thì anh dọn cơm; em đưa con đi học thì anh đón, họp phụ huynh nếu giáo viên chủ nhiệm là nam thì em đi, nữ thì anh đi…
Khỏi phải nói, thời gian đầu tôi oán hận em đến thế nào. “Anh không ngờ một người phụ nữ khi ở chung với cha mẹ thì giỏi giang như vậy mà khi lấy chồng lại sinh tác tệ”- tôi giận dỗi. Em cười hì hì: “Ai biểu cưới em chi?”. Nói rồi em đi làm cho tôi ly sinh tố trái cây mà tôi thích nhất. Thế là hạ hỏa.
Có lần bạn nhậu rủ rê nhưng tới giờ đón con, tôi gọi điện nhờ em đón dùm thì em từ chối: “Không, anh cứ đón con về nhà rồi đi nhậu sau”. Tôi hậm hực: “Em đúng là…”. Vợ tôi cười khúc khích: “Đúng là vợ yêu… Thôi, làm nhiệm vụ đi, tối về em thưởng”.
Tối về thì xỉn cà ná rồi, có biết trời trăng mây nước gì nữa đâu mà đem chuyện đó ra dụ khị? Thế nhưng tôi phải công nhận chính tiếng cười của vợ tôi đã làm cho cuộc sống vợ chồng không bao giờ căng thẳng dù có lúc chúng tôi cũng gặp khó khăn trong công việc… Các con tôi lớn lên trong sự nghiêm khắc của cha và tiếng cười bao dung của mẹ; đứa nào cũng ngoan ngoãn và “biết điều” như cách nói của vợ tôi.
Mới đó mà 25 năm rồi. Không phải tự dưng mà tôi nhớ chuyện cũ. Hôm trước gặp lại mấy anh bạn học. Người nào cũng mới trên dưới năm mươi như tôi nhưng anh thì bệnh gout, anh thì cao huyết áp bị tai biến, anh thì béo phì như ông địa, anh thì bị xơ gan, anh lại đủ thứ bệnh trong người… Mà những người đó đều có vợ đẹp, vợ giàu, nhà cao cửa rộng, mọi chuyện trong nhà đều có vợ con và người giúp việc làm; chẳng ai phải động tay, động chân vào việc gì ngoài ngôi vị ông chủ gia đình.
Tôi nhìn họ rồi ngó lại mình. So với hồi mới cưới vợ, tôi cũng có tăng cân nhưng trong giới hạn cho phép nên trông càng … đẹp già. Nhưng đáng nói là tôi vẫn còn khỏe mạnh, nhanh nhẹn; đối nội, đối ngoại đều ngon lành.
Tôi nói với bà xã điều này thì nàng lại cười hi hi: “Vợ đã nói thì chớ có sai chỗ nào. Không phải em lười, cũng không phải em muốn đùn đẩy. Ép anh làm chẳng qua là để có vận động, người khỏe mạnh chứ không phải là muốn đì anh đâu. Nhiều khi nhìn anh lau nhà, xếp quần áo, em cũng thương lắm nhưng nếu để anh ăn rồi nằm xem tivi và ngủ thì thương anh như vậy bằng mười hại anh. Hơn nữa, khi anh cùng làm với em, tự dưng thấy tình yêu dành cho anh dâng lên dào dạt trong lòng…”.
Nàng nói rồi tinh nghịch nheo mắt với tôi. Trời ạ, nhìn mặt nàng lúc này, tôi lại thấy giống in như hồi xưa khi lần đầu thấy nàng xắn quần quá gối, áo bà ba, tóc bới cao vừa đi xúc tép về. Không kềm được tôi kéo nàng vào lòng. Cám ơn ông bạn già giờ là anh vợ đã mai mối, cám ơn ba má vợ đã sinh ra cho tôi người con gái tuyệt vời, cám ơn vợ đã “dạy” tôi biết thế nào là sự vun đắp hạnh phúc gia đình…
Và bây giờ, sau một phần tư thế kỷ chung sống, tôi có thể tự hào là mình đã hiểu rõ cách làm tăng giá trị của bản thân trong mắt bạn đời…
Theo VNE
Cơ hội nào cho cuộc hôn nhân không có một ngày vui này...
Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường. Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: "Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiền lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà". Minh bắt đầu gọi tôi là "cô" kể từ khi nào tôi cũng không biết.
Bé Thùy Chi 4 tuổi, tôi có bầu cháu thứ hai. Tôi đang nghĩ đến lúc sinh nở mà không thể không buồn. Hôm qua ba tôi lên thăm có bảo để ba đón về, dù sao thì cũng có mấy đứa em chăm sóc. Tôi cũng muốn như vậy nhưng còn cháu lớn phải đi mẫu giáo, về dưới rồi biết làm thế nào? Không lẽ bắt cháu nghỉ học cả tháng trời theo mẹ? Ở đây dù gì thì cũng còn có mấy chú xe ôm, tôi có thể nhờ đưa đón. Cả ngày cháu ở trường, tôi không phải bận rộn chăm lo...
Tháng trước, mẹ chồng tôi có ghé. Bà mang cho tôi mấy lít rượu nếp than và căn dặn chừng nào sanh xong nhớ uống để "mau mạnh tay, mạnh chân". Tôi không chịu nổi mùi rượu nhưng cũng nhận để mẹ vui. Trong suy nghĩ của tôi, lúc nào mẹ chồng cũng muốn con dâu "mạnh tay, mạnh chân" để làm hết mọi việc trong ngoài cho con trai bà được rảnh rang thể hiện vai trò ông chủ trong gia đình. Nói không quá, tình trạng của vợ chồng tôi bây giờ là do chính mẹ chồng tôi gây ra...
Tôi có chồng muộn. Năm 32 tuổi mới gặp Minh. Anh nhỏ hơn tôi 6 tuổi nên cuộc hôn nhân cũng không suôn sẻ. May mà tôi có công việc ổn định, có một căn nhà nho nhỏ mua được từ tiền bán phần đất ba tôi chia cho ở quê. Vậy là vượt qua sự ngăn cản của gia đình Minh, chúng tôi cưới.
Vừa đám cưới được một tháng thì tôi mang thai. Thể trạng vốn ốm yếu, lại thêm bị thai hành nên tôi càng gầy gò, èo uột. Mẹ chồng tôi lên thăm, thấy tôi nằm một chỗ thì dựng dậy bắt làm hết mọi chuyện trong nhà: Đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà. Bà nói, có bầu phải vận động, làm lụng, đi tới đi lui; nếu không mai mốt không đẻ được.
Tôi nhìn đàn con 10 đứa của bà mà tin vào những lời nói đó. Hơn nữa, mẹ tôi mất sớm nên không ai chỉ dạy. Khi yêu Minh, tôi tâm niệm xem mẹ anh như mẹ ruột của mình. Vì vậy, những lời chỉ dạy của bà, tôi răm rắp làm theo.
Khổ nỗi, tôi còn phải đi làm. Công việc ở công ty cũng không hề nhẹ nhàng, lại phải đi xa cả chục cây số. Những khi có việc gấp, tôi còn phải tranh thủ ở lại làm cho xong dù mọi người thấy tôi bầu bì, chẳng ai nỡ ép làm nhiều. Tất cả những thứ đó khiến tôi thấy đuối. Thế nhưng, anh lại tuân thủ triệt để lời mẹ dạy: "Cứ để con vợ mày làm, đàn ông ra ngoài làm chuyện khác chớ không phải làm mấy thứ lặt vặt trong nhà".
"Chuyện khác" của chồng tôi là nhân viên kế toán ở một trường học. Thu nhập mỗi tháng được 5 triệu đồng, anh đưa cho tôi ba triệu để lo chi tiêu trong nhà và để dành sinh nở. Tiền lương quản đốc phân xưởng của tôi được gấp đôi lương anh nên việc chi tiêu trong nhà anh chẳng phải bận tâm. Tuy vậy, là phụ nữ, tôi vẫn phải loay hoay tính toán xem phải chi tiêu thế nào để có thể dành dụm, lúc hữu sự không phải vay mượn hay xin xỏ thêm của ba tôi và mấy đứa em.
Thú thật, tôi tằn tiện đến nỗi nhiều khi thèm thứ này, thứ kia cũng ráng nhịn vì sợ "ăn quen, nhịn không quen". Thêm vào đó, chồng tôi cũng không phải là người rộng rãi. Hôm nào nhà có thêm miếng thịt, miếng cá ngon hơn mọi ngày là anh đã càm ràm bảo tôi phung phí... Nhiều khi tôi ước ao được anh quan tâm, hỏi han xem có thèm thứ gì không để anh mua cho tôi ăn như những người chồng yêu vợ khác. Thế nhưng tuyệt nhiên anh không bao giờ để ý. Cứ y như rằng cái thai trong bụng tôi là vô hình.
Tôi có bầu gần ngày sinh vẫn phải lau nhà, xách nước, giặt đồ... Có lần xách nước nóng vô nhà tắm để pha cho anh tắm tôi trượt chân té, bị phỏng lột da nguyên một vùng bụng, đến ngày sinh, chỗ phỏng vẫn chưa lành...
Có lẽ do bầu bì, phải làm việc nặng nhọc một mình, lại hay suy nghĩ lo buồn nên tôi gần như không còn ham muốn chuyện vợ chồng. Sinh con xong, tôi lại càng sợ mỗi khi Minh tỏ vẻ muốn gần gũi. Để anh vui, tôi ráng chiều nhưng có khi lực bất tòng tâm. Không giải quyết được nhu cầu của anh một cách bình thường, tôi phải làm cái việc mà mọi người gọi là "may tay", thế nhưng điều đó cũng không bù đắp được sự thiếu hụt nhu cầu của một người đàn ông chưa đến tuổi ba mươi. Vậy là Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường.
Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: "Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiền lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà". Minh bắt đầu gọi tôi là "cô" kể từ khi nào tôi cũng không biết. Nhiều khi tôi thèm một tiếng gọi "em" ngọt ngào như cách những người chồng khác gọi vợ mà không có được...
Khi tôi méc mẹ chồng về chuyện Minh ngoại tình thì bà trả lời tỉnh rụi: "Đàn ông nào mà không như vậy? Con ráng lo tròn phận sự của mình, rồi nó cũng về mà". Tôi biết mình không làm tròn bổn phận của một người vợ nhưng giá như tôi được chia sẻ, được yêu thương thì ở ngoài tuổi ba mươi, tôi đâu đã trở nên khô cằn như vậy?
Bạn bè khuyên tôi phải biết chăm sóc bản thân, tôi nghe lời nên thuê người giúp việc làm theo giờ để giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa... Nhờ vậy, tôi thấy mình vui vẻ, thoải mái hơn. Thế nhưng trong chuyện vợ chồng, giữa chúng tôi vẫn không xóa được khoảng cách bởi mỗi khi gần Minh, tôi lại nghĩ đến chuyện anh vẫn ăn nằm với người phụ nữ khác...
Không biết hạnh phúc hay bất hạnh khi tôi lại mang thai lần nữa. Khi biết mình dính bầu, tôi đã muốn bỏ nhưng sau đó lại nghĩ, con cái là phúc phận trời cho, nếu làm trái lẽ tự nhiên thì sẽ gánh chịu sự trừng phạt. Nghĩ vậy mà tôi vẫn để cái thai. Và bây giờ nó đã được hơn 7 tháng.
Điều đáng buồn là trong 7 tháng ấy, tôi như một người phụ nữ chửa hoang bởi chồng tôi không hề ngó ngàng gì đến mẹ con tôi. Anh lại tung tăng cặp kè với một người phụ nữ khác. "Chị đúng là bị tâm thần. Không có ai lại nhẫn nhục chịu đựng như vậy"- cô em kế tôi nói. "Để em đập cho thằng chả một trận"- thằng út hậm hực. Riêng cha tôi thì trầm ngâm: "Cái số con phải chịu khổ rồi, phải ráng thôi con à".
Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn. Không hiểu sao, một buổi sáng chủ nhật thức dậy, tôi nhìn sang bên cạnh, thấy một người đàn ông phởn phơ, béo tốt đang nằm cạnh mình, bất giác tôi thấy buồn nôn. Tôi nôn thốc, nôn tháo dù thời điểm bị thai hành đã qua từ lâu.
Tôi quyết định chấm dứt chuyện này. Cả buổi sáng hôm đó, tôi suy nghĩ để viết một lá đơn ly hôn. Tối đó tôi đưa cho Minh xem. Anh ta cười khẩy, bảo tôi điên rồi xé bỏ. Tôi lại viết và hôm sau mang lên tòa án dù không có chữ ký của chồng.
Cô thư ký tiếp nhận đơn nhìn tôi trân trân: "Chị đang có bầu mà?". "Có bầu thì sao?"- tôi hỏi lại. "Luật pháp luôn bảo vệ phụ nữ. Trong thời gian chị có thai, tòa sẽ không cho người chồng ly dị". "Nhưng đây là ý muốn của tôi mà?'. "Chị suy nghĩ cho kỹ đi, một mình nuôi hai đứa con không dễ đâu chị à". Tôi cám ơn lời khuyên của người cán bộ tòa án nhưng vẫn nhất quyết gởi đơn.
Tòa đã thông báo cho Minh biết về việc tôi gởi đơn. Mới đầu anh sừng sộ làm dữ. Nhưng sau đó thấy tôi kiên quyết, anh bắt đầu xuống nước. Hết anh, đến mẹ anh, anh em của anh và cả chủ tịch Công đoàn của trường cũng đến gặp để năn nỉ tôi "hồi tâm chuyển ý".
Ai cũng bảo tôi cho Minh cơ hội nhưng không ai chỉ ra cho tôi cơ hội nào trong cuộc hôn nhân không có lấy một ngày vui này...
Theo VNE
Bị cấm yêu vì ngực lép Mẹ anh cấm đoán anh yêu tôi chỉ vì tôi "gầy gò, ngực lép xẹp thì làm sao đẻ được"? Vừa đọc báo tôi vừa cười trước những quy định "ngực lép không được đi xe máy...". Nhưng khi nhìn lại mình, tôi thấy hơi tủi thân bởi tôi quá nhỏ con so với những người bạn cùng trang lứa. Vóc dáng tôi...