Vợ luôn thái độ với mẹ chồng nhưng bắt tôi có hiếu với nhà ngoại, đến lúc có con thì mới tá hỏa
Là con dâu nhưng suốt mấy năm qua, vợ tôi chưa từng biếu mẹ bất cứ đồ gì. Vợ luôn thờ ơ với nhà chồng, nhưng nhà ngoại lại chăm chút từng tý một.
Vợ chồng tôi trước đây học chung Đại học, từng rất ghét nhau vậy mà sau khi ra trường lại trở thành đối tác, rồi yêu lúc nào không hay. Chúng tôi có 3 năm tìm hiểu mới quyết định cưới. Quê vợ cách quê tôi không xa, không gần. Vậy mà vợ luôn than thở lấy chồng xa thiệt thòi, bắt tôi phải bù đắp, hiểu cho vợ. Trong khi vợ tôi muốn vẫn có thể về quê ngoại trong ngày.
Dù vợ tôi không phải làm dâu nhưng cô ấy lại luôn khó chịu, hậm hực với mẹ chồng. Vợ tôi chê mẹ già lẩm cẩm, hay can thiệp vào việc của vợ chồng tôi. Mẹ sang chơi, cô ấy không thích, cũng chẳng nói chuyện gì. Nếu mẹ có hỏi, vợ chỉ vâng dạ cho xong. Nhiều khi tôi rất bực trước thái độ và cách cư xử của vợ. Mẹ tôi biết tính con dâu nên chỉ có việc gì mới qua, mỗi lần sang cũng chẳng ngồi lâu.
Là con dâu nhưng suốt mấy năm qua, vợ tôi chưa từng biếu mẹ bất cứ đồ gì. Cô ấy bảo không có điều kiện, còn dành dụm tiền để trả nợ mua nhà, chi tiêu sau này. Tôi không trách nhưng với điều kiện cô ấy không phân biệt đối xử. Vợ luôn thờ ơ với nhà chồng, nhưng nhà ngoại vợ chăm chút từng tý một. Mẹ vợ thì cô ấy mua đủ thứ thuốc bổ, quần áo gửi về. Vợ luôn tâm sự rằng mẹ đã vất vả nuôi mình nên giờ cô ấy phải báo hiếu. Tôi không phản đối nhưng mua gì phải mua cho cả 2 mẹ. Không thể bên trọng bên thờ ơ như thế được.
Tôi không hiểu tại sao vợ lại không thể yêu quý mẹ chồng như một người mẹ thực thụ. Mẹ tôi luôn nhận phần thiệt về mình, lúc nào cũng chỉ sợ con cháu thiếu thốn, buồn tủi. Chính vì vậy, bà không bao giờ nặng lời với con dâu.
Video đang HOT
Vợ cứ giữ tư tưởng đó, cho đến khi cô ấy sinh con. Ngày vợ tôi đẻ, chỉ có tôi và mẹ ở bên. Tôi có gọi cho mẹ vợ nhưng mẹ báo bận không đi được vì còn vướng cháu nội. Bảy ngày vợ ở viện, tôi không nghỉ được, chỉ đêm vào chăm nên chỉ có mẹ tôi ở đó với mẹ con cô ấy. Đêm tôi vào thay bảo mẹ về nhà nghỉ nhưng mẹ cũng không chịu về. Mẹ bảo tôi đàn ông làm sao biết chăm bà đẻ, trẻ sơ sinh thế nào.
Rồi những ngày vợ về nhà ở cữ, mẹ tôi hôm nào cũng qua từ sáng sớm đến khuya muộn mới về. Mẹ biết vợ không thích mẹ ở chung nên tối bà về dù không yên tâm khi để mẹ con cô ấy tự trông nhau. Có mẹ qua, vợ tôi chỉ cho con bú, nghỉ ngơi chứ chẳng phải đụng tay đụng chân làm bất kể việc gì. Vợ đẻ, mẹ vợ lại ở xa, một tuần tranh thủ ngày chủ nhật lên thăm con cháu được hôm rồi lại về.
Mẹ vợ tới, nhìn bà thông gia vất vả mà không ngại căn dặn con gái trước mặt tất cả: “Mẹ ở xa, không thể giúp con được, nhưng mẹ chồng thì khác. Không phải ai cũng may mắn có được mẹ chồng thương con cháu như con đâu”. Vợ vâng dạ ngay, còn mẹ tôi thì xua tay bảo bà thông gia cứ nói quá. Nhưng sau hôm đó vợ tôi thay đổi hẳn.
Cô ấy lễ phép, nhẹ nhàng và biết ơn mẹ chồng hơn. Đặc biệt vợ còn xin lỗi mẹ tôi vì trước đây cư xử không phải phép. Mẹ cười trừ bảo chẳng để tâm việc đó, vì tất cả chúng tôi là người nhà. Nhìn mẹ và vợ thân thiết tôi thấy nhẹ lòng hơn bao nhiêu.
(cong…@gmail.com)
Chị dâu lên mạng than chăm con mọn 1 mình khổ, tôi trách chị không để mẹ giúp đỡ thì bủn rủn khi chị bật lại
Không thể im lặng được, tôi đến thẳng nhà chị yêu cầu chị gỡ bài viết đó xuống, bắt chị qua xin lỗi mẹ.
Là chị em dâu nhưng tôi và chị Thư không hợp nhau. Chị ấy nóng tính, cộc cằn còn tôi ưa nhẹ nhàng, điềm đạm. Ngay từ khi anh trai đưa chị về ra mắt cả nhà tôi đã không đồng ý. Chị ở xa, dù sắc sảo nhưng mới yêu mà chị đã giữ hết lương của bạn trai. Gia đình tôi ngăn cản không được, nên đành để anh chị đến với nhau.
Ngay từ đầu mẹ tôi đã xác định không thể ở chung với con dâu nên cho anh chị 50 triệu ra ngoài thuê nhà, bao giờ anh chị có tiền thì mua nhà sau. Không ở chung, ít va chạm vậy mà đôi khi chị Thư và mẹ, thậm chí cả tôi vẫn hậm hực, khó chịu với nhau. Tính chị thẳng, nghe nói nhà chồng chê chị điểm gì là y như rằng chị về hỏi thẳng mẹ và tôi, sau khi nói một tràng thì bỏ đi.
Có người vợ không khéo như vậy mà anh tôi vẫn yêu vợ, nghe vợ. Việc nhà anh rảnh là làm, thư thả lại đưa vợ đi chơi và chẳng bao giờ thiếu quà dịp lễ. Với nhà chồng thì chị bình thường nhưng nhà ngoại chị về chơi liên tục. Mãi cho đến khi có con mọn, bận không về được mới thôi.
Đẻ đứa đầu, chị nghỉ hẳn việc công ty ở nhà chăm con và kinh doanh online. Tính chị nóng thế mà lại có duyên bán hàng đông khách nên hai vợ chồng lương cũng ổn. Ở gần nhà nhưng chị ít vào bố mẹ chồng chơi lắm, có việc gì mới qua không thì thôi. Chắc chị không thoải mái khi ở đây.
Đứa lớn lên 4 tuổi, anh chị đẻ tiếp đứa thứ 2. Lần này chị nói thẳng không cần ông bà nội qua chăm cháu, vợ chồng chị tự xoay sở. Mẹ tôi sốt ruột lo cho cháu nhưng chị nhất quyết không để bà sang ở cùng. Mẹ sang một lúc chị lại đuổi khéo về. Nhiều lúc mẹ tôi tủi thân về nhà cứ buồn thiu.
Không cho bà nội chăm cháu, giúp đỡ con dâu lúc sinh đẻ, vậy mà chị Thư lại lên mạng than vãn rằng 1 mình chăm con mọn cả ngày vất vả, không ai đỡ đần. Nhiều khi chị bực, phát cáu lên vì mệt, chồng chỉ đỡ đần lúc tan sở về nhà. Ai cũng hỏi mẹ chồng chị đâu mà không bế cháu, giúp con dâu. Chị đọc, chỉ like chứ chẳng phản hồi gì cả.
Đọc được những lời bình luận trong bài viết của chị tôi tức lắm. Chị nói vậy chẳng khác gì đổ tiếng ác cho mẹ chồng. Không thể im lặng được, tôi đến thẳng nhà chị yêu cầu chị gỡ bài viết đó xuống, bắt chị qua xin lỗi mẹ. Tôi trách chị khi mẹ sang nài nỉ ở lại chăm cháu, đỡ đần con dâu thì chị cứ giục về. Rõ ràng chị từ chối sự giúp đỡ từ nhà chồng, chuốc khổ vào người còn than vãn.
Nghe tôi trút giận một hồi, chị thở dài tâm sự: "Tôi sẽ gỡ bài đó xuống. Nhưng cô không biết đẻ đứa đầu, mẹ sang ở 6 tháng chị suýt trầm cảm khi mẹ cứ chì chiết, bắt nuôi con theo ý mẹ. Đứa thứ 2 này chị tự chăm vì không muốn rơi vào hoàn cảnh đó. Cô có thể nghĩ tôi ác, bất hiếu cũng được. Tuỳ cô!".
Chị đuổi tôi về đóng sầm cửa vào, tôi thở dài vừa thấy thương vừa thấy giận chị. Mẹ chồng nào cũng muốn tốt cho cháu nội, nhưng 2 thế hệ khác nhau về cách nuôi con. Tôi không rõ trước đây mẹ có đối xử với chị như thế không, nhưng thú thực mẹ tôi không ưa chị nên không thể tránh việc lời ra tiếng vào.
(thutrang...@gmail.com)
Thấy em gái chồng biếu mẹ tiền, tôi vội can ngăn rồi nói một câu khiến bà ngượng chín mặt Sau lần đó, thái độ của mẹ chồng đối với tôi khác hẳn, không còn bắt bẻ như trước nữa mà ra chiều tâm lý hơn. Thỉnh thoảng lại nhắc nhở tôi nhớ gọi điện hỏi thăm, gửi chút tiền hay quà bánh cho nhà ngoại nên tôi lấy làm mừng lắm. Ngay từ hồi chưa cưới, chồng tôi đã nói rằng sau...