Vợ hỏi tiền, chồng trả lời bằng nắm đấm
Tiền để đầy tủ nhưng với lí do “ làm việc lớn” nên một đồng một cắc mẹ con tôi cũng đừng hòng động đến. Hết tiền tiêu thì tự đi vay, mở mồm xin chồng kiểu gì cũng bị anh chửi rủa, đấm đạp.
Tôi năm nay 38 tuổi, đã kết hôn được mười bốn năm và có hai con. Chồng tôi là kẻ vũ phu sống chỉ biết đến tiền là trên hết.
Trước đây hai vợ chồng tôi đều làm công nhân may nhưng rồi chồng tôi bị đuổi việc. Kể từ đó, lấy cớ lo việc ở nhà cơm nước anh bắt tôi phải nộp hết lương cho anh. Mọi chi tiêu cá nhân tôi đều phải ngửa tay xin chồng cho dù đó là tiền mình làm ra. Tôi ăn sáng hết có mấy nghìn tiền xôi mà anh luôn mồm cằn nhằn tôi ăn tốn. Đến kỳ kinh nguyệt, ngửa tay xin tiền mua băng vệ sinh anh không cho, kêu tôi dùng lại vải xô anh xin của mẹ để tiết kiệm.
Không chịu nổi sự “cai trị” thái quá ấy của chồng nên tôi cũng thường xuyên cự cãi. Sẵn bản tính vũ phu, anh thẳng tay đánh tát vợ, tuần nào cũng vài ba trận chỉ vì tiền. Có lần tôi ôm con bỏ về quê với quyết tâm từ bỏ kẻ làm chồng bạc bẽo đó nhưng được một thời gian anh lại đến năn nỉ cầu xin. Thương con, lo mẹ già ở quê không chăm được cháu nhỏ nên tôi đã quay lại.
Video đang HOT
Từ khi tôi sinh thêm bé thứ hai, anh không cầm tiền của tôi nữa và coi thế là đã hết trách nhiệm, phó mặc mẹ con tôi xoay xở với đồng lương ít ỏi của mình.
Chồng tôi góp vốn mở cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng với anh trai. Việc làm ăn gặp thời nên tiền nong anh kiếm khá bộn. Tiền để đầy tủ nhưng với lí do “làm việc lớn” nên một đồng một cắc mẹ con tôi cũng đừng hòng động đến. Hết tiền tiêu thì tự đi vay hàng xóm, khi không vay ai được nữa đành phải mở mồm xin chồng kiểu gì cũng bị anh chửi rủa đấm đạp. Tôi đã chịu nhục như thế nhiều lần để có được đồng tiền mua sữa, mua sách vở cho con. Lúc nào anh cũng nhiếc móc tôi làm được ít tiền chỉ trông chờ ăn bám.
Về sau nhờ người quen nên tôi xin được vào làm công nhân môi trường với mức lương khá hơn, đủ để chi tiêu cho gia đình. Những trận đòn của chồng cũng thưa hơn nhưng bản chất tiểu nhân của anh không hề thay đổi. Con cái đã lớn kéo theo đủ các loại tiền, nhưng anh luôn tính toán để số lương của tôi chi đủ. Tháng nào có thức ăn ai cho ai biếu, anh lại tính ra số tiền dư để nhờ mua cái nọ cái kia. Anh luôn soi mói, canh chừng không để tôi chi tiêu chăm chút cho bản thân bất cứ thứ gì. Quần áo anh mua toàn đồ đắt tiền, vợ may một cái anh bảo: “Sắm gì mà sắm lắm rồi đến lúc lại không có c… đổ vào mồm”.
Đưa con đi học nhận giấy báo nộp tiền anh cứ ì ra chờ vợ. Tiền cắt tóc của con anh cũng xui chúng xin mẹ. Tiền anh làm ra nhiều nhưng ốm đau cũng không dám tới bệnh viện vì sợ tốn kém. Con ốm, nhờ anh đưa đi khám thì đơn thuốc bác sĩ kê một loại, anh mua loại khác tương tự rẻ tiền hơn.
Mấy hôm trước tôi chẳng may bị bình rượu rơi trúng gãy ngón chân phải đi bó lá. Được vài lần anh kêu “tốn kém gần triệu bạc”. Thấy vợ không chịu ngồi một chỗ anh luôn mồm cằn nhằn không phải lo cho vợ mà sợ “cứ thế bao giờ mới đi làm được”. Không đi làm được thì lấy đâu ra tiền rồi lại động vào tiền làm việc lớn của anh. Bạn bè của tôi đến thăm, cho tiền, anh mang phong bì ra soi từng cái.
Nghỉ làm không lương, tôi phải vay bạn để gia đình được yên ổn. Nhưng với suy nghĩ vợ đang không có tiền, nên khi thấy tôi mở chiếc tủ mà mọi khi tiền hai vợ chồng vẫn để đó, chồng tôi tỏ rõ vẻ bực tức. Đang nằm trên ghế anh ta lao lại hỏi tôi “mày lấy tiền để làm gì?”. Biết thừa bụng dạ chồng nghĩ gì nhưng đang uất ức nên tôi cũng chẳng giải thích mà chỉ bảo “lấy để tiêu chứ lấy làm gì”. Có vậy thôi anh ta lao vào đánh tát tôi tới tấp vào mặt vào đầu, miệng không ngừng chửi rủa. Trước mặt hai đứa con và hàng xóm đến can ngăn, anh ta rêu rao tôi “bố láo” và chửi cả họ nhà tôi rất mất dạy. Sau đó xé toạc áo tôi và tuyên bố “tao đuổi mày”.
Tôi căm hận con người bạc ác ấy. Nghĩ lại bao năm sống cùng anh ta, may cho tôi là người có sức khỏe để chịu đựng. Tôi không dám nghĩ đến lúc mình nằm một chỗ sẽ bị anh ta đối xử thế nào. Bao năm chịu đựng để các con có bố, giờ tôi có nên nghĩ cho bản thân mình để ly hôn kẻ làm chồng coi tiền là trên hết ấy?
Theo Dantri
Chồng ghen vô cớ còn đánh tôi
Anh ấy bới ra rằng tôi ăn mặc quá lố lăng, cởi đến tận 2 cái khuy trên cổ áo, "khác gì cô mơi nó". Tôi chưa kịp trình bày hết quan điểm đã bị anh lao vào đánh không thương tiếc.
Đọc bài viết của chị T.Nhàn, cảm xúc đầu tiên của tôi là cảm thông. Có những đoạn chị viết, tôi như thấy cả chồng mình trong đó. Bởi tôi cũng là một nạn nhân của chứng ghen tuông vô cớ từ chồng.
Tôi cảm nhận những ấm ức mà chị đang chịu, nhưng đó mới chỉ là về tinh thần. Anh ấy có mạt sát chị, dày vò chị, nhắc nhở về gốc gác "nhà quê" của chị, nhưng theo những gì chị viết thì tôi thấy, anh ấy chưa một lần đánh chị. Tôi khác với chị ở chỗ đó, không chỉ bị giày vò về tinh thần, tôi không ít lần bị chồng đánh vì những hờn ghen.
Vợ chồng tôi không có nhiều khác biệt như vợ chồng chị, chúng tôi đều là dân phố thị. Bản thân chồng tôi không có dị tật gì, cũng không hơn tôi quá nhiều tuổi, nhưng tính sở hữu trong anh ấy quá cao. Anh không coi tôi là vợ. Hay đúng hơn, theo quan điểm của anh, thì vợ cũng chỉ như một thứ tài sản của anh mà thôi.
Cho nên anh rất ghét tôi giao du với những người đàn ông khác. Từ khi lấy anh tôi mất dần bạn bè. Bạn là nam giới biến mất hẳn khỏi cuộc đời tôi đã đành, nhưng ngay cả những người bạn gái cũng ngại gặp tôi, vì gặp nhau thì phải hò hẹn đi ăn uống, đi chơi. Song chồng tôi cứ liên tiếp gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, với ai, làm gì. Có lần đứa bạn gái thân của tôi còn bị chồng tôi cho một bạt tai chỉ vì tôi và nó trót đi mua sắm với nhau mà nó đưa tôi về muộn, để chồng tôi đợi mãi nên anh mất hết cả kiên nhẫn...
Cái chuyện ấy tôi cũng không muốn nói nhiều. Thôi thì đàn bà, chồng con rồi phải hy sinh những mối quan hệ khác. Song tôi rất khổ sở. Vì sống giữa cộng đồng, xã hội, một ngày bạn đi đâu, làm gì, có thể tình cờ gặp những ai đâu thể là điều bạn có thể tự quyết định được. Tôi tình cờ gặp cậu bạn cũ từ thời tiểu học ở quán cà phê đúng hôm đi với chồng. Tôi đã hết sức dè chừng thái độ mình khi nói chuyện với cậu ấy. Song cậu ấy thì vồn vã, hồn nhiên, chuyện trò vui vẻ, còn dọn sang cả bàn vợ chồng tôi ngồi chung để hàn huyên. Tôi không trách cậu ấy được, cậu ấy đâu có biết tính chồng tôi như vậy. Vì thái độ cậu ấy nhiệt tình, tôi không thể không lịch sự. Tôi tươi cười đáp lại những câu chuyện của cậu ấy về kỷ niệm đi học ngày xưa, cậu ấy có đùa một câu rằng ngày xưa cậu ấy thích tôi, thế mà khi về nhà, tôi hứng nguyên cả trận cuồng phong của chồng.
Anh ấy còn bới ra rằng tại tôi ăn mặc quá lố lăng, cởi đến tận 2 cái khuy trên cổ áo, "khác gì cô mơi nó". Tôi chưa kịp trình bày hết quan điểm đã bị anh lao vào đánh không thương tiếc. Tôi bầm dập nhiều lần vì những trò ghen vô cớ như vậy, song tôi chưa thể bỏ chồng vì sau mỗi lúc như thế, ngồi nghe tôi phân tích đúng sai, anh lại xin lỗi, hứa không đối xử với tôi như vậy nữa. Tôi bị vướng vào cảnh bỏ thì thương vương thì tôi. Người thân của tôi biết chuyện thì cứ bảo tôi phải làm rắn, gọi chính quyền vào can thiệp khi anh đánh tôi cho anh sợ, nhưng tôi cứ nghĩ mãi, xấu chàng thì hổ ai...
Theo VNE
Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả thể xác Mỗi ngày, sau giờ làm, anh lại xách cặp về nhà và chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ và ngồi vào bàn ăn cơm. Thi thoảng, đang ăn, chúng tôi lại nghe tiếng chửi bới, đánh đập của hai vợ chồng bên nhà hàng xóm. Và cũng mỗi lần như thế, anh đều càu nhàu với tôi: "Đàn ông là không được đánh...