Vợ đi “một mình”… với người tình
Vợ bảo: “em đi một mình”… nhưng lại tình tứ với người tình đi ăn trưa.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi đang rất hoang mang không biết giải quyết chuyện gia đình mình thế nào nữa? Thực sự tôi cảm thấy chán nản và muốn buông xuối tất cả…
Tôi là giám đốc của một chi nhánh công ty của Nhật nên thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Trong những khoảng thời gian ấy, vợ tôi lại bỏ nhà đi chơi với những người đàn ông khác… và không ít lần quan hệ với những gã đàn ông đó.
Có một thời gian dài, vợ tôi đi chơi với một người đàn ông lớn hơn cô ấy đúng một giáp. Một hôm, cậu bạn thân tôi bắt gặp hai người tình tứ bước vào nhà hàng nên đã gọi điện cho tôi. Hôm đó tôi đang ở công ty nên đã vội vã gọi điện cho vợ để xác thực thông tin… nhưng cô ấy đã nói dối: “Em buồn quá, đang đi chơi một mình”. Nhưng qua người bạn, tôi biết được cô ấy đang đi chơi với gã đồng nghiệp cùng cơ quan.
Vì cũng quen biết nhau nên tôi có gọi cho anh ta giả vờ hỏi thăm tình hình công việc của vợ. Khi tôi hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?” thì anh ta bảo: “Tôi đang đi trực”. Biết hai người đang nói dối mình, tôi đã đến tận nhà hàng để bắt quả tang… thì quả thực hai người họ đang tình tứ gắp thức ăn cho nhau.
Tôi đến tận bàn ăn quát lớn: “Tại sao cô nói đi chơi một mình mà bây giờ lại có hai người? Còn anh nữa? Anh bảo anh đi trực ở cơ quan mà sao lại “trực” vợ tôi trong nhà hàng?”. Thấy tôi lớn tiếng, cô ấy lại bênh vực anh ta: “ Có chuyện gì đâu mà anh lại làm ẩm ĩ lên như vậy? Em chỉ coi anh ấy như anh trai mình thôi mà”. Còn anh ta cũng lẻo mép: “ Tôi coi cô ấy như em gái nên rủ cô ấy đi ăn cũng là chuyện bình thường, chẳng có gì phải lớn tiếng ở đây cả”. Tôi nhếch mép cười: “Anh trai – em gái gì ở các ngươi? Một lũ mèo mả gà đồng, lại còn bày đặt. Về chăm anh em ruột thịt của mình đi đã… đừng mang t.iền đi đãi bôi người dưng, lại còn anh trai với chả em gái”.
Tôi không bắt được quả tang hai người trong nhà nghỉ nên không biết họ có ngoại tình hay không (Ảnh minh họa)
Từ hôm đó đến giờ, hai vợ chồng tôi vẫn xảy ra chiến tranh lạnh. Dù biết cô ấy nói dối mình nhưng vì không bắt được tận tay hai người lén lút vào nhà nghỉ nên tôi cũng không dám khẳng định là hai người họ có ngoại tình với nhau hay không?
Giờ tôi đang phải đi công tác ở nước ngoài, vợ tôi vẫn ở nhà một mình. Thi thoảng tôi gọi điện hỏi han, cô ấy bảo: “đ i ăn với chị bạn” hay “ đi mua quần áo với em họ“… thì tôi cũng không thể biết được thực hư mọi chuyện như thế nào?
Nhưng các bạn ạ! Liệu vợ tôi có phải là người đàn bà dễ dãi hay chỉ là “kẻ đa tình” như lời cô ấy nói. Và nếu cô ấy sạch sẽ, không bồ bịch lăng nhăng thì tại sao có 3, 4 người phụ nữ đã từng tìm đến cô ấy để đ.ánh g.hen?
Dù là vợ chồng nhưng tôi đi công tác triền miên nên không biết được mọi chuyện ở nhà thế nào? Nhưng qua những gì tôi nghe được từ bạn bè, người thân thì tôi thực sự thất vọng về vợ mình. Cô ấy không chỉ cặp kè với một người đàn ông… mà có rất nhiều gã đàn ông bên cạnh cô ấy những lúc không có tôi.
Tôi đang tự hỏi, bây giờ hai vợ chồng chưa có con… nhưng nếu lỡ cô ấy mang bầu, thì không biết đó có phải là con của tôi không nữa?
Dù không còn niềm tin vào vợ nhưng thật sự tôi vẫn yêu cô ấy rất nhiều. Nhưng những chuyến công tác của tôi ngày càng nhiều, đồng nghĩa với khoảng thời gian vợ tôi được tự do “tung cánh” nhiều hơn. Và không biết còn chung sống với nhau, tôi sẽ bị cô ấy cắm sừng bao nhiêu lần nữa?
Tôi không thể quyết định được mình có nên chia tay cô ấy hay không? Rất mong Bạn trẻ cuộc sống hãy cho tôi những lời khuyên chân thành nhất!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo 24h
Dường như em đã yêu (P.12)
San sững sờ khi thấy Lâm và Mai Chi đang ôm lấy nhau, hai bờ môi dính chặt...
San về nhà, chẳng thể nào quên nụ hôn ấy.
Video đang HOT
Nhưng cô cũng không thấy Lâm liên lạc cho cô.
Có thể anh đã quên nụ hôn ấy nhưng với San đó là một điều kỳ diệu mà cô đã mong chờ lâu lắm rồi.
***
Mai Chi hẹn gặp San. Cô hơi bất ngờ về cuộc gặp mặt này. Nhưng San cũng đoán trước được những gì Mai Chi định nói với cô.
- Đừng gặp anh Lâm nữa.
- Tại sao?
- Vì tôi ghét như thế!
- Cô có biết rằng cô thật ích kỉ không?
- Tôi có quyền ích kỉ vì tôi yêu anh ấy, còn cô, đừng có chen ngang vì hãy nhớ tôi mới thật sự là người phù hợp với anh Lâm... về mọi thứ...
San cười, tự dưng nhớ đến nụ hôn lên trán của Lâm, có thể nó không là gì đối với người khác, nhưng thật sự, San tin vào nụ hôn ấy.
Không hiểu khuôn mặt San có biểu lộ ra điều gì đó không nhưng có vẻ như Mai Chi cũng lờ mờ nhận ra và đoán được điều ấy. Cô ta tức giận đứng dậy trước. San cũng đã sẵn sàng cho cuộc "tuyên chiến".
Sinh nhật Lâm, San đã vui sướng đến phát điên khi được Lâm mời. Cô cười toe toét, líu la líu lô như một đ.ứa t.rẻ. San nghĩ xem sẽ tặng quà gì cho Lâm, tìm mọi thứ trên mạng, rồi hỏi han bạn bè nhưng rút cuộc San chẳng thể nghĩ ra được thứ gì hay ho hơn cả. Tặng những thứ đắt t.iền thì hiển nhiên San chẳng thể nào có thể có đủ t.iền, và tất nhiên Lâm cũng sẽ chẳng thiếu những thứ như thế.
"Mình sẽ làm bánh sinh nhật tặng Lâm" - San sung sướng với ý nghĩ ấy, hì hục đi mua đồ và vật dụng để làm, cô tỉ mẩn tới từng chi tiết và cuối cùng, cô cũng ra lò được một chiếc bánh rất đẹp mắt. San cầm chiếc bánh, hạnh phúc khi nghĩ đến lúc Lâm nâng niu chiếc bánh do chính cô làm và thưởng thức nó.
Nhưng San gặp một vấn đề cực lớn đó là cô chẳng có bộ váy nào cả. Nhìn vào tủ quần áo chỉ thấy áo phông quần bò khiến cô thở dài ngán ngẩm. Bây giờ San mới biết sự quan trọng của váy vóc đối với một đứa con gái là như thế nào, bởi lẽ San đã từng kêu ca với Dung là sao mua lắm váy áo chật tủ để làm gì? Thêm nữa, cô cũng chẳng biết trang điểm cho mình trở nên đẹp hơn!
"A, mình sẽ nhờ cái Dung" - Thế là vấn đề to đùng của San đã được giải quyết, cái tủ váy áo chật cứng của Dung làm cho San có cảm giác đấy giống như một của hàng quần áo vậy, lại còn phụ kiện, vòng vèo và cả một đống túi tông duyệt tông như Dung.
- Mở mắt ra được rồi đấy, mày thấy thế nào. Dung bảo San mở mắt sau khi make up và làm tóc cho San.
- Ôi, tao đây á, khác quá! San ngạc nhiên khi nhìn vào gương, chính San còn chẳng nhận ra chính mình nữa.
- Xinh nhớ, thế mà chẳng bao giờ biết điệu đà, ôi, nhìn tao còn thích nữa là....
- Hehe, cảm ơn nhé, thôi tao đi đây không muộn mất.
San bắt taxi để đến, chật vật mãi vì ngày cuối tuần taxi thường đông hơn nhưng rồi cũng đến kịp. Cô hồi hộp, hít một hơi thật dài, chiếc bánh nhỏ San gói và để trong túi, định sẽ đưa cho Lâm khi nào thích hợp.
- Ôi SanSan, hôm nay em xinh quá, anh suýt nữa không nhận ra đấy.- Lâm niềm nở chào San rồi đưa cô vào nhà.
Căn nhà quá sang trọng giống như một biệt thự vậy, San hơi choáng ngợp bởi sự xa hoa này. Có rất đông người, mọi người đều toát lên vẻ sang trọng và nhìn là biết đều là những người có t.iền và quyền thế. Thật sự, San hơi lo lắng bởi chưa bao giờ cô đến những nơi như thế này. San nhìn lại mình, cô chẳng thể nào sánh bằng những cô gái chân dài trong những bộ đầm sexy phô diễn cơ thể kia. San không tự tin, chiếc bánh vẫn nằm im trong túi.
Mai Chi nhìn thấy San rồi khẽ gật đầu chào kiêu hãnh, cô ta lướt mắt nhìn từ đầu đến chân San cười. San biết, nụ cười ấy là sự khinh thường. Cô ta kéo Lâm đi và San đành đứng một mình trơ trọi
Mai Chi dường như là tâm điểm của bữa tiệc, mọi người vây quanh tán tụng, cô ta đứng bên Lâm với vẻ kiêu sa và đầy tự hào như kiểu muốn nói cho cả thế giới biết rằng "chàng trai này là của tôi"vậy.
San muốn về, có lẽ bởi cô không biết mình sẽ nói chuyện với ai hay ở đây để làm gì.
Những món ăn trên bàn bày đẹp mắt, San chẳng bụng dạ nào muốn ăn. Một bữa tiệc sang trọng của những người giàu có và không khí thế này San cảm thấy ngột ngạt và khó thở trong lồng ngực.
San lúng túng liệu chẳng biết cô ở thêm đây để làm gì nữa. Cô rút điện thoại, tìm số của Rượu Vang, cô muốn anh đến đón cô thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi cái cảnh nhìn thấy Lâm và Mai Chi tay trong tay tình tứ.
Tay San run run, chẳng hiểu sao San lại đ.ánh rơi, luống cuống, cô định cúi xuống nhặt...
Có một ai đó cầm chiếc điện thoại, San lí nhí cảm ơn, ngước lên nhìn....
- Rượu Vang, sao anh....? - San ngỡ ngàng.
- Suỵt, đừng có hét lên thế chứ?
- Sao anh lại ở đây...
- Mình ra ngoài đi, chỗ này chẳng thoải mái chút nào cả.
San vui mừng và cũng ngạc nhiên vô cùng khi Rượu Vang đột ngột xuất hiện ở đây. Hóa ra, Rượu Vang và Lâm là hai người bạn thân của nhau từ nhỏ.
- Em có gì mà cứ giấu mãi trong túi thế?
- À, cái này... San rụt rè rồi từ từ lôi trong túi ra chiếc bánh nhỏ được gói cẩn thận trong hộp.
- Cái này em định tặng Lâm, nhưng....
- Thế thì vào đưa cho cậu ấy đi chứ, đi nào, mạnh dạn lên...
Rượu Vang vừa nói vừa kéo San đi. San đi theo cùng Rượu Vang tìm Lâm. Bữa tiệc vẫn diễn ra với ánh sáng, với hoa và nhạc nhưng nhân vật chính lại biến đâu mất.
Cả hai cố gắng đưa mắt về mọi phía tìm Lâm nhưng không thấy đâu, rồi Rượu Vang bảo San có lẽ nên tìm ở tầng hai. Cô đi chậm rãi và rụt rè đi tìm Lâm, Rượu Vang thì bảo San tìm bên phải còn anh sẽ tìm hướng còn lại. Ngôi nhà rộng lớn làm cho San có cảm giác nghẹt thở, giống như San đang bước đi những bước trong cung điện của chàng hoàng tử trong cổ tích vậy. Nhất định San phải gặp Lâm để đưa cho anh chiếc bánh do chính cô làm và nhất định, cô sẽ nói hết tình cảm với anh.
Có lẽ Lâm chẳng bao giờ thích một cô gái bình thường như San (Ảnh minh họa)
"Lâm à, em thích anh" - Liệu San có đủ cam đảm để nói được câu ấy không, nhưng cô đã quyết định rồi bởi vì San không muốn phải đợi chờ thêm nữa. Mà San cũng biết, đối với Lâm thì San cũng không phải là hình ảnh quá mờ nhạt. Chắc chắn là như thế.
Cửa phòng khách trên tầng hai để mở lối đi ra ban công, San nhẹ nhàng bước những bước chậm rãi, San đã nhìn thấy bóng của Lâm qua những ô kính. Ban công lộng gió, ánh đèn đêm hắt những đợt sáng le lói.
San hít một hơi thật sâu, cố gắng bước thêm vài bước nữa, nhưng...chân San tê cứng lại và như đóng đinh một chỗ.
San sững sờ...
Lâm và Mai Chi đang ôm lấy nhau, hai bờ môi dính chặt, họ dường như quên mất mọi thứ xung quanh và tất nhiên chẳng bao giờ biết đến sự có mặt của San.
San thấy nước mắt mình, rất nhanh, chảy xuống khóe miệng. San đứng lặng, nắm chặt chiếc túi có chiếc bánh San làm định dành cho Lâm. Nụ hôn mà Lâm dành cho San hôm ấy, thật khác, khác xa so với những gì cô đang phải chứng kiến.
Rồi như một phản xạ, San lùi lại, từng bước, San vẫn đủ tỉnh táo để chào mọi người ở bữa tiệc và ra về.
Đêm, dáng San nhỏ nhắn và đơn độc, bóng đèn đêm hắt bóng San thành vệt đen dài... Chiếc túi nhỏ San vẫn nắm chặt, chiếc hộp nằm im trong túi, San đưa tay vào lấy ra, giơ lên trước mặt nhìn, San định vứt nó đi...
- Em có thể cho anh không? Tiếng ai đó thật quen làm San bừng tỉnh.
- Anh...
Rượu Vang đi theo sau San tự bao giờ bây giờ anh mới lên tiếng. San quay lại, thấy Rượu Vang đứng đó nhìn cô và rất tự nhiên, cô chạy đến bên anh, chẳng một chút ngại ngần, cô đổ gục vào ngực anh. Cô khóc, như một đ.ứa t.rẻ.
Anh đứng đó, vững chãi và yên bình để cô dựa vào, để cho cô khóc thỏa thích như một đ.ứa t.rẻ. Anh im lặng, bởi chẳng cần cô phải nhiều lời, chẳng cần anh phải nói mà chỉ đơn giản để hai con người ở bên nhau thật gần cũng có thể hiểu hết về nhau.
- Em thật ngốc đúng không anh? Em cứ nghĩ rằng anh ấy yêu em, em đã cứ tin và nụ hôn ấy, em khờ khạo quá...
San và anh lại đến nơi quen thuộc, nơi lộng gió, nơi mà không gian như thật gần với bầu trời. Ban đêm, mọi thứ xung quanh đầy huyền ảo, có cảm giác những ánh đèn đêm dưới kia như sao ngàn lấp lánh.
San kể cho anh nghe về tất cả tình cảm của mình, rằng cô đã thích Lâm như thế nào, cô đã cố gắng thay đổi bản thân để mong được một lần Lâm nhìn về phía cô. Cô đã tin vào nụ hôn kia dù nó chỉ được đặt lên trán. Nhưng, mọi thứ chẳng hề như mong đợi, có lẽ, điều đơn giản bởi Lâm chẳng hề thích những cô gái bình thường như San, và con người San cũng dung dị như chính tình yêu của cô vậy.
"Em sẽ quên anh ấy, như thế này là quá đủ với em rồi, em không thể biến mình thành con ngốc như thế này được"- San nói với Rượu Vang. Và anh nói với cô một câu có vẻ như chẳng mấy liên quan.
- Em biết không, những ngôi sao vẫn luôn tồn tại cùng với mặt trời nhưng chúng ta chỉ nhìn thấy nó vào ban đêm bởi ban ngày nó bị ánh sáng mặt trời làm lu mờ, nhưng nếu để ý thật kỹ và biết cách thì rõ ràng những vì sao kia vẫn luôn tồn tại thật là đẹp đến mê hồn đúng không?
Rượu Vang nắm lấy tay cô, siết nhẹ, anh nhìn thẳng vào mắt cô
- Cố lên, em là một cô gái mạnh mẽ, đừng nghĩ rằng mình tầm thường bởi với một ai đó, em là cả thế giới này đấy!
- Cảm ơn anh vì vẫn luôn ở bên em, sao anh tốt với em như thế?
- Đừng nghĩ nhiều...
(Còn nữa)
Theo 24h
Dường như em đã yêu (P.11) Rượu Vang nhẹ nhàng quay sang nói với San: "Anh rất thích em đấy, nhóc ạ!" Người phụ nữ hôm trước gọi điện muốn gặp San nói chuyện. Cô đồng ý rồi nhanh chóng biến khỏi cái giảng đường buồn tẻ để bắt xe đến chỗ hẹn. Người phụ nữ ấy đã tới từ lúc nào, kiên nhẫn ngồi đợi San đến. Đón...