Vợ “công chúa”
Người ta gọi Bình là “Bình phò mã”, chả phải vì anh đẹp trai, giàu có mà bởi anh có một cô vợ đỏng đảnh và chẳng biết làm gì như một nàng “công chúa”.
Ngày yêu nghe Ngọc nói: “Em không biết đâu, anh làm cho em đi, không có anh em chẳng biết sẽ sống thế nào đâu”, Bình sướng rơn vì thấy mình như một người hùng. Anh có cảm giác mình là người bao bọc, che chở và là chỗ dựa vững chắc cho người yêu bé bỏng. Nhưng cái hạnh phúc ấy chẳng thể nào duy trì được mãi khi lấy nhau gần 3 năm trời, câu nói mà Bình được nghe từ vợ vẫn là: “Em không biết đâu, anh làm cho em đi”.
Ngọc không hẳn được sinh ra trong một gia đình quá giàu có nhưng cô là con một. Thương đứa con gái yếu đuối, mỏng manh cái gì trong nhà bố mẹ Ngọc cũng lo liệu hết để cho con gái yên tâm học hành. Bởi thế ngay từ khi yêu Ngọc lúc nào cũng tỏ ra là một người yếu đuối. Sinh ra ở Hà Nội, nhưng mỗi lần cần đi đâu Ngọc cũng í ới điện thoại cho Bình: “Em không biết đường đâu, anh qua đèo em đi đi. Không có anh em không biết xoay xở thế nào?”. Nghe thế, dù vừa mới đi làm về mệt phờ nhưng Bình lại hồ hởi phóng vù xe tới chỗ người yêu để làm tròn vai trò một người hùng.
Ngày đưa Ngọc về ra mắt bố mẹ, mọi người tíu tít chuẩn bị đồ ăn trong bếp, Ngọc chỉ đứng quanh nhìn nhìn ngó ngó, Bình nhắc khéo người yêu: “Em vào giúp mẹ đi cho tình cảm”. Ngọc làm mặt hiền lành, dễ thương: “Em đoảng lắm chả biết làm gì đâu anh ạ, em vào khéo mẹ lại bận thêm, thôi anh vào giúp mẹ hộ em đi”. Mẹ Bình tỏ vẻ không hài lòng về cái cung cách tiểu thư của Ngọc nhưng Bình bao biện: “Để từ từ cô ấy thích nghi mẹ ạ”. Thấy con trai nằng nặc đòi cưới Ngọc, mẹ Bình chẳng cản ngăn, cưới xong, bà dọn về quê ở để lại không gian riêng cho hai vợ chồng với lí do: “Cho thằng Bình thỏa sức mà chăm bẵm, che chở cho vợ”.
Không phải Ngọc yếu hay vụng về mà đơn giản là cô đã quen với việc được chiều chuộng, cung phụng thành thử dần già trở nên ỷ lại, lười nhác. Những ngày đầu kết hôn, Bình tíu tít suốt ngày với công việc của gia đình, từ chuẩn bị cơm nước tới giặt quần áo. Cũng thấy mệt, nhưng vì cái gì mới mà chẳng hay ho, vả lại mỗi lần Bình làm, Ngọc thường ngồi bên xuýt xoa: “ Sao mà em tốt số thế, lấy được người chồng cái gì cũng biết làm. Không biết không lấy được anh đời em sẽ thế nào?”. Nghe vợ nói thế, vất vả mấy Bình cũng hồ hởi làm mà chẳng nghĩ ngợi gì.
Nhưng rồi Bình không thể gắng gượng được mãi khi mà ngày nào tan làm về tới nhà bếp núc vẫn lạnh tanh. Nếu Bình không tự tay làm thì nhà cửa lúc nào cũng bộn bề đủ thứ đồ, bát đĩa vài ngày chẳng ai sờ tới, quần áo trong máy giặt xong cũng chẳng hề được bỏ ra phơi…Bình nóng giận quát vợ, Ngọc vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Ngày trước yêu nhau em đã chả nói với anh là em không biết làm gì rồi giờ anh lại còn trách mắng em là sao? Thôi anh thương em thì thuê người làm cho bọn mình đỡ khổ”.
Video đang HOT
Cũng chẳng còn cách giải quyết nào khác, Bình đành thuận theo ý vợ. Từ ngày có người giúp việc, Bình có thời gian thảnh thơi hơn chứ không tối mắt tối mũi như trước. Nhưng cũng chả được yên thân. Chẳng người ở nào trụ lại được quá một tháng bởi vì cô chủ lười quá. Ngồi ngay cạnh bình nước Ngọc cũng sai người giúp việc lấy trong khi họ bận rửa bát. Nhiều hôm mải xem tivi Ngọc bắt người giúp việc bê chậu nước vào tận phòng để rửa chân chứ chẳng chịu ra nhà tắm rửa. Bởi thế, chỉ làm được một tháng, nhận lương xong là họ nghỉ hết chả ai ở lại. Không những thế ra khỏi nhà họ còn mang theo câu chuyện “truyền kì” về bà chủ lười mà kể lể. Không mượn được người khác Bình đành lại phải tự tay làm. Bạn bè Bình mỗi lần tụ tập đề tếu táo trêu anh: “Người ta lấy vợ về để được vợ chăm chỉ riêng thằng Bình tốt số lấy vợ về để được chăm vợ”. Nghe bạn bè nói Bình ngượng chín cả mặt đành chữa thẹn: “Đúng là tôi tốt số hơn người”.
Ngọc đi làm cũng đã gẫn 7 năm nhưng mãi chỉ là cô nhân viên quèn chẳng thăng tiến được. Tất cả cũng chỉ bởi cái tính lười nhác của Ngọc mà ra. Tới văn phòng chẳng bao giờ Ngọc đánh rửa bộ cốc chén chung hay cầm cái chổi quét vài nhát cho văn phòng sạch sẽ. Đi ăn liên hoan Ngọc ngồi thu lu một chỗ đợi ăn chứ chẳng chịu động chân động tay vào cái gì. Mọi người thấy vậy ai cũng tỏ thái độ với Ngọc nhưng cô chả quan tâm. Bình nghe một cô bạn cùng công ty Ngọc phản ánh, về góp ý với vợ Ngọc nhăn mặt lên lí giải: “Chúng nó thấy em số sướng nên ghen tị đấy”.
Càng ngày những câu nói nũng nịu để trốn việc của Ngọc càng nhiều khiến Bình không thể nào chịu nổi. Nhiều đêm nằm trăn trở mãi cuối cùng Bình phải đưa ra một quyết định. Sáng hôm sau, Bình chuẩn bị quần áo cho vợ rồi giục cô dậy đưa về nhà mẹ đẻ. Anh vào thưa chuyện: “Chiều nay con phải đi công tác. Con sẽ đi một tháng nên đưa Ngọc về bên này. Bởi vì con sợ một tháng không có con chắc cô ấy chết mất vì cô ấy cái gì cũng “Em chẳng biết đâu anh làm cho em đi”. Con hi vọng ở với bố mẹ một thời gian cô ấy sẽ biết làm nhiều thứ. Con không thể nào ở với một người cái gì cũng không biết. Con sợ sau này có con rồi cô ấy cũng sẽ nói: “Em không biết đâu anh cho con bú đi” thì con chẳng biết làm thế nào nữa”.
Bình quyết định xin đi công tác một tháng để cho vợ có cơ hội mà thay đổi bằng không khó lòng mà giữ nổi cuộc hôn nhân này. Anh nói rồi cất bước ra về để mặc Ngọc ngơ ngác giữa nhà.
Chiều, Bình về nhà chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi. Anh ngạc nhiên khi thấy bếp nghi ngút mùi xào nấu. Bước vào nhà, Bình thấy Ngọc đang hì hụi nấu cơm nhìn cô khá vất vả và chật vật. Thấy bóng chồng, Ngọc giật mình quay lại vừa nói mắt vừa ngân ngấn nước: “Em đã sắp đồ đạc cho anh rồi, giờ em đang nấu cơm. Em nấu chưa ngon, anh cố ăn nhé. Anh đi công tác rồi nhanh về với em. Ngày đón anh em sẽ nấu nhiều món ngon hơn”. Bình cảm động, ôm vợ chặt vào lòng. Nép vào vòng tay chồng, Ngọc thì thầm: “Em xin lỗi”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giọt nước mắt muộn màng
Cái thai lớn dần trong bụng, người yêu ra đi còn gã "Sở Khanh" đã dìu Ngân vào phòng ngủ phủ quyết tất cả, Ngân như phát điên lên vì cuộc đời Ngân bị đẩy đến đường cùng...
Ngân là cô gái con nhà giàu, tính tình đỏng đảnh. Cô yêu Đức theo kiêu của môt kẻ hiêu thắng, đòi hỏi người khác phải chiều chuộng mình. Công bằng mà nói, Ngân xinh xắn, học giỏi và con nhà giàu. Còn Đức ngoài cái mã đẹp trai, Đức giản dị nếu không muốn nói là quê mùa. Đức yêu Ngân không phải vì những thứ phù phiếm quanh cô, mà anh yêu vì sự đỏng đảnh thậm chí có phần ngang bướng của cô. Ở một khía cạnh nào đó, anh thấy thật dễ thương.
Trong tình yêu Ngân luôn là người cho mình cái quyền tự quyết. Cô có cảm giác mình ở một vị trí cao hơn. Ngân nghĩ rằng, với vẻ ngoài và thanh thế nhà mình, cô hoàn toàn có thể "kiếm" được những chàng trai tốt bằng mấy lần Đức. Ngân cho rằng, Đức phải hiểu anh may mắn như thế nào mới được Ngân chọn làm người yêu. Vì thế, cô luôn bắt Đức phải phục tùng mọi sở thích và tâm nguyện của mình.
Không một yêu cầu nào của Ngân mà Đức được quyền từ chối. Dù là đang bận làm hay bận công việc gia đình, nếu Ngân muốn đi chơi, Đức cũng phải tìm đủ mọi cách thu xếp thời gian đưa cô đi. Lần nào Đức đến muộn hoặc không thể đến, y như rằng cô giận dỗi vài ngày liền.
Kỉ niệm hai năm ngày yêu nhau, Đức chỉ vội nhắn cho Ngân cái tin: " Em ơi, anh có việc đột xuất, anh xin lỗi, mai anh sẽ gặp em nói rõ em nhé. Thông cảm cho anh. Hôn em!", khiên Ngân lông lôn lên. Ngày quan trọng như thế này mà Đức lại dám bỏ mặc cô một mình. Ngân tự nhủ: " Anh ta nghĩ mình là ai mà dám như thế? Xung quanh tôi còn bao người chờ tôi kìa".
Ngân phóng xe qua nhà Đức, cô thấy anh dìu một người con gái trẻ từ taxi xuống. Anh bế cô ta rất tình cảm. Không giữ nổi bình tĩnh, Ngân lao đến như một con thú bị thương vùng lên:
- Thì ra anh bận thế này à? Con đàn bà này là ai? Bấy lâu nay anh lừa dối tôi, anh giỏi thật. Nhìn cái mặt anh tưởng tử tế vậy mà...
Ngân khóc trong tuyệt vọng, cô đã đẩy cuộc đời mình vào ngõ cụt... (Ảnh minh họa)
- Em thôi đi, em đừng có ăn nói hàm hồ. Em về đi, mai anh gặp em sau.
Nhìn thấy Đức dìu người con gái đó vào phòng, không nói năng gì. Ngân như phát điên lên. Cô bấm máy điện thoại gọi cho Long, gã trai nhà giàu theo đuổi cô bấy lâu. Cô cùng hắn tới vũ trường. Ngân hòa mình vào tiếng nhạc xập xình, tiếng hét, ầm ĩ. Cô lắc theo nhạc và theo hơi men của rượu. Tàn buổi tiệc cũng là lúc Ngân say mèm và nằm trọn trong vòng tay Long...
Đức bấm máy điện cho Ngân. Đầu dây bên kia Long nhấc máy: "Ngân đang nằm cạnh tôi và cô ấy ngủ rồi. Anh yên tâm, cô ấy an toàn và có lẽ còn đang rất hạnh phúc nữa. Mai tôi sẽ đưa cô ấy về". Long cười phá lên sung sướng và đầy khiêu khích. Đức hiểu mình đã chẳng còn gì để cứu vãn tình yêu này nữa. Anh nhắn cho Ngân tin cuối cùng: " Người con gái em nhìn thấy là chị gái anh, chị ấy vừa đi mổ về. Tạm biệt em, chúc em hạnh phúc!".
Ngân tỉnh dậy trong sự mệt mỏi và đau đớn của thể xác. Cô nhìn lại cảnh tượng quanh mình, nôi nhục nhã và ê chề cô vôi vã vơ bô quân áo đang nằm lôn xôn dưới nên, khoác vào người rôi về nhà.
Thời gian sau đó cô tìm gặp Đức nhưng anh từ chối. Hai tháng sau, cô biết mình có bầu. Không còn cách nào khác, Ngân tìm đến Long. Cô nghĩ hắn đã từng theo đuổi mình, thôi giờ trót lỡ thì đành lấy hắn coi như cũng tạm yên ôn. Thê nhưng chẳng ngờ, Long phủi tay như không có chuyện gì: " Điều gì chứng tỏ đó là con tôi chứ. Với ai cô cũng có thể lên giường như thế, đừng có đổ vấy cho tôi. Đừng tìm tôi nữa".
Ngân khóc trong tuyệt vọng, cô đã đẩy cuộc đời mình vào ngõ cụt, chính bởi tính cách ngang tàng và phá phách của mình. Giờ đây cô khóc, những giọt nước mắt muộn màng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm gì khi yêu phải một "chàng trai thời tiết" ?? Hôm qua, hôm nay rồi ngày mai, tình cảm của người ta đối với bạn lên xuống đỏng đảnh như thời tiết và bạn đã chán đến tận cổ? Có thuốc đặc trị nào cho trái tim những chàng trai thời tiết này? Hầu hết các nàng đều thừa nhận đã từng hẹn hò với một chàng trai kiểu như sau: Đưa mắt...