Vợ chồng như hai người xa lạ
Tình yêu của anh dành cho người phụ nữ ấy khiến tôi chạnh lòng.
Vợ chồng tôi dần dần có những khoảng cách xa rời không bao giờ có thể lấy lại được (Ảnh minh họa)
Đã từ lâu lắm rồi trong ngôi nhà yên ả không còn tiếng cười đùa rộn vang của cả gia đình, không còn những câu xưng hô tình cảm “mình ơi, ông xã ơi, bà xã ơi” nữa. Hai chúng tôi đúng là vợ chồng, có giấy tờ đăng kí đầy đủ, sống với mẹ chồng nhưng anh đã hết tình cảm với tôi từ rất lâu rồi, và chỉ đợi cái ngày cả hai cùng kí vào tờ đơn xin ra tòa.
Chúng tôi là những người hàng xóm, chơi với nhau từ nhỏ, và tình cảm của thời trẻ con ngây ngô, bồng bột đã gắn kết hai đứa đến với nhau nên vợ nên chồng. Cuộc sống của gia đình chúng tôi cũng đầm ấm, hạnh phúc vui vẻ như bao gia đình khác cho tới khi sinh được cậu con trai thứ hai.
Tôi là một người phụ nữ không phải là quá hoàn hảo nhưng tôi là mẫu người của gia đình. Tôi sống trong ngôi nhà đó từ ngày về làm dâu cho tới lúc chia tay anh, lúc nào tôi cũng làm trọn vẹn nghĩa tình của một người con dâu, người vợ, người mẹ không điều tiếng, không một lời chê trách. Thế nhưng, tình cảm là thứ khó đoán trước, nó không ở bên ta mãi mãi cho dù ta có cố gắng níu kéo.
Khi con trai tôi được hai tuổi, anh được cơ quan cho đi học nâng cao đào tạo thành cán bộ nòng cốt. Tại lớp học đó, anh nảy sinh tình cảm với một người phụ nữ. Cô ấy đã bỏ chồng và có một cô con gái. Bởi vậy mà người phụ nữ ấy đã vô cùng khéo léo dùng đủ mọi cách kéo anh về phía mình. Cũng từ đấy, vợ chồng tôi dần dần có những khoảng cách xa rời không bao giờ có thể lấy lại được.
Video đang HOT
Cuộc chiến tranh lặng lẽ, âm thầm của hai chúng tôi đã kéo dài trong suốt bốn năm. Từ chỗ anh chê bai tôi không biết làm việc này, việc kia, so sánh tôi với cô ấy mà anh gọi là “bạn tôi giỏi giang hơn cô mọi mặt” cho đến lúc anh lặng câm, không hỏi han, không nói chuyện với tôi. Phần vì sợ mẹ chồng tôi lớn tiếng, phần vì anh muốn thể hiện sự chán nản đến cùng cực khi phải sống chung với tôi. Tất cả những công việc lớn, bé trong gia đình nếu muốn tôi lo liệu anh đều thông qua hai đứa con để đánh tiếng với tôi. Tôi vẫn lo liệu đầy đủ, không thiếu thứ gì, thậm chí anh còn không buồn đóng góp những đồng tiền lương của mình cho tôi.
Tôi chấp nhận chung sống với anh thêm bốn năm trong cuộc chiến tranh lạnh chưa có hồi kết thúc cũng bởi thương hai đứa con. Người phụ nữ nào cũng luôn hết lòng hi sinh mình vì con cái, nhìn chúng trưởng thành không có vòng tay của cả bố và mẹ tôi thấy tội lỗi vô cùng. Hơn nữa, bố mẹ đẻ tôi ở cạnh đó sẽ rất đau lòng khi chứng kiến cảnh vợ chồng tôi, con cái tôi ly tán.
Và rồi cái ngày ấy cũng phải tới, anh đưa tôi kết quả xét nghiệm mang thai của người phụ nữ đó. Tôi như hiểu rằng những nỗ lực để kéo người đàn ông của cuộc đời mình về với mình đã chẳng còn là sự thực nữa. Hai đứa con tôi không thể đánh đổi được người đàn bà đó và đứa con đang mang trong mình giọt máu của anh. Tôi lặng lẽ kí vào tờ đơn, không mang theo bất cứ thứ gì và xin được nuôi cả hai đứa trẻ. Anh không nói gì nhưng tôi biết rằng anh sẽ rất vui vì quyết định của tôi và lần đầu tiên kể từ khi có cái cuộc chiến tranh âm thầm ấy anh mới nói với tôi một lời tử tế: ” Anh sẽ hứa trước tòa có trách nhiệm với hai con. Em yên tâm và sống tốt nhé!”
Tôi mua một căn nhà sống cách xa nhà chồng tôi chừng 7km. Thỉnh thoảng, tôi về thăm nhà ngoại lại thấy anh tất bật đi chợ búa. Tôi tránh mặt. Tình yêu của anh dành cho người phụ nữ ấy khiến tôi chạnh lòng. Cả cuộc đời, tôi hi sinh vì anh, vì hai con, chăm lo gia đình không một chút mảy may kêu ca, phàn nàn vậy mà tôi chưa bao giờ được anh phục vụ như thế. Đắng!
Theo 24h
"Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó..."
Tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo.
Đến lần thứ ba Bảo đánh tôi thì mẹ mới biết. Bà nói: "Mới quen nhau mà nó đánh như vậy, mai mốt lấy về chắc nó giết con". Tôi rất giận anh hai đã nói cho mẹ biết nhưng vẫn cố bênh vực Bảo: "Tại con nói xóc nên ảnh giận chớ đâu phải tự nhiên mà ảnh đánh con đâu mẹ? Con gái của mẹ đâu có vừa gì".
Mẹ kêu tôi đưa Bảo về nhà để mẹ nói chuyện. Nhưng từ sau hôm bị mẹ phát hiện đã đánh tôi, bảo không dám đến nhà nữa. Tôi năn nỉ cách gì, anh cũng lắc đầu: "Anh sợ mẹ chửi lắm". Tôi bảo nếu sợ như vậy, không lẽ cả đời anh không gặp ba mẹ tôi sao? Vậy thì chuyện cưới xin của chúng tôi sẽ thế nào? "Chừng nào tới đó rồi tính"- Bảo dứt khoát.
Một bữa, tôi vô tình nói cho Bảo biết tôi phải đưa ba mẹ ra phòng công chứng để làm giấy tờ nhà, nghe vậy Bảo hỏi dồn: "Ba mẹ làm di chúc cho tài sản hả? Cho ai vậy?". Tôi gật đầu: "Cho anh hai". "Sao không cho em? Em cũng là con mà?". Tôi bảo đó là tài sản của ba mẹ, ông bà muốn cho ai là quyền của họ, tôi không can thiệp. Thật ra hôm đó ba mẹ ra công chứng là để ủy quyền cho anh hai quản lý cơ sở sản xuất dầu dừa của gia đình vì ba đã yếu.
Không ngờ mấy hôm sau, Bảo chủ động bảo tôi: "Hay là... em đưa anh về thăm ba mẹ? Nói gì thì nói, mình cũng là con cái, không lẽ lại giận cha mẹ?". Tôi nghe vậy thì mừng húm. Vậy là tôi đưa anh về. Ba mẹ tôi không tỏ vẻ gì. Chỉ đến khi ăn cơm xong, ngồi uống nước nói chuyện, mẹ tôi mới hỏi: "Cháu có định đưa gia đình vô bàn chuyện của hai đứa chưa?". Bảo ấp úng: "Dạ... cũng chưa ạ. Công ăn việc làm của con chưa ổn định nên con muốn chờ thêm một thời gian nữa".
Mẹ tôi nhìn thẳng mặt Bảo: "Có tính thì tính bây giờ, sớm sủa gì nữa đâu mà lần lựa. Năm nay con Phương 26 tuổi rồi. Mà bác nói trước, con bác đẻ ra, nuôi tới lớn, cho ăn học đàng hoàng, bác chưa đánh nó một roi nào. Nếu mà cháu còn đánh nó nữa thì bác không có gả đâu". Bảo vò đầu bức tóc nói rằng tại tính mình nóng nảy, đi làm công trường với dân giang hồ tứ chiếng nên bị ảnh hưởng. "Con hứa sẽ cố gắng sửa đổi"- Bảo nói với ba mẹ tôi.
Ba tôi nãy giờ ngồi im, đến lúc đó mới lên tiếng: "Dù gì thì cháu cũng là người có ăn học. Kỹ sư đại học Bách khoa chớ không phải kẻ vô học, phải nói năng, hành xử cho đúng mực là người có văn hóa". "Dạ, con biết rồi"- Bảo cúi mặt.
Sau hôm đó, anh bảo tôi: "Ba mẹ em đúng là... Ông bà có ăn đời ở kiếp với em đâu mà hăm với dọa".Tôi bảo anh: "Lại chứng nào tật nấy rồi. Nhịn cha mẹ có lỗ lã gì mà không chịu làm? Anh đã hứa rồi đó. Còn đánh em thì mẹ không có gả đâu". "Không gả thì dẫn đại. Tới chừng đó coi ai lỗ?"- Bảo nhăn mặt.
Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm (Ảnh minh họa)
Được chừng 4 tháng, hôm đó Bảo đi làm công trình ở Cà Mau về, tôi phát hiện bao cao su trong quần áo của anh nên tra hỏi. Biết là không thể chối cãi, anh thú nhận: "Nhưng anh cũng biết làm sao cho an toàn. Đó cũng là thương em, giữ gìn cho em. Chớ thử hỏi một thằng đàn ông sức dài vai rộng như anh mà xa vợ cả tháng, làm sao mà chịu nổi".
Tôi tức giận nặng lời. Nói qua nói lại một hồi, Bảo lại giở thói côn đồ. Anh đánh tôi, sơ ý thế nào mà trúng ngay đuôi mắt bầm tím. Tôi giận bảo đã phản bội tôi để đi lại với những người phụ nữ khác, khi bị phát hiện lại còn đánh tôi: "Đã vậy thì từ nay đường ai nấy đi".
Tôi chạy về nhà, nằm khóc vùi. Lần này khi mẹ hỏi, tôi không cần giấu giếm. Tôi kể với mẹ tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tôi và anh đã ăn ở với nhau như vợ chồng từ mấy năm qua. Nghe vậy, mẹ tôi lặng lẽ khóc. Lát sau bà mới nói: "Con bỏ nó đi. Thứ đàn ông như vậy, không đáng để lấy làm chồng đâu. Còn cái chuyện trai gái ăn nằm với nhau, không có người này thì có người khác, đừng vì những thứ ham muốn tầm thường đó mả hủy hoại cuộc đời mình".
Ngay lúc đó, tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo. Tôi nhớ quãng thời gian 6 năm quen nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tôi gặp và yêu bảo ngay lần đầu tiên khi trường anh và trường tôi tổ chức giao lưu nhân ngày 9 tháng 1. Khi ấy, Bảo đã ôm đàn ghi-ta đệm cho bạn bè hát bài "Dậy mà đi" khiến tôi mê mẩn. Sau đó, tôi đã chủ động đi tìm anh... Trong mắt tôi Bảo là người đàn ông đích thực, lắm tài vặt, ăn nói có duyên. Sau này khi đã trao thân cho anh, tôi còn phát hiện nơi anh một người đàn ông cuồng nhiệt có thể làm đắm say tất cả những người phụ nữ nào đã lên giường với anh một lần.
Tôi nhớ tất cả những điều đó đúng lúc Bảo gọi điện thoại cho tôi. Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm. "Anh xin thề độc. Anh mà còn lăng nhăng bậy bạ, còn đánh em thì cho trời đánh anh đi". Tuy không thấy mặt nhưng chỉ nghe anh nói, tôi đã thấy xốn xang trong lòng. Anh đã thề độc như vậy thì có lẽ sẽ không dám vi phạm lời thề.
Bất giác tôi muốn chạy đến gặp anh, muốn tha thứ cho anh, muốn tiếp tục những tháng ngày hạnh phúc bên anh như chúng tôi đã từng có... Thế nhưng tôi chợt nhớ, hình như có lần anh đã nói như vậy khi tôi đòi chia tay sau một trận đòn nhừ tử. Tôi chợt nhớ lời mẹ: "Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó. Cái tánh thằng đó như vậy là không bao giờ sửa đổi đâu con".
Thật lòng tôi đang ngổn ngang giữa thương và giận, giữa tiến và dừng... Những người ở ngoài sáng suốt, hãy nhìn vào và cho tôi biết, tôi phải làm sao khi chuông điện thoại của Bảo vẫn gióng giả từng giờ...
Theo VNE
Có nên hủy cưới sau 5 năm yêu? Liệu tôi có nên cưới anh vì tình cảm suốt 5 năm gây dựng? Hay hủy đám cưới để tránh tương lai bị bạo hành, đánh đập. Một tháng nữa thôi là đến ngày cưới, tôi cứ ngỡ hạnh phúc đã thực sự đến với mình. Thế nhưng, một cái kéo tóc, một cú đánh như trời giáng đã làm thay đổi mọi...