Vợ chồng lục đục như cơm bữa nhưng vẫn mặn nồng yêu thương là nhờ bí quyết này
Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Nếu một trong hai đã biết lỗi thì người còn lại hãy tha thứ và cảm thông.
Có thể động khẩu nhưng không được động thủ
Sự thật thì những lời nói ra khi cãi nhau đều khiến cả hai vợ chồng tổn thương. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì vợ chồng cũng không thể vì nóng giận mà động tay động chân với đối phương được;. Với phụ nữ, nếu có người chồng bạo lực thì họ sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn và tổn thương.’
Nhưng ngược lại thì phụ nữ cũng đừng hung dữ, động thủ với chồng. Điều đó sẽ chỉ càng khiến hôn nhân đi vào bế tắc.
Chuyện gì đã qua hãy cho nó qua
Video đang HOT
(ảnh minh họa)
Nhiều cặp đôi mắc một tật xấu là khi có chuyện gì đó xảy ra thì họ sẽ kể hết những chuyện trong quá khứ rồi làm đau nhau. Chính điều đó càng làm cho hai vợ chồng tổn thương hơn mà thôi. Hãy bỏ qua những chuyện quá khứ, đừng nhắc lại chuyện cũ để đay nghiến nhau.
Tránh dùng những từ “động chạm”
Lúc cãi nhau thì sự tức giận sẽ làm cho chúng ta mất đi lý trí. Nhưng mà hãy ráng kiềm chế phụ nữ nhé. Dù hoàn cảnh nào thì cũng không bao giờ xung hô mày – tao với chồng. Cũng đừng văng tục hay lôi bố mẹ của nhau vào để mà miệt thị. Nếu có lỡ nời thì hãy nói lời xin lỗi nhau nhé.
(ảnh minh họa)
Nếu một người nhận lỗi trước, người kia nên thông cảm
Đôi khi vợ chồng cần phải xuống nước xin lỗi, để giữ gìn hạnh phúc gia đình. Yêu nhau bao lâu như thế, có chút lỗi lầm sao cứ phải làm to chuyện lên. Dân gian có câu “yêu nhau lắm cắn nhau đau”, hai người phải có tình cảm, quan tâm và yêu thương lẫn nhau thì mới có mâu thuẫn.
Người nhà chồng khiến tôi mệt mỏi
Nhà chồng tôi có hai anh em, em chồng đã ly hôn và làm mẹ đơn thân. Vợ chồng tôi có một bé, đang ở trọ, tôi cũng không dám về nhà chồng vì nhiều chuyện.
30 năm sống trên đời tôi mới thấy một người như bố chồng, mọi tật xấu ông có hết. Ông vỡ nợ, bắt bà đi làm để trả, ghen tuông mù quáng, đặt điều vu oan cho người khác, ăn không nói có đủ kiểu. Ngoài ra ông trọng miếng ăn, trọng sĩ diện, làng xóm tránh né, anh em ruột cũng chẳng ai hỏi han. Đến bà nội, người sinh ra ông, ông cũng chẳng đoái hoài, thế nhưng lại bắt con cái có hiếu với mình, thích dùng vũ lực, chuyên ăn thua bằng nắm đấm. Tiền ông làm ra chỉ để ăn chơi, chưa bao giờ lo cho gia đình dù chỉ một nghìn.
Mẹ chồng khổ lắm, tôi chưa thấy ai khổ như bà, nhưng bà khổ cũng có lý do. Chồng đánh tôi, tôi "trả" chồng về nhà nội, thấy mình đanh đá, có điều tôi nghĩ lấy chồng rồi thì phải biết bảo vệ bản thân trước, sau mới bảo vệ được con cái. Mẹ chồng nói với tôi một câu: "Chỉ đàn ông mới được quyền đánh hay đuổi đàn bà", nghe vậy tôi hiểu ra tại sao mẹ khổ.
Em chồng tôi tính giống bố nhưng biết cách sống, làm mẹ đơn thân khá vất vả. Em và mẹ chồng đều lười làm việc nhà. Tôi "uốn nắn" chồng từ người không biết làm gì giờ có thể làm hết việc nhà. Tôi sinh con, tự lo, ở viện mẹ chồng chỉ lên 2 lần, mỗi lần 10 phút. Biết phận mình sẽ không được nhà nội giúp đỡ nên sau sinh 15 ngày tôi làm tất. Kinh tế chúng tôi chỉ đủ tiêu chứ chưa dư lắm. Nhà chồng không giúp đỡ nhưng lại nói những lời khó nghe với tôi: "Ôm nhau ngủ thế lấy gì mà ăn". Con thơ ngủ, tôi ngủ theo có gì là sai, trong khi việc nhà đã làm xong xuôi hết rồi. Rồi tôi còn nghe mẹ chồng bảo: "Bé thế này mà chưa chăm được thì lớn chăm sao được" khi bà phải trông cháu ngoại đến khuya do em chồng tăng ca.
Có một việc khiến tôi rất phiền muộn là nhà chồng cứ gọi chồng tôi trông cháu để làm việc này việc kia. Ông bà và mẹ bé không thể trông nổi một đứa trẻ hơn tuổi, cứ phải chồng tôi giúp; lúc thì mua cháo, lúc đưa đi học, lúc đi khám bệnh, lúc lại trông để đi tắm rồi ăn cơm. Thi thoảng nhờ còn được, chứ ngày nào cũng vậy tôi thấy mệt mỏi. Thấy chồng bận rộn, tôi không dám nhờ cái gì nữa, lại cố làm nốt, thành ra con khóc ở giường không ai trông, vợ chồng tôi làm mãi không hết việc. Nhiều khi đi làm về tôi định nhờ chồng nằm chơi với con để mình làm việc nhà thì ngay lập tức bà lại gọi chồng tôi. Tôi từng phải thốt lên câu: "Một đứa thì 4 người trông, một đứa thì mình mẹ nó là đủ. Người nhà mãi là người nhà, người ngoài mãi là người ngoài". Tôi có so đo tính toán lắm không mọi người, ngày càng mệt mỏi với cảnh này.
Chưa hết tuần trăng mật, tôi đã muốn ly hôn Chồng muốn vợ chồng tôi đứng ra gánh khoản nợ xây nhà 500 triệu đồng cho bố mẹ chồng ở quê dù kinh tế chúng tôi không hề khá giả. Vợ chồng tôi cưới nhau chưa được mấy ngày, sóng gió đã xảy ra trong gia đình. Thực sự, tôi chỉ muốn bỏ cuộc. Chúng tôi kết hôn do mai mối. Ở tuổi...