Vợ chồng chỉ còn xem nhau là ‘bạn cùng nhà’
Thủ phạm khiến cuộc hôn nhân đổ vỡ nhanh nhất không phải ngoại tình mà là những điều này, ai cũng nên biết để cứu vãn hạnh phúc của mình.
ảnh minh họa
Trong tình yêu, không sợ người bỏ ra đi, chỉ sợ người ở kề bên nhưng lòng đã đổi hướng từ lâu. Không sợ bội bạc, chỉ sợ ở bên cạnh nhau nhưng là hai con người hoàn toàn xa lạ. Anh từng nói với tôi rằng: “Nếu sau này một trong hai phản bội, hãy chia tay trong hòa bình, anh không muốn làm xấu mặt nhau”. Tôi đồng ý vì nghĩ không yêu nữa thì rời đi, sao lại hành hạ nhau khổ sở, ê chề. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ, thời gian chúng tôi ở bên nhau, không phải nói bỏ là bỏ được. Anh không ngoại tình, tôi cũng không có tư tưởng phản bội, nhưng chỉ vì những điều này mà khiến vợ chồng tôi dần xem nhau là “bạn cùng nhà”.
Con cái chi phối hết quỹ thời gian của cả hai
Kết hôn một thời gian, chúng tôi phát hiện bản thân không còn tình cảm, mà đơn thuần chỉ sống với nhau vì con cái. Từ khi sinh con, mỗi lần đi làm về, tôi cũng chỉ hỏi con đâu, anh có đón con đi học về chưa? Khi nhắn tin, gọi điện cũng là con có ăn uống gì chưa, có ngoan không? Và anh cũng sẽ hỏi những câu đại loại như vậy. Ngày xưa khi chưa có con, anh sẽ hỏi hôm nay em như thế nào, ăn uống gì chưa? Khi có con rồi, mọi câu hỏi đều liên quan đến con. Có nhiều ông chồng, bà vợ còn ghen tuông với cả con của mình bởi đối phương mê con hơn mê chồng/vợ. Dù vô tình hay cố ý nhưng những đứa con là nguồn cơn khiến tình cảm vợ chồng dần chia nhỏ ra. Đa số các cặp vợ chồng lâu năm khi được hỏi sống với nhau vì điều gì, họ thường trả lời rằng sống vì con. Tuy nhiên không thể hoàn toàn đổ hết lỗi lầm cho con cái được, chẳng qua là thời gian sẽ làm cho con người đổi thay. Trong hôn nhân rồi sẽ có những thứ khác khiến đối phương xao nhãng và quên đi lời hẹn ước, yêu đương ban đầu.
Cả hai không còn quan tâm đến nhau
Video đang HOT
Khi về chung một nhà, gánh nặng cơm áo gạo tiền, những đứa con lần lượt ra đời, tôi mới thấu hiểu được nhiều nỗi vất vả. Những ngày đi làm về, cho con ăn uống, ngủ nghỉ thôi cũng đã chiếm hết thời gian, không còn nghĩ đến chuyện gì khác. Anh thì tan làm ngày nào cũng chè chén đến tận khuya, về đến nhà vợ con đã ngủ say. Vợ chồng tôi vẫn cứ tất bật với những công việc thường nhật và bỏ quên luôn những hành động mặn nồng trước kia. Có những lần anh đi công tác xa đến tận một tháng mới về, vợ chồng mà sống xa nhau tình cảm thế nào cũng nhạt dần. Đàn ông cứ tưởng mỗi tháng đưa tiền cho vợ trang trải sinh hoạt phí gia đình là tròn đầy trách nhiệm. Còn đàn bà cứ nghĩ chăm lo cơm nước, quán xuyến nhà cửa là đã hoàn thành nghĩa vụ. Những suy nghĩ này hoàn toàn sai, vì điều cần thiết nhất là sự quan tâm, chứ không phải những hành động mang tên trách nhiệm, bổn phận.
Đời sống chăn gối không mặn nồng
Hai yếu tố trên góp phần tạo cơ hội cho yếu tố thứ ba xuất hiện. Khi vợ chồng không còn thời gian dành cho nhau, đơn giản chỉ xem nhau là bạn cùng nhà thì sẽ không còn mặn nồng trong chuyện chăn gối. Vì lý do bận rộn, mệt mỏi, quay cuồng với công việc, họ dần đánh mất đi chuyện thiết yếu này. Đây chính là tác nhân gây hại nhất cho cuộc hôn nhân của bạn. Khi không còn mặn nồng chuyện chăn gối, việc đổ vỡ cũng là sớm muộn. Khi không được bạn đời đáp ứng nhu cầu, đàn ông sẽ đi ngoại tình và đàn bà cũng có nguy cơ làm chuyện đó. Thế nên vợ chồng đừng lơ là chuyện này, đừng tự tay phá hoại hạnh phúc của mình.
Theo Phununews
Cuộc đời chỉ là vai diễn
Ngày Tú bỏ mẹ con tôi để đi ra nước ngoài chung sống với một một người đàn bà giàu có, tôi đã gắng gượng để sống tiếp.
Năm tháng qua đi rồi vết thương cũng lành, bé An cũng dần quên đi người cha bội bạc, trong ký ức của nó cũng không còn mấy hình ảnh thân thiết giữa nó và Tú. Thỉnh thoảng, An vẫn hỏi tôi: "Có ba thích hơn phải không mẹ?". Đương nhiên là có ba thích hơn là chỉ có mình mẹ, nhưng tôi không bao giờ dám trả lời con, bởi biết rằng điều nó mong muốn không bao giờ xảy ra.
Tôi bảo con: "Mỗi người có một số phận. Dù có ba hay không mẹ cũng không để con buồn hơn các bạn". An gật đầu không nói gì, nó trầm tư hơn những đứa trẻ cùng tuổi
An lên 6, tôi quen Lâm. Lâm đã có một đời vợ, anh ly hôn, con gái duy nhất ở cùng vợ anh. Lâm rất yêu tôi, anh bảo rằng cuộc hôn nhân đổ vỡ với người vợ trước là do cái tôi của hai người quá lớn. Cô ấy là vợ nhưng không bao giờ chịu nhịn chồng một bước. Lâm thì dễ dãi nhưng nóng tính, bất cần. Khi xung đột xảy ra, dù trong lòng vẫn còn yêu, anh nhất quyết im lặng. Khi vợ anh đệ đơn ra tòa, anh cũng im lặng. Điều anh muốn níu kéo nhất chính là cô con gái, thế nhưng anh biết, dù có thế nào, vợ anh cũng vẫn sẽ không chịu nhường nhịn. Nỗi đau lớn nhất chính là phải rời xa con. Vì thế, khi nhìn những đứa trẻ không cha hay không mẹ, anh không khỏi thương cảm xót xa.
Những điều Lâm nói khiến tôi cảm động. Người phụ nữ đã qua đổ vỡ cần nhất là một người đàn ông có lòng trắc ẩn.
Mỗi lần Lâm đến nhà tôi chơi đều mua quà cho An hoặc dành nhiều thời gian trò chuyện với thằng bé. Anh dạy con tôi học, chơi đàn, bàn luận về các vấn đề thằng bé yêu thích, thời gian rảnh thì chơi game. Thằng bé rất quý Lâm và tỏ ra quấn quýt. Có lần An hỏi tôi: "Con gọi bác Lâm là ba có được không mẹ?". Tôi chưa cho phép con gọi Lâm như thế nhưng trong thâm tâm tôi đã mặc định, Lâm sẽ là ba của con tôi. Thế nhưng cái rào cản để tôi bày tỏ nhiều tình cảm hơn với Lâm vẫn chính là An. Tôi sợ rằng Lâm sẽ không thể vượt qua bức rào này để sống với tôi. Anh vẫn yêu tôi nhưng chưa hề ngỏ lời về một mái nhà chung. Tôi vì thế cũng cố giữ mối quan hệ ở mức cho phép, không quá kỳ vọng.
Nhận ra khoảng cách nơi tôi, Lâm bảo: "Em không thể yêu anh hết lòng được sao?". "Em còn vướng bận con cái, làm sao có thể...". "Con em cũng là con anh. Cưới nhau rồi mình cùng chăm sóc nó". Được lời nói của Lâm, tôi như cất được ghánh nặng trong lòng. Tôi gật đầu đồng ý.
Đám cưới "rổ rá cạp lại" diễn ra đơn sơ mà ấm cúng. Tôi và An dọn về sống chung với Lâm. Trước mặt tôi, Lâm thể hiện là một người chồng, người cha mẫu mực, cho đến khi... tôi bắt gặp một lần ánh mắt anh nhìn con tôi...
An mới 6 tuổi, nghịch ngợm và hay chạy nhảy, hò hét. Nó có thể chạy nhảy trong nhà, trên ghế, trên giường hay bất cứ chỗ nào. Trước đây khi còn yêu tôi, Lâm thường vui đùa với bất cứ trò chơi nào cùng thằng bé. Còn bây giờ Lâm chăm chú xem tivi, nếu thằng bé nghịch ngợm thì Lâm tỏ ra khó chịu. Có lần, An chạy vào phòng riêng của hai vợ chồng tôi, leo lên giường để nhảy trên cái đệm lò xo. Chân nó bẩn, làm lấm lem tấm ga trải giường. Chồng tôi vội chạy vào, cầm tay con tôi lôi xuống đất, ánh mắt lạnh lùng đầy phẫn nộ. Lâm nghĩ tôi không biết nhưng tôi đã nhìn thấy tất cả qua tấm gương đặt trong phòng. Ánh mắt của Lâm khiến tôi lạnh người. Tôi linh cảm có những điều không hay.
Tôi nhận ra những thay đổi từ con. Nó không còn muốn đến gần Lâm nữa,thậm chí mỗi khi làm gì ầm ĩ là nó lại sợ Lâm, ánh mắt lấm lét nhìn Lâm. Khi nó đang bi bô kể chuyện ở lớp mà Lâm đi làm về là nó im bặt, lảng vào phòng riêng. Dường như nó rất sợ ba dượng.
Có lần, tôi vừa đi làm về thì thấy mắt con đỏ hoe, hỏi mãi nó mới nói: "Ba Lâm ghét con, ba nói con là con hoang. Con là con hoang phải không mẹ? ba còn bảo nếu con còn nghịch ngợm ba sẽ .. xẻ thịt con, con sợ lắm".
Nghe con nói xong, tôi lạnh hết cả người. Con tôi đã thiệt thòi vì không có cha, nó ao ước có được một người cha. Vậy mà bây giờ, con tôi tổn thương biết bao nhiêu khi chính người mà nó hy vọng nhất lại đối xử với nó một cách cay nghiệt như thế. Hóa ra "yêu con của vợ" chỉ là màn kịch mà Lâm đóng để lấy lòng tôi.
Đêm hôm ấy tôi đã nói chuyện thẳng thắn với Lâm, anh ta trả lời một cách trơ tráo: "Chẳng máu mủ ruột thịt, làm sao coi như con mình được. Em tưởng anh là bồ tát chắc?".
Ngày hôm sau, tôi đặt lá đơn ly hôn trên bàn. Không chỉ vì con, mà vì chính tôi. Một người đàn ông máu lạnh và giỏi diễn không bao giờ mang lại hạnh phúc cho bất cứ ai ở bên cạnh anh ta. Tôi không muốn con phải tổn thương hơn nữa.
Theo GĐVN
Nước mắt rất đáng giá, đừng phung phí vì một người đàn ông không xứng đáng! Nếu có khóc, hãy chỉ khóc vì thương chính bản thân mình, nghe em... ảnh minh họa Này cô gái, đừng khóc nữa đi em. Đừng khóc vì một người khi mà người ta không còn yêu em nữa. Đừng khóc vì một người mới thấy chút khó khăn trắc trở đã toan vội buông tay. Cũng đừng khóc vì một người đàn...