Vợ chồng cãi nhau, vợ tôi dám nói “không có chồng này thì có chồng khác”
Vợ chồng tôi cưới nhau đến nay đã gần mười năm. Mấy năm đầu, chúng tôi sống chung với bố mẹ. Nhưng rồi vì mẹ chồng nàng dâu quá xung khắc, nên tôi quyết định cùng vợ con ra ngoài thuê trọ.
Sau năm năm, nhờ chăm chỉ làm lụng tích cóp, lại được bên ông bà ngoại hỗ trợ vì có tiền đền bù ruộng đất, vợ chồng tôi đã mua được nhà tuy không to rộng nhưng cũng đủ để an cư mà lập nghiệp.
Một năm trước, bố vợ tôi qua đời vì trọng bệnh. Em trai vợ đi xuất khẩu lao động nước ngoài nên nhà chỉ có mẹ vợ sống một mình lủi thủi. Mấy lần về quê ngoại, nhìn tình cảnh bà cũng rất thương, nhưng vợ chồng tôi ở xa, cũng chỉ biết động viên bà cố gắng ít năm nữa cậu út về lấy vợ cho bà bớt cô quạnh.
Vài tuần trước mẹ vợ ốm, vợ tôi có về quê mấy ngày. Sau khi lên thành phố, cô ấy nói với tôi về chuyện muốn đón bà ngoại lên ở cùng cho dễ bề chăm sóc. Thú thật, bà ngoại đối với vợ chồng tôi rất tốt, nhưng đón bà lên ở cùng là chuyện tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi nhớ đến chuyện mấy năm vợ tôi sống chung với mẹ chồng mọi chuyện tồi tệ thế nào. Giờ cô ấy lại đón mẹ lên, lại cảnh con rể sống cùng mẹ vợ, biết đâu tình cảnh ngày trước lặp lại thì biết làm sao.
Vả lại, chúng tôi đã nhất quyết ra riêng, không chịu sống chung với ông bà nội, giờ lại đón bà ngoại lên sống chung, nghe nó cứ mâu thuẫn thế nào. Vợ tôi làm thế rõ ràng là không công bằng với bố mẹ chồng. Lỡ ông bà bảo tôi bố mẹ ruột thì không muốn chăm, lại đi chăm mẹ vợ thì tôi biết ăn nói thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy việc đón mẹ vợ lên sống chung không được ổn. Tôi bảo vợ nên nghĩ cách khác chứ phương án này tôi không tán thành.
Video đang HOT
Vợ tôi bảo “mẹ chỉ có một còn đàn ông đầy, không chồng này thì chồng khác” (Ảnh minh họa: Getty Images).
Vợ tôi vừa nghe tới đó thì giãy nảy như đỉa phải vôi:
- Thế anh muốn như thế nào? Mặc kệ bà ở một mình đau ốm không ai chăm à? Hay là thuê người chăm cho mình thảnh thơi nhàn nhã? Bà lên đây sống thì em sẽ chăm sóc bà, không phiền hà gì tới anh cả.
- Em hay nhỉ. Thế em có hiểu cho tình cảnh của anh trước đây khi em nhất quyết đòi ở riêng không? Em không muốn sống chung với mẹ chồng nhưng lại muốn anh sống chung với mẹ vợ.
- Hai chuyện này là hoàn toàn khác nhau. Là mẹ anh không ưa em chứ em có ghét bỏ gì bà đâu. Nói tóm lại là dù anh có thích hay không thích em cũng sẽ đón mẹ lên. Nói cho anh biết, đời em chỉ có một mẹ này để chăm sóc thôi, còn chồng, không chồng này thì chồng khác, đàn ông đầy. Anh không thoải mái thì về nhà ông bà nội mà ở.
Tại sao vợ tôi lại có thể nói với chồng giọng điệu ngang ngược như thế. Cô ấy còn cố tình nhắc cho tôi nhớ “cái nhà này có một phần tiền của bà ngoại đấy. Bà ở ít lâu không được à?”.
Chuyện đó dĩ nhiên tôi không quên, nhưng là bà thương con gái thì bà cho chứ tôi có xin đâu mà giờ vợ lại nói cái giọng như thể tôi là kẻ vô ơn vậy.
Chuyện này rõ ràng vợ đã quyết, vậy còn hỏi ý kiến tôi làm gì. Cô ấy lại dám tuyên bố “mẹ chỉ có một, còn không chồng này thì lấy chồng khác”, thật là nghe nóng hết cả mặt. Phụ nữ mà dám nói câu đó thì cũng gan to bằng trời. Ai chẳng biết mẹ chỉ có một, mẹ là quan trọng, nhưng thốt ra câu đó nghe có lọt tai không, có còn tình nghĩa gì nữa không?
Vợ tôi thật sự đã chạm vào lòng tự ái đàn ông của tôi. Tôi có nên về nhà bố mẹ đẻ ở ít lâu cho vợ biết thế nào là lễ độ?
Chưa kịp vui mừng vì được bố vợ chia đất thì ông đã đưa ra một điều kiện khiến tôi lạnh sống lưng
Trong bữa cơm, có đầy đủ các thành viên trong gia đình. Bố vợ bất ngờ tuyên bố chia tài sản và vợ chồng tôi sẽ được cho mảnh đất bên cạnh để xây nhà.
Vợ chồng tôi lấy nhau 8 năm nay mà chưa có tiền để mua mảnh đất xây nhà. Suốt ngày phải sống cảnh thuê phòng trọ chúng tôi cũng chán lắm rồi. Bởi làm được đồng nào đều để trả vào tiền nhà trọ.
Nhiều lần tôi muốn về nhà nội ở nhưng vợ không muốn sống cảnh mẹ chồng nàng dâu. Bố mẹ tôi chỉ là những người làm công ăn lương, không giàu có gì nên 3 anh em chúng tôi đều phải tự lập từ sớm.
Có lần tôi gợi ý vợ đến mượn ông bà ngoại mảnh đất rảnh rỗi ở bên cạnh để xây nhà ở tạm. Nhưng vợ nói là để cho cậu em út, con gái làm gì có quyền mà về tranh chấp đất với con trai.
Đến khi cậu em út lấy vợ và được bố mẹ vợ cho hẳn một ngôi nhà 3 tầng to đẹp thì tôi tin chắc em ấy sẽ không về ở gần ông bà ngoại nữa. Tôi lại bàn với vợ về xin đất nhà ngoại.
Trong bữa cơm hôm trước, có đầy đủ các thành viên trong gia đình. Bố vợ bất ngờ tuyên bố chia tài sản và vợ chồng tôi sẽ được cho mảnh đất bên cạnh để xây nhà. Tôi vui lắm, cảm ơn bố vợ rối rít. Còn em trai vợ sẽ được sở hữu ngôi nhà ông bà đang sống.
Ảnh minh họa
Niềm vui chưa trọn vẹn, bố vợ nói là nếu tôi muốn đứng tên trong sổ đỏ thì sẽ đưa cho ông bà 500 triệu. Nếu không đưa tiền thì mảnh đất đó sẽ chỉ đứng tên vợ tôi. Điều kiện của bố vợ đưa ra làm tôi lạnh sống lưng.
Bao năm nay tôi kính trọng và ngưỡng mộ con người đạo đức của bố vợ, thế mà giờ chia tài sản, ông lại coi tôi là người ngoài. Tôi bảo nếu có số tiền đó thì cũng chẳng cần phải đến sống nhờ nhà vợ, đã mua đất từ lâu rồi. Vợ chồng lấy nhau mà cứ sợ ly hôn thì trước sau cũng tan vỡ thôi.
Tôi bảo không cần đất của bố vợ nữa, sau này vợ chồng tự làm ăn rồi mua đất. Còn bố mẹ ốm đau thì gọi con trai cách 1000.km về mà phụng dưỡng, vợ chồng tôi không có trách nhiệm gì hết.
Về đến nhà, vợ bảo bố đã "xuống thang", sẽ để cho chúng tôi xây nhà trên mảnh đất đó nhưng sổ đỏ thì để khi nào bố mẹ già rồi mới sang tên.
Với con người tính toán như bố vợ, tôi thật sự không biết có nên đồng ý xây nhà trên đất của ông bà ngoại không nữa? Mọi người cho tôi lời khuyên với?
Mẹ vợ vừa về mẹ tôi báo mất 5 cây vàng, tôi đuổi vợ đi rồi phải tím tái Tôi bảo vợ gọi điện ngay cho mẹ, yêu cầu bà trả lại 5 cây vàng cho mẹ tôi. Tôi sẽ bỏ qua vì nghĩ cho hai đứa con thôi. Cách đây hai tuần, mẹ vợ tôi lên thành phố khám chữa bệnh. Mẹ tôi tốt bụng gọi điện mời bà đến nhà tá túc, đỡ phải thuê nhà nghỉ tốn kém. Ban...