Vợ chỉ chăm chăm chê bai chồng
Người ta bảo, thương nhau củ ấu cũng tròn, nhưng vợ anh thấy cái gì thuộc về chồng cũng muốn chê bai, cứ như anh đã làm gì có lỗi…
Khách đến chơi nhà, hỏi về cái bằng thạc sĩ anh vất vả mấy năm mới có, chị nói thẳng tưng:
- Ôi trời! Bây giờ mà có t.iền thì bằng cấp gì chẳng mua được, đâu chỉ cao học, tiến sĩ, giáo sư còn có nữa là!
Anh ngượng không biết để đâu cho hết trước cái nhìn nghi hoặc và ái ngại của người quen. Vợ “bộc bạch” như vậy, chẳng khác nào vừa sỉ nhục vừa coi thường chồng.
Người ta bảo, thương nhau củ ấu cũng tròn, nhưng vợ anh thấy cái gì thuộc về chồng cũng muốn chê bai, cứ như anh đã làm gì có lỗi với vợ không bằng. Chung sống càng lâu, vợ càng thích “xài xể” chồng. Từ việc anh “dở ẹc”, ít biết về rau củ, hoa trái, thịt cá, như chẳng phân biệt được diếp cá với húng lủi, cá rô phi với cá chép, chẳng hạn. Đúng là anh vụng và ít kiến thức về chuyện đó thật, nhưng vợ có thấy anh sửa điện, nước và làm những công việc nặng nhọc trong nhà cũng được lắm chứ, phải không nào?
Vợ xa gần bóng gió về cái xuất thân nông dân của anh. “Khách ở quê vô” là cụm từ nhạy cảm vợ dùng để gọi những người bà con của anh. Nhất cử nhất động của phía gia đình anh tất nhiên không qua khỏi cái máy soi là vợ, nên sau khi khách khứa ra về, thường là anh lãnh đủ. Nào là tự ý vô thăm mà chẳng báo trước, tưởng ai cũng rảnh rỗi hầu mình hay sao. Nào là ăn to nói lớn, thô thiển không sang. Nào là chẳng biết nền nếp sinh hoạt trong nhà, cái gì cũng tùy tiện bê bối. Mỗi khi có dịp, bạn bè đồng nghiệp của anh cũng không thoát khỏi việc tăm tia rồi chê bai của vợ.
Vợ bảo mùi mồ hôi của anh không sao chịu nổi. Thi thoảng, nhìn vô máy tính của chồng, vợ chê cả những thói quen làm việc của anh, dù nó chỉ là sở thích cá nhân, kiểu như sao anh để hình nền lúa quá vậy? Cái gì vợ cũng có thể cho lên thớt được. Riết rồi anh sợ, chỉ muốn giữ không để vợ dòm ngó bất kỳ điều gì, thêm phiền.
Video đang HOT
Đôi lúc, anh nghĩ mãi chẳng thể hiểu nổi vì sao vợ ngày càng “bạc miệng” đến thế. Anh mua thức ăn về, vợ chê dở, chê mắc. Anh sắm quà cho con, vợ “khen” vừa xấu vừa thường. Anh nói đùa vài câu, vợ mắng “vô duyên”.
Vợ chưa kịp già đã khó, sau này con dâu nào chịu nổi! Đôi khi anh buột miệng nói vui như thế, với ước mơ thầm kín là vợ có thể sửa đổi ít nhiều. Nhưng, vợ cứ thản nhiên chê bai chồng, cứ như để chứng tỏ mình vậy.
Có lần anh bạo gan góp ý, nhận lại lời giải thích của vợ nghe cũng… thấy thương là sợ chồng lên mặt, chủ quan, chê để chồng thêm phấn đấu, cũng nên mà! Nhưng vợ ơi, cái gì “quá” đều không tốt. Thường xuyên bị chê bai với “cường độ cao” thế này, anh thật sự không kham nổi! Anh đâu phải đ.ứa t.rẻ sơ sinh mà không biết tổn thương, tự ái. Nếu lúc nào anh cũng chăm chăm bới lông tìm vết mà chê vợ, như đa số đàn ông thường làm thế để tỏ ra quyền uy, chiếu trên, vợ liệu có chịu nổi không? Cứ thế này hoài… làm sao anh tránh khỏi ý nghĩ bi quan là có thể do mình dở quá, đầy khiếm khuyết nên vợ mới dành cho mình những lời lẽ thiếu tế nhị? Vợ coi thường chồng chăng? Hay là lúc nào cũng phải chê được chồng vài câu gì đó, vợ mới thấy sướng miệng?
Cái cách ngao ngán lắc đầu, im lặng bĩu môi của vợ có sức công phá ghê gớm lắm. Nó làm anh e dè. Chung sống với người phụ nữ thân thương nhất của mình, anh cũng không thể thoải mái được, cứ nơm nớp sợ bị bắt lỗi, chê bai thế này thì cuộc sống gia đình thật đáng sợ.
Theo VNE
Ngoại tình vì bị nhà chồng khinh thường
Nhưng ngay hôm về làm dâu, đếm t.iền phong bì xong mẹ tôi bảo đưa của hồi môn mẹ cất hộ, để cho hai đứa làm ăn.
Nhà chồng khinh nhà vợ nghèo
Lấy chồng, tôi không có của hồi môn nào trong người ngoài chiếc xe máy cũ kĩ của bố mẹ để lại từ hồi còn sinh viên. Như con cái người ta, có lấy chồng thì phải cho thứ này thứ nọ, có khi vàng còn đeo xúng xính. Thế nhưng, vì hoàn cảnh gia đình, tôi không cầu kì, cũng không muốn bố mẹ phải vất vả vì mình thêm nữa. Mấy năm ăn học thế là quá đủ rồi. Học xong đại học, ra trường, đi làm còn chưa cho được bố mẹ đồng nào để báo đáp, lại còn đòi xin thêm của bố mẹ thì chẳng thật khác nào con cái bất hiếu.
Tôi quyết định chỉ mang theo một chiếc xe ấy. Nhưng ngay hôm về làm dâu, đếm t.iền phong bì xong mẹ tôi bảo đưa của hồi môn mẹ cất hộ, để cho hai đứa làm ăn. Tôi nói không có thì mẹ chồng khó chịu, quay ngoắt mặt đi mà không thèm nói lời nào. Nghĩ lại thái độ của mẹ, tôi thấy buồn nhiều hơn.
Từ hôm đó, mẹ đối xử lạnh nhạt với tôi. Thi thoảng anh chị tới chơi, mẹ chồng nói bóng gió về chuyện mấy người khác làm dâu, ai cũng đầy vàng, nhà này không có phước nên con dâu không muốn chăm lo cho nhà chồng, không muốn mang thứ gì về nhà chồng. Ngay cả của hồi môn cũng không có. Nghe mà tủi thân vô cùng.
Nhất là khi con đi lấy chồng thì phải biết tự lo cho thân mình. Không phụng dưỡng được bố mẹ còn đòi hỏi gì. (ảnh minh họa)
Thật ra, bố mẹ tôi cũng đâu có để cho con chứ họ tiếc gì. Đằng này mẹ chồng không hiểu, vì nhà mẹ khá giả, con trai mẹ lại đẹp trai nên có lẽ lúc này, mẹ đang hối hận vì đồng ý cho đám cưới diễn ra. Mẹ còn nói, từ ngày lấy tôi, bố mẹ tôi không lên thăm con được lần, cũng không bao giờ biết gửi t.iền bạc hay của cải gì cho con cái. Thật ra, quà ở quê bố mẹ gửi cho thường xuyên nhưng mà t.iền bạc thì làm gì có. Ở quê, hai ông bà với vài sào ruộng, lấy đâu ra mà có t.iền gửi cho con gái. Nhất là khi con đi lấy chồng thì phải biết tự lo cho thân mình. Không phụng dưỡng được bố mẹ còn đòi hỏi gì.
Ngoại tình sống sang trọng &'dằn mặt' nhà chồng
Chồng tôi cũng không nói gì về chuyện này, anh cũng không bao giờ động viên tôi một câu để tôi an lòng. Mẹ anh có nói gì anh cũng cứ mặc kệ, chỉ biết ăn và ăn. Anh dường như lấy tôi về để đó.
Thế rồi, tôi gặp một người đàn ông, là trưởng phòng công ty tôi. Anh mệ hoặc tôi, thích thú vẻ đẹp của tôi và nhiều lần nói chuyện, thấy anh mắt tôi có vẻ gì đó u sầu, anh đã có ý hỏi han. Sau khi biết chuyện, anh đã động viên, an ủi tôi khiến tôi có cảm giác được an ủi, quan tâm. Tôi vốn là một cô gái ít cởi mở, nhưng ở bên cạnh người đàn ông ấy, tại sao tôi lại nói ra tất cả. Tôi muốn nói cho anh những chuyện của tôi và gia đình chồng, hi vọng giải thoát được nỗi buồn trong lòng. Và anh luôn là người lắng nghe tôi.
Tình cảm của chúng tôi cứ thế tiến triển. Sau này, khi đã dựa vào anh để thoải mái hơn, tôi mới phát hiện ra anh giàu có vô cùng. Anh thật sự là một đại gia, là người lắm t.iền nhiều của, nhưng anh lại chọn tôi, anh muốn tôi là người phụ nữ vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn. Anh không yêu cầu tôi phải này nọ gì cả, chỉ là anh muốn ở bên tôi, muốn bảo vệ và giúp đỡ tôi. Vì giàu nên anh cho tôi mọi thứ tôi cần, t.iền bạc cũng có cả một thẻ riêng để tôi chi tiêu. Anh nói, coi như là anh bù đắp cho cuộc sống của tôi, còn mong tôi hãy tin tưởng anh, chăm sóc anh. Anh chỉ cần có thế.
Từ ngày có t.iền, tôi ăn mặc sang trọng, diện đủ thứ đồ, còn xinh đẹp hẳn ra. Chồng có hỏi thì tôi nói kiếm được t.iền. (ảnh minh họa)
Ai cũng biết những mối quan hệ này không bền, nhưng cũng chẳng ai dám kết luận, đã có vợ, có chồng thì không thể yêu lần nữa. Tôi đã yêu anh, anh cũng vậy, chúng tôi cần có nhau. Và sau mỗi lần ấy, tôi được anh yêu chiều hết mực, được nâng niu, không giống như ở bên chồng tôi.
Dù tôi không có ý định bỏ chồng, cũng không muốn chồng biết chuyện, nhưng tôi muốn chứng minh cho anh và gia đình anh biết, tôi sang trọng, tôi có t.iền, tôi không đáng bị khinh. Một gia đình chồng đối xử với tôi tệ bạc như vậy, tôi không thiết nữa. Tôi muốn mình có được tiếng nói trong nhà chồng. Người ta bảo, có t.iền thì làm gì cũng tự tin. Đúng vậy, từ ngày có t.iền, tôi ăn mặc sang trọng, diện đủ thứ đồ, còn xinh đẹp hẳn ra. Chông có hỏi thì tôi nói kiếm được t.iền. Tôi còn đưa cho mẹ chồng vài triệu một tháng, khiến bà mát mặt, không còn nói xấu tôi nữa, dù thực bụng bà có ưng tôi không thì tôi cũng không biết.
Từ đó, tôi trở thành một người khác, có tiếng nói trong gia đình, mẹ chồng tôi cũng không còn chê bai, bà còn sang hàng xóm nói con dâu giỏi k.iếm t.iền.
Các bạn có thể sẻ c.hửi rủa tôi, bảo tôi là loại đàn bà thế này, thế nọ, nhưng thật tình, tôi phải làm như vậy. Tôi không muốn bị khinh và coi thường mãi, sống thế này chỉ đem nhục vào người. Tôi có sai không?
Theo VNE
Bị chồng khinh miệt dù đảm đang Mọi khó khăn trong gia đình tôi đều gánh vác, đi làm lương ba cọc ba đồng cóp nhặt, vay mượn mua đất cho hai vợ chồng. Tôi lấy chồng năm 27 t.uổi, tình yêu trải qua nhiều sóng gió. Năm 21 t.uổi khi đang là sinh viên tôi và một bạn cùng lớp yêu nhau 2 năm. Tôi rất yêu, mong được...