Bị chồng khinh miệt dù đảm đang
Mọi khó khăn trong gia đình tôi đều gánh vác, đi làm lương ba cọc ba đồng cóp nhặt, vay mượn mua đất cho hai vợ chồng.
Tôi lấy chồng năm 27 tuổi, tình yêu trải qua nhiều sóng gió. Năm 21 tuổi khi đang là sinh viên tôi và một bạn cùng lớp yêu nhau 2 năm. Tôi rất yêu, mong được bên anh, nhưng sau khi ra trường anh về quê và xin được công việc ổn định rồi nói lời chia tay luôn. Tôi đã rất đau khổ, mất phương hướng trong một thời gian rất dài vì chúng tôi đã là của nhau, anh phụ bạc không một lời xin lỗi.
Tôi về quê, có một người đàn ông tán tỉnh, anh đã ly dị vợ mà giấu tôi, vợ con anh ở trong miền Nam, mãi sau tôi phát hiện ra mọi thứ. Trước ngày dạm ngõ, tôi từ chối không phải vì anh có vợ con, mà vì đã lừa dối tôi. Từ đây tôi là đứa con gái tai tiếng trong làng, cảm thấy mình không thể có hạnh phúc nữa. Tôi cũng chấp nhận như vậy, thà rằng sống một mình còn hơn cứ nhắm mắt đưa chân. Anh theo bám, mãi sau tôi mới cắt đứt được, trong thời gian đó vô cùng khốn khổ, phải tìm đủ mọi cách để trốn tránh.
Một năm sau, qua lời giới thiệu của người chị, tôi tìm hiểu anh, chồng bây giờ. Trong quá trình làm bạn, tôi kể thật mọi chuyện, nghĩ nên thành thật, còn chuyện người ta chấp nhận mình hay không là quyền của họ. Anh rất tốt, y như lời mọi người nói, bỏ qua hết, cùng tôi xây dựng gia đình. Tôi rất yêu anh, phải nói anh là người chồng tốt.
Từ khi lấy anh tôi chưa làm gì sai, mọi khó khăn trong gia đình đều gánh vác, đi làm lương ba cọc ba đồng cóp nhặt, vay mượn mua đất cho hai vợ chồng. Hàng tháng anh đưa vỏn vẹn 4 triệu mà không phải suy nghĩ tiền gửi con, tiền sữa, tiền ăn hai vợ chồng, tiền trả nợ mua đất. Đi làm về tôi lại cơm nước, cho con ăn rồi nhận sổ sách về làm thêm để kiếm thêm thu nhập.
Lắm lúc tôi thấy mệt mỏi, nào bố chồng ốm gửi tiền, con ốm đưa đi viện… đã vậy giờ đây anh càng ngày càng thay đổi, anh vẫn chưa vừa lòng với tôi. Hạnh phúc là thế, khi người ta còn yêu còn tha thứ được, hết yêu cái gì cũng xấu. Giờ đây tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản vô cùng, đang muốn tìm đến cái chết để kết thúc tất cả, cứ nghĩ đến đứa con một tuổi tôi lại không đành.
Video đang HOT
Ngày nào cũng vậy, anh cứ có rượu vào lại nói “Chán lắm”, rồi nói đàn bà hơi tí là lẳng lơ, tai tiếng. Mỗi lần như vậy trái tim tôi lại chết điếng, tôi chỉ âm thầm khóc, đau đớn, chỉ trách bản thân không cho anh vừa ý, không làm người vợ tốt. Giờ đây tôi phải phục tùng anh như ôsin, có khi cả tháng anh không động đến người tôi, anh chê bai, khinh bỉ.
Tôi tự nhủ anh chấp nhận tôi đã là điều may mắn rồi. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Nghi ngờ chồng có con riêng
Tôi phát hiện anh trong vài tháng liên tục gửi tiền vào tài khoản một người phụ nữ, tổng số tiền chuyển khoảng 50-70 triệu đồng.
Vợ chồng tôi lấy nhau gần 4 năm, cũng yêu đương tìm hiểu gần 2 năm rồi cưới. Về chồng tôi theo nhận xét của mọi người, kể cả trong mắt tôi và gia đình, anh hiền lành, chịu khó, nhiệt tình. Từ khi có con, anh rất thương con, ít khi đi đâu vào buổi tối, ban ngày đi làm. Vợ chồng làm cùng công ty nên tôi nắm được lịch làm việc của anh, thời gian tôi mang thai rồi ở cữ, anh cũng chăm chút cho mẹ con tôi, chỉ thế thôi chưa đủ là người chồng người cha tốt.
Ảnh minh họa: HH
Ngày trước, cưới nhau được 4 tháng, trong lần anh đi công tác tôi vô tình vào nick chat, phát hiện ra anh nói chuyện yêu đương với người phụ nữ khác. Tôi đau khổ, thất vọng vô cùng, anh khóc lóc xin tha thứ, nói chỉ gặp người ta trên mạng nên chat chơi vậy thôi chứ không có gì. Tôi dễ dàng tha thứ, sau đó ít tháng tôi có bầu, chồng lo lắng chăm sóc nên rất cảm động và quyết cho chuyện kia vào dĩ vãng vì nghĩ ai cũng có những lúc sai lầm.
Chồng lại lần nữa phụ lòng tôi, sinh con được vài tháng, một lần do tình cờ vào máy tính của chồng đang mở hòm thư, tôi phát hiện anh trong vài tháng liên tục gửi tiền vào tài khoản cho một người phụ nữ (không phải tên người phụ nữ chat ngày xưa). Tháng nào cũng chuyển vài lần, tổng số tiền chuyển khoảng 50-70 triệu đồng.
Tôi thất vọng tràn trề nhưng vì con nhỏ, mẹ tôi đang ở cùng để giúp trông cháu, tôi lại cố im lặng làm như không biết gì. Chuẩn bị Tết, mẹ tôi về quê, anh chồng gọi riêng chồng tôi ra nói chuyện, mềm mỏng có, căng thẳng có, nhưng chồng tôi nhất định không nói ra chuyển tiền cho ai và còn mặt xưng lên nói là chuyện riêng để tự giải quyết. Anh chồng do tức giận đã nói từ chồng tôi. Sau đó tôi có nói chuyện với chồng, anh vẫn cái mặt khó chịu đó, nói là nợ thì trả.
Cuộc sống cứ thế trôi, trong lòng tôi vẫn không quên chuyện chồng tôi chuyển tiền cho gái nhưng chưa có cơ hội để bùng phát ra, vì quá nhiều chuyện đau lòng xảy ra với gia đình tôi thời điểm đó (chuyện dài tôi không tiện kể chi tiết ra đây). Trong một lần bế con đi viện, anh để quên điện thoại ở nhà, có tin nhắn tới, vì tò mò tôi cầm đọc, chân tay bủn rủn, nước mắt không ngừng rơi.
Có người đàn bà nhắn tin: "Vợ nhớ chồng lắm, con ngủ chưa dậy, hai mẹ con thương chồng quá, chồng cố lên nhé. Mong ngày vợ chồng mình đoàn tụ. Yêu chồng nhiều". Lục tìm tin nhắn thấy mấy ngày gần đó số điện thoại này có nhắn, chắc anh quên chưa kịp xóa, giọng yêu đương nhớ nhưng, luôn hiện diện một đứa bé trong những tin nhắn đó.
Tôi hỏi anh nhất quyết chối, nói nhắn nhầm. Trong tôi vẫn có sự nghi ngờ, không thể tin chồng được, tạm im lặng và gọi điện thẳng cho số điện thoại đó, lúc đầu không nhận, sau đó tôi vặn vẹo vài câu thì chị ta nói tôi không giữ được chồng còn gọi cho chị ta làm gì. Tôi và chị ta nặng lời, chốt lại chị ta nói chồng tôi quen trên mạng, chưa từng gặp, chỉ chat chit vớ vẩn nên tôi đừng có dại mà vì vài tin nhắn đó rồi bỏ chồng. Anh hiền lành, đừng dằn vặt tội nghiệp.
Sau những chứng cứ không thể chối cãi, anh cúi đầu nhận người phụ nữ này chính là nick chat ngày xưa, chưa từng gặp mặt, chỉ là chat vậy thôi. Tôi dằn vặt, sao gần 3 năm, tình cảm mặn nồng đến đâu mà giờ vẫn nói những lời yêu đương, và đứa bé kia là ai, liệu có phải đang chờ thời cơ để bỏ vợ con về đoàn tụ với nhau không? Chồng tôi một mực chối, chỉ nói cô ta nhắn tin vớ vẩn vậy chứ anh chưa hề nhắn lại.
Một thời gian sau, tôi lại phát hiện nhiều tin nhắn, anh lại im lặng, xin lỗi, vẫn lời lẽ ngày xưa, chỉ là nhắn tin chưa có gì, giờ anh nói về nhà thấy chán nản mệt mỏi, vợ chồng nhạt nhẽo quá. Tôi không thể chấp nhận những lý do này, vì sao nhạt nhẽo, có bao giờ ngừng sóng gió xảy ra với gia đình tôi đâu. Chồng trầm tính ít nói, khó chịu gì cũng im lặng, đôi khi cả tuần mặt sưng lên không nói gì, hỏi gì trả lời đấy, tôi cũng mệt mỏi lắm chứ.
Tôi đang thật sự bế tắc, muốn ly hôn vì không còn niềm tin nơi chồng, nhưng cũng muốn cố bỏ qua để con có bố. Nếu ly hôn tôi đã sẵn sàng cho cuộc sống bà mẹ đơn thân, nhưng còn con tôi sẽ ra sao, liệu cháu có chịu ở với mẹ vì cháu rất theo bố, có bố ở nhà là không theo mẹ. Tôi đang định bỏ nhà đi ít ngày để tĩnh tâm suy nghĩ và quyết định cho số phận hai mẹ con. Tôi có nên làm như vậy không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên sớm.
Theo VNE
Bế tắc vì gánh nặng kinh tế gia đình Tôi phai lao vao kiêm tiên phu giup gia đinh, muôn noi ro cho ba va anh hiêu sư khô cưc, hy sinh của me rôi lai không dam. Tôi 20 tuôi, gia đinh co 4 anh chi em, một trai va 3 gai. Khi lên 5, tôi đa chiu nhưng trân đon của ba vi không nghe lơi, đo la nhưng khi...