Vợ bị mắng “lắm mồm”, sau đó có hành động khiến tôi hối hận
Thấy vợ nói nhiều, tôi bực dọc lớn tiếng. Không ngờ, tiếng quát ấy lại có hiệu quả tức thì khiến vợ tôi im bặt, không nói thêm câu nào nữa.
Hóa ra bao lâu nay mình cứ im lặng, vợ tưởng mình hiền.
Tôi không rõ phụ nữ sau khi cưới đều nhiều lời giống nhau, hay chỉ mình vợ tôi như vậy. Ngày xưa, cô ấy hiền thục, nhẹ nhàng bao nhiêu thì giờ hay cáu bẳn, khó tính bấy nhiêu. Ngày xưa, cô ấy ít nói, ngọt ngào bao nhiêu thì giờ như cái máy nói không có nút dừng.
Chuyện là vài hôm trước, tôi đi gặp rồi ăn tối cùng mấy ông bạn cơ quan cũ, lỡ quên gọi điện báo cắt cơm nhà. Thật không may, cuối buổi chiều có cuộc họp, tôi tắt chuông điện thoại rồi quên bật lại nên vợ gọi mấy cuộc không nghe. Vậy là từ lúc về, chỉ nghe tiếng vợ càu nhàu, khó chịu.
Vợ trách tôi ích kỷ, vô tâm, ham vui, chỉ biết mình, không bao giờ nghĩ cho người khác. Vợ bảo trong lúc tôi thoải mái ăn uống nói cười, vợ gọi hết người này đến người khác vì không gọi được cho tôi, lo lắng tôi gặp phải chuyện không may.
Tôi luôn nói cô ấy đừng suy nghĩ quá nhiều rồi trầm trọng hóa vấn đề lên. Có nhiều lý do để chồng không nghe điện thoại, đâu nhất thiết là ta.i nạ.n hay gặp chuyện gì không may. Thỉnh thoảng, chồng có lỡ vui quên gọi cắt cơm nhà cũng là thường tình, có gì mà ầm ĩ.
Từ chỗ nói nhiều, vợ bỗng nhiên im lặng khiến tôi thấy không quen (Ảnh minh họa: Freepik).
Thật ra, đó không phải lần đầu tôi quên gọi điện nhưng vợ tôi không rút kinh nghiệm. Lần nào gọi cho tôi mà không gặp được, kiểu gì cũng suy nghĩ linh tinh, gọi hết người này đến người khác hỏi han, cơm nấu xong không ăn nguội ngắt. Đến khi tôi về thì giận không ăn nổi, ôm bụng đói đi ngủ, không khác gì tự hành xác.
Mà đàn ông, mỗi khi có chút men vào, về nhà nghe vợ nói nhiều rất khó chịu. Khó chịu rồi “bật” lại vài câu, thế là vợ chồng cãi nhau, giận nhau, mệt mỏi vô cùng.
Lại nói chuyện hôm đó, cho đến tận lúc đi ngủ, vợ vẫn than phiền chưa dừng. Từ chuyện tôi đi nhậu không gọi điện về, cô ấy “dây cà ra dây muống” chuyện con càng lớn, học hành càng khó mà tôi không dành thời gian cho con. Rồi đến chuyện em trai tôi ở quê sắp lấy vợ, ông bà muốn chúng tôi mua vàng tặng em trong khi vàng đang đắt đỏ…
Video đang HOT
Cô ấy cứ hết chuyện nọ xọ chuyện kia khiến tôi không thể ngủ. Không kiềm chế nổi bực dọc, tôi lớn tiếng: “Đừng có lắm mồm nữa, không nói thì không chịu được à? Đi ngủ cũng không yên”. Không ngờ tiếng quát ấy lại có hiệu quả tức thì khiến vợ tôi im bặt, không nói thêm câu nào nữa. Hóa ra, bao lâu nay mình cứ im lặng, vợ tưởng mình hiền.
Thế nhưng, tác dụng của tiếng quát ấy kéo dài đến tận ngày hôm sau và cả hôm sau nữa khiến tôi bắt đầu thấy không ổn. Vợ tôi không nói chuyện với tôi, không nói một câu nào, trừ những câu hỏi không thể trả lời bằng cách gật đầu hoặc lắc đầu.
Hôm đầu, thấy vợ im lặng, tôi thấy nhà cửa yên ổn hẳn. Cô ấy thậm chí còn không thèm hỏi chồng chiều nay có về muộn không, có kịp đón con không? Tối đến, ăn xong còn không thèm ra điều kiện “hoặc anh rửa bát, hoặc anh dạy con học bài” như mọi khi. Nói chung, tôi thích làm gì thì làm, cô ấy không quan tâm.
Hôm sau, tôi báo cắt cơm nhà, về muộn, tới 10h tối vẫn chưa thấy vợ gọi cuộc nào. Nếu là trước đây, từ 9h cô ấy đã bắt đầu gọi nhắc uống ít thôi, uống nhiều nhớ bắt taxi mà về cho an toàn. Hôm nay, tuyệt nhiên không hề thấy gọi.
Gần 11h khuya, tôi về tới nhà. Tôi biết cô ấy chưa ngủ nhưng cũng không thèm hỏi tôi nay sao về muộn, không cằn nhằn, khó chịu lấy một câu. Đó là điều tôi khao khát bấy lâu nay. Nhưng sao bây giờ lại thấy lạ, không quen cho lắm.
Tình trạng này đã kéo dài sang tận ngày thứ 4 và tôi bắt đầu thấy khó chịu vì vợ ít lời. Thà cô ấy cứ nói nhiều như mọi khi, không khí trong nhà đỡ ngột ngạt. Cô ấy trở nên kiệm lời quá đáng như vậy, tôi rất không quen.
Nhà văn Tô Hoài từng nói về nhân vật Mị rằng: “Sống lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi”. Hình như tôi cũng vậy, sống lâu trong tiếng than phiền, cằn nhằn của vợ quen rồi, nay vợ ít nói bỗng thấy khó chịu.
Có phải vì tôi mắng vợ “lắm mồm” khiến cô ấy bị tổn thương nên mới “chiến tranh lạnh” kiểu ấy? Tôi chỉ muốn cô ấy bớt nói lại, không phải là im lặng hoàn toàn.
Tôi đang nghĩ mình có nên xin lỗi vợ? Nhưng nếu giờ tôi xin lỗi vợ thì đồng nghĩa với việc sau này tôi không có quyền được “bật” vợ khi cô ấy nói nhiều nữa.
Giận mẹ tái hôn, tôi cắt liên lạc suốt 3 năm, ngày trở về đầy hối hận
Nghe tin mẹ sắp tái hôn với một người đàn ông ít tuổ.i hơn, tôi sốc toàn tập. Gọi điện về chất vấn, nghe những lời mẹ thừa nhận, tôi giận dữ dập máy, ngắt liên lạc suốt 3 năm.
Tôi là con trai duy nhất trong nhà nên luôn được bố mẹ yêu chiều hết mực. Từ bé tôi đã nghe mọi người nói rằng tôi là con cầu tự, bố mẹ tôi hiếm muộn, phải đi chữa trị và cầu khấn suốt nhiều năm mới sinh được tôi. Có lẽ chính vì thế, tôi luôn có cảm giác mình quý giá với bố mẹ hơn những đứ.a tr.ẻ khác.
Trong ký ức tuổ.i thơ, tôi là một đứ.a tr.ẻ hạnh phúc vì luôn là tâm điểm yêu thương của cả bố và mẹ. Mẹ tôi là giáo viên, bố là bộ đội, tuy chẳng phải giàu có nhưng cuộc sống bình yên và ổn định. Cú sốc nặng nề nhất xảy ra là khi tôi học lớp 8, bố tôi đột ngột qua đời do đột quỵ. Đã phải mất rất nhiều thời gian, mẹ con tôi mới có thể cân bằng lại cuộc sống vì thiếu vắng bố.
Cũng kể từ đó tôi và mẹ càng trở nên quan trọng hơn với nhau, đặc biệt tôi không bao giờ muốn san sẻ tình yêu thương của mẹ với bất kỳ ai. Khi tôi học cấp 3, có lần nghe thấy một người họ hàng khuyên mẹ tôi tái hôn tôi đã rất bực tức mà sửng cồ lên với họ. Mẹ biết tôi không thích nên cũng không bao giờ để ai nhắc đến chuyện đó trước mặt tôi.
Ngày tôi đỗ vào trường đại học yêu thích, mẹ vui lắm nhưng cũng buồn vì 2 mẹ con sẽ phải xa nhau. Để mẹ yên tâm, tôi hứa sẽ gọi điện mỗi ngày và về nhà thường xuyên khi được nghỉ học. Trước khi lên Hà Nội nhập học, tôi còn đến chào tạm biệt người thầy giáo mà tôi kính trọng nhất, đó là thầy T. - giáo viên chủ nhiệm hồi cấp 2 của tôi. Thầy cũng là đồng nghiệp thân thiết với mẹ nên tôi có lời nhờ thầy quan tâm giúp đỡ mẹ tôi lúc tôi vắng nhà.
Mọi chuyện đều thuận lợi, tôi học tốt, thỉnh thoảng còn được học bổng. Tình hình của mẹ ở nhà tôi đều nắm được. Mỗi khi gọi điện về, mẹ tôi đều rất phấn khởi, trong câu chuyện của bà cũng hay có thầy T. xuất hiện. Điều đó làm tôi thấy vui và yên tâm chứ không nghĩ ngợi gì nhiều.
Khi tôi học năm thứ 3 đại học thì mẹ về hưu. Có nhiều thời gian rảnh rỗi, mẹ gọi điện cho tôi nhiều hơn, có những lần còn lên tận Hà Nội thăm tôi. Thế nhưng do bận học và đi làm thêm tích lũy kinh nghiệm, tôi có ít thời gian dành cho mẹ hơn. Mẹ hiểu nên cũng không làm phiền tôi nhiều nữa.
Tốt nghiệp, tôi có cơ hội tốt nên đi làm luôn chứ không về quê. Trong một lần đi gặp khách hàng, tôi tình cờ gặp lại bạn cũ thời cấp 2. Sau những câu chuyện hàn huyên, bạn chúc mừng tôi vì nghe đâu tôi sắp có bố dượng trẻ tuổ.i. Tôi sốc thực sự nên không giữ được bình tĩnh, tôi kết tội người bạn này ăn nói hàm hồ rồi bỏ đi mặc cậu ấy ngồi lại đầy bối rối...
Ảnh minh họa: PX
Về nhà, tôi lập tức gọi điện cho mẹ hỏi rõ thực hư. Mẹ tôi bất ngờ lắm, bà ngập ngừng một lúc rồi thừa nhận: "Mẹ biết con không thích nhưng con đã trưởng thành, rồi con cũng sẽ có gia đình riêng... Còn mẹ, một mình rất trống vắng, mẹ cũng muốn có bạn để chia sẻ...".
Chỉ nghe đến đây tôi lập tức dập máy. Lòng tôi giận dữ, đau nhói vì cảm giác như bị phản bội. Mẹ lớn tuổ.i rồi sao vẫn còn muốn chuyện đó? Lại là một người đàn ông trẻ tuổ.i hơn, thật lố bịch làm sao. Có lúc tôi định gọi điện cho thầy T. để tâm sự nhưng cảm giác xấu hổ đã ngăn tôi lại. Mẹ gọi cho tôi nhiều lần nhưng tôi đều không nghe, thậm chí tôi còn đổi số điện thoại, cắt mọi liên lạc với mẹ.
Sau cú sốc này, tôi dồn hết tâm sức vào công việc để không còn thời gian mà buồn tủi nữa. Sự bận rộn giúp tôi quên đi muộn phiền và cũng giúp tôi có được thành công trong công việc. Cứ thế trong suốt 3 năm tôi không hề liên lạc với mẹ, cũng không về quê.
Công việc của tôi phát triển tốt, tôi vui vì có nhiều bạn bè mới nhưng trong lòng vẫn không thể bình yên. Thời gian trôi đi, tôi trưởng thành hơn và cũng không giận mẹ nhiều nữa. Thế nhưng mỗi khi nghĩ về bà, lòng tôi luôn tràn ngập những cảm xúc phức tạp. Một mặt, tôi nhớ khoảng thời gian đầm ấm bên mẹ, mặt khác, tôi vẫn ấm ức vì bị san sẻ tình yêu thương. Hơn hết, tôi nhớ mẹ và khao khát gia đình!
Tôi lo lắng không biết mấy năm xa cách bà có khỏe không, còn sống ở nhà cũ không? Cuộc sống của mẹ với người mới thế nào, có tốt không... Cuối cùng, tôi quyết định bắt xe về quê để trực tiếp gặp mẹ.
Về đến nhà, người đầu tiên xuất hiện khiến tôi vô cùng bất ngờ, đó chính là thầy T.. Thầy mặc bộ đồ ở nhà đơn giản và nở nụ cười ấm áp. Tôi lắp bắp hỏi sao thầy lại ở đây, trong lòng cảm thấy một sự bàng hoàng và bối rối khó tả.
Thầy chưa trả lời thì có tiếng ho dồn trong phòng ngủ nên vội vã đi vào. Tôi lặng lẽ theo sau, đó là tiếng ho của mẹ, nhìn bà nằm trên giường rất mệt mỏi. Thầy T. ân cần đỡ mẹ dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà và thông báo về sự có mặt của tôi. Mẹ quay ra, chúng tôi nhìn nhau mà nước mắt chảy dòng...
Thì ra người mà mẹ định tái hôn lại chính là thầy T., thầy cũng đã mất vợ con trong một ta.i nạ.n giao thông từ nhiều năm trước. Thế nhưng sau cuộc điện thoại của tôi hôm đó, họ đã dừng lại tất cả. Một năm trở lại đây, mẹ vì mong nhớ tôi nhiều nên đổ bệnh, sức khỏe suy yếu.
Để mẹ tôi một mình thầy không yên tâm nên gần đây đã đến ở cùng để tiện chăm sóc. Cả thầy và mẹ đều khẳng định, họ sẽ không tái hôn nếu tôi phản đối.
Nghe xong lòng tôi dâng trào một nỗi ân hận và day dứt. Quả thật tôi đã quá ích kỷ và tham lam. Chỉ vì muốn độc chiếm tình yêu của mẹ mà tôi đã khiến 2 người tôi yêu quý nhất phải buồn khổ. Tôi xin lỗi mẹ và thầy, tôi đã trưởng thành hơn và hiểu ra tất cả.
Giờ đây tôi là người mong muốn nhất rằng mẹ và thầy sẽ tái hôn càng sớm càng tốt. Tôi mong họ sống bên nhau thật hạnh phúc và bình yên, làm chỗ dựa tinh thần cho tôi, làm gia đình của tôi.... Nhìn thầy và mẹ gật đầu, nở nụ cười trìu mến, lòng tôi thật nhẹ nhõm và ấm áp.
B.é tra.i 5 tuổ.i đến nhà nhận bố, tôi hối hận vì 17 năm không chịu sinh con Người phụ nữ trẻ đem b.é tra.i 5 tuổ.i đến nhà nhận bố, chồng tôi phân vân lưỡng lự khiến tôi nghĩ dường như mình sai lầm khi chọn cuộc sống hôn nhân không con cái. Vợ chồng tôi quen nhau khi làm cùng một công ty. Lúc mới làm quen, anh cực kỳ chiều chuộng, tử tế với tôi. Vốn có chút...