Viết cho mối tình vội vã…
Có những điều ngỡ như chỉ cần thời gian để quên đi tất cả, nhưng có những điều chúng vẫn mãi mãi in sâu trong trái tim mỗi người, khiến chúng ta nhớ nhung, day dứt,… Đó là tình đầu của tôi, của anh, của mùa thu tháng 8 không tên.
Viết cho mối tình vội vã, cho mối tình không đầu không cuối của tôi.
Tình đầu có phải chăng là giây phút bạn loạn nhịp khi thấy ánh mắt của “người ấy”, khi được “người ấy” nắm tay trên những con đường mùa lá rụng, khi được “người ấy” ôm vào lòng trong mùa đông giá rét?! Và phải chăng đó là một mối tình mà chẳng ai thật sự được ở bên nhau?! Bởi lẽ đó được gọi là – Tình Đầu.
Tôi yêu người đó mà chẳng cần lí do cũng chẳng cần trái tim phải lên tiếng giải thích, vì sao tôi yêu người đó hết lòng, vì sao chúng ta chẳng thể đến bên nhau, cũng chẳng thể quên được nhau.
Gió đưa em lạc vào miền kí ức, đưa em tới những ngày đầu tiên của cô học trò ngây thơ, vô tư với mối tình dang dở. Trở lại với những ánh mắt e thẹn trao nhau ở hành lang lớp học, trở lại với lời ca tỏ tình của buổi sớm mai hôm ấy, đó là kí ức, kí ức về anh – mối tình đầu khó phai.
Với mỗi người, nếu như được lựa chọn quay ngược thời gian chắc chắn họ sẽ sửa chữa một sai lầm hay một quyết định dại dột của họ thì với em, em vẫn sẽ yêu anh như ngày đầu tiên của buổi sáng mùa thu hôm ấy. Em sẽ vẫn ngắm ánh mắt của anh nhìn em khẽ cười trong gió, sẽ nắm tay anh trong những buổi hẹn hò đầu tiên. Em sẽ làm như thế, vẫn yêu anh bằng tất cả những tình cảm ngây ngô của cô bé 17.
Còn anh, mối tình đầu của tôi, anh sẽ không quên em, anh sẽ ghi nhớ mối tình đầu của chúng ta ở “nhà băng” của trái tim mình như em phải không anh?! Dù mối tình ấy vẫn còn dang dở, vẫn còn chưa trọn vẹn nhưng chúng ta hãy cứ giữ cho nhau những khoảng kí ức ấy trong ” nhà băng” của mình, hãy trân trọng và giữ gìn nó như một vật đáng giá mà ta từng có anh nhé!
Dù thời gian có vô tình trôi đi nữa thì bạn cũng sẽ chẳng thể quên đi được những cảm giác mà người đầu tiên cho bạn, cảm giác của trái tim loạn nhịp, của mối tình đâu. Mối tình đầu của tôi dù có đi qua nhẹ nhàng như mùa thu buồn, mối tình không đầu,không cuối, phù du như cơn gió nhưng vẫn mãi in đậm trong trái tim của tôi. Và tôi biết rằng, chẳng có lí do tại sao để tôi yêu ai đó cả chì là “yêu” và cứ “yêu” thôi. Dù mỗi lần nhớ về anh, về mối tình dang dở ấy lòng tôi vẫn day dứt và đau xót như ngày nào nhưng tôi chẳng thấy hối tiếc khi đã là mối tình đầu của anh. Có lẽ, không có anh, tuổi trẻ, kí ức những năm tháng học trò của tôi chẳng thú vị vàngọt ngào như thế.
Theo Guu