Viêm vùng kín vì sự nghiệp săn “Rồng vàng” của chồng
Vợ chồng tôi mới cưới nhau được 1 tháng, nhưng tôi rơi vào trạng thái thực sự hoảng loạn, sợ những cái đụng chạm của chồng.
Mỗi khi chồng “no say” là tôi lại chìm trong đa.u đớ.n (ảnh minh họa)
Tôi và chồng tôi quen nhau được hơn 1 năm thì làm đám cưới. Thời gian quen nhau chúng tôi cũng rất bình tĩnh vì cả hai cho rằng nên dành tất cả sự thiêng liêng của chuyện chăn gối cho ngày cưới.
Tết vừa rồi, bố mẹ anh sang nhà tôi chúc Tết và đặt luôn vấn đề cưới hỏi ngay trong đầu năm nay. Mẹ anh bảo rằng, họ thích có cháu đích tôn trong năm rồng này. Vậy là đám cưới của chúng tôi diễn ra nhanh chóng chỉ 3 tuần sau đó.
Ngay khi biết tin mình chuẩn bị cưới, tôi có nghe lời mấy chị cùng cơ quan đi tiêm phòng vaccine phòng rubella. Chị bạn tôi – người từng có kinh nghiệm xương má.u trong chuyện này kể: “Năm ngoái, do chị không tiêm phòng nên bị nhiễm rubella lúc mang thai 3 tháng nên phải bỏ thai, giờ vẫn chưa có lại”.
Tiêm phòng xong, bác sĩ dặn tôi sau 3 tháng nữa mới được có bầu. Tôi chợt nhớ ra lời mẹ chồng nói hôm Tết: Muốn có cháu đích tôn trong năm rồng!…
Đem chuyện này đi kể với Minh – chồng tương lai của tôi, không những Minh mà cả mẹ chồng tương lai đều ùa vào mắng tôi: “Ai cho phép cô tự ý đi tiêm phòng? Cô làm hỏng hết kế hoạch của chúng tôi rồi!”. Ngày về nhà chồng, tôi tủi thân, rớt nước mắt khi nghĩ đến câu nói của chồng và mẹ chồng. Tôi tự nhủ, năm nay là năm nhuận, nếu may mắn, chúng tôi vẫn có thể sinh con kịp năm rồng.
Minh chồng tôi là một người rất chín chắn, anh hơn tôi 4 tuổ.i nên tôi luôn có cảm giác anh là bờ vai vững chắc để tôi dựa dẫm. Tôi không phải lo lắng chuyện kinh tế mà chỉ cần ngoan ngoãn như con mèo nằm trong lòng anh. Sau ngày cưới, bố mẹ cho chúng tôi tiề.n để đi tuần trăng mật ở Nha Trang.
Hồi hộp chờ đợi đêm tân hôn bao nhiêu thì cuối cùng tôi lại sợ nó bấy nhiêu. Chồng tôi, người mà tôi luôn thấy an tâm khi ở bên cạnh, lại như một “con hổ vồ mồi” khi gần vợ. Anh cào cắn tôi, vồ lấy tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Video đang HOT
Tôi đã khóc vì đau và thất vọng về người chồng của mình quá. Trong đầu tôi lại nổi lên những lo sợ liệu chồng tôi có bạo dâm hay không? Anh thấy tôi khóc nên vỗ về và xin lỗi. Anh bảo: “Vì anh muốn sớm có con rồng trong bụng em thôi mà!”.
Nghe anh nói vậy, tôi lại nuốt nước mắt vào trong và tự nhủ: Dù phải đợi 3 tháng nữa mới được mang bầu, nhưng ngay từ bây giờ, hai vợ chồng phải… “tập luyện” cho thành thạo thì mới hi vọng 3 tháng nữa… “một phát ăn luôn” được.
Vậy là các đêm sau đó đều không có gì thay đổi. Suốt tuần trăng mật, ngày nào anh cũng cào căn tôi, thậm chí có ngày anh là.m chuyệ.n đ.ó 3 lần, đều hơn cơm bữa. Và mỗi khi chồng ngủ khì là tôi lại thấy đau rát vùng kín, sợ không dám ôm chồng.
Sau tuần trăng mật, chúng tôi trở về với công việc hàng ngày tại thành phố thân quen. Lúc đó, tôi thấy mình thoải mái hơn vì đi làm tôi không phải “chạm trán” chồng mình nhiều nữa, anh cũng khó có thể đòi hỏi vợ chuyện ấy.
Chị em cùng phòng đều thắc mắc, tại sao tôi mới cưới mà lúc nào nhìn cũng buồn và lo lắng thế, họ nào có ngờ, phần kín của tôi lúc nào cũng đau và ngứa. Tuy nhiên, cứ đêm về là tôi lại phải chiều chồng. Tôi không dám từ chối vì sợ anh buồn và bản thân tôi cũng bị ám ảnh lời nói của mẹ chồng: “Chị làm hỏng hết kế hoạch của chúng tôi!”, nên tôi lại cố gắng “tác chiến” với chồng. Nhưng sau mỗi lần ân ái đó, tôi thấy người nhức mỏi, chân tay rã rời.
Sau khi cưới được hai tuần, tôi sụt mất 2kg và chuyện ân ái vợ chồng của tôi càng ngày càng sợ. Thậm chí, có những lần chồng tôi quan hệ xong tôi đau rát và thấy rõ “cô bé” của mình bị sưng tấy, tôi phải lấy nước lạnh để chườm cho bớt đau rát.
Tôi tìm hiểu trên mạng thì lờ mờ hiểu là tôi đã bị viêm nhiễm. Tôi bí mật đến một phòng khám sản để tìm hiểu nguyên nhân.
Sau khi siêu âm đầu dò và kiểm tra dịch â.m đạ.o cùng một vài xét nghiệm khác, bác sĩ bảo tôi bị viêm â.m đạ.o, rối loạn nội tiết, viêm lộ tuyến và điều đặc biệt là khó có thể thụ thai ngay được. Bác sĩ khuyên tôi nên điều trị bệnh xong rồi mới nghĩ đến chuyện có thai.
Tôi buồn bã mang kết quả về cho chồng xem. Chồng tôi không hiểu mà còn cho rằng tôi đã bị bác sĩ lừa. Anh tỏ ra giận dỗi vì mới cưới chưa được bao lâu mà tôi đã mang chuyện vợ chồng đến tìm bác sĩ. Thấy tôi uống thuố.c, anh liền ném túi thuố.c đi và quát “ngày mai em đi vào bệnh viện lớn với anh”.
Hôm sau, hai vợ chồng tôi cùng vào Bệnh viện Hồng Ngọc làm xét nghiệm. Kết quả chẳng có gì khác với kết quả khám của ngày hôm trước. Sau khi nghe bác sĩ tư vấn rằng chuyện vợ chồng nên kiêng và một số hướng điều trị bệnh, chồng tôi tỏ ra tức giận.
Về đến nhà, anh chẳng nói gì với vợ mà tỏ vẻ buồn bã với bố mẹ đẻ. Anh nói với bố mẹ chồng rằng chưa thể có cháu ngay được, rằng tôi đang điều trị bệnh.
Câu nói ấy của anh khiến mẹ chồng tôi càng nóng ruột. Bà liên tục hỏi tại sao mới cưới mà tôi đã bị phụ khoa? hay tôi bị trước khi lấy chồng? Bà còn nghi ngờ, hay tôi không chịu giữ gìn trước khi lấy chồng, quan hệ lăng nhăng nên giờ mới bị vậy…?
Trong đầu tôi thì phát điên lên. Tại sao cả chồng tôi và mẹ chồng tôi không hề nghĩ rằng, tôi bị viêm phụ khoa là do chồng tôi quá thô bạo trong “chuyện ấy”? tại sao chồng tôi không thông cảm với vợ mà lại đi nói chuyện đó với gia đình?
Mới cưới chưa được bao lâu mà tôi đã thành con bệnh, liệu ở với chồng thêm một thời gian nữa, tôi sẽ ra sao đây? Tôi vô cùng thất vọng về anh – người con trai mà tôi đã gửi trọn niềm tin.
Theo PNT
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má...
"Thằng Sáu mày nói thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?". Tháng trước má tôi gọi điện nói vậy.
Tôi nhìn đống hồ sơ trên bàn rồi ỡm ờ: "Dạ, thèm thì có thèm nhưng mà công việc nhiều quá má ơi". Má tôi hiểu đó là một lời từ chối khéo nên mắng yêu: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc; không về bây giờ, mai mốt má chế.t, ai làm cho mày ăn?". Nghe má nói vậy, tôi cười ha hả: "Má còn khỏe lắm má ơi, thầy tướng nói rồi, má sống tới 105 tuổ.i lận. Nói vậy chớ để con coi thu xếp, bữa nào con về".
Đúng là má tôi còn rất khỏe. Gần 90 tuổ.i mà vẫn còn cứng cáp, đi lại làm lụng thoăn thoắt đến nỗi cô em dâu tôi phải theo mệt nghỉ. Những lần nhà có đám tiệc, má tôi bắc cái ghế bố ngồi ở nhà sau chỉ huy. Con cháu mấy chục đứa cứ răm rắp làm theo. Má tôi không phải thợ nấu nhưng trong làng, ai có đám tiệc cũng rước má tôi tới nấu nướng.
Hồi đó tôi hay ước ao sau này cưới được vợ nấu ăn ngon như má. Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Bà xã tôi là con cưng, chẳng biết nữ công gia chánh, tôi huấn luyện mãi mới làm được mấy món đơn giản. Chính vì vậy, có nhiều thứ mà mỗi lần thèm ăn, tôi chỉ còn biết thốt lên: "Ước gì có má ở đây...". Tháng trước gọi điện cho thằng út, tôi cũng nói vu vơ là thèm bánh xèo của má; chắc là nó nói lại nên má mới điện thoại kêu tôi về. Vậy mà tôi cứ nấn ná, chờ cho xong việc...
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. Giọng thằng út khàn khàn: "Anh về đi, má mất rồi". Buông điện thoại, tôi ngồi chế.t lặng. Không có lời lẽ nào để nói hết nỗi ân hận, day dứt trong tôi.
Má tôi ra đi đột ngột nhưng thanh thản, y như thể má đang ngủ một giấc ngủ dài. Khi tôi về đến nhà, cơ thể má đã lạnh nhưng bàn tay vẫn mềm dịu, tôi nắm chặ.t ta.y má mà cứ ngỡ má đang nắm tay dắt tôi đi qua cây cầu gòn trơn trợt để đến trường những ngày mưa gió năm xưa.
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. (ảnh minh họa)
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má, những chiếc bánh xèo mà má đổ không chỉ bằng những thứ nguyên liệu bình thường. Bánh của má có một thứ gia vị mà hình như tất cả những người mẹ yêu con đều nêm nếm khi nấu ăn cho con mình. Và những đứa con sẽ cảm nhận điều đó bằng những cung bậc tình yêu của mình đối với mẹ cha.
Tôi nhớ những ngày còn ở quê nhà Vị Thủy. Tháng mười một âm lịch là mùa tép rong đẻ trứng. Con tép nào cũng mang cái bụng lặc lè. Anh hai xúc tép về, má đổ bánh xèo nhưn tép rong, củ sắn. Chỉ vậy thôi mà anh em tôi sì sụp gói, chấm, nhai nhồm nhoàm như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị. Bao giờ cũng vậy, khi má đổ sắp xong còn lại vài vá bột, tôi đòi má làm bánh xèo da. Đó là những cái bánh xèo không có nhưn, chỉ có bột bánh. Má để lửa than cho bánh từ từ chín rồi khô giòn, miếng bánh cắn tới đâu, biết đã tới đó vì nó vừa giòn, vừa ngọt, vừa béo, vừa thơm.
Có lần tôi qua nhà bác Tư hàng xóm cũng được đãi ăn bánh xèo. Tôi ăn xong về thỏ thẻ nói với má: "Bánh của bác Tư dở ẹc". Má tôi la: "Người ta cho ăn mà còn chê nữa hả?". Nhưng rồi má cũng hỏi: "Sao mà dở?". Tôi lắc đầu: "Con đâu có biết, chỉ thấy nó tươm mỡ béo ngậy, nhưn bánh thì lung tung xèng đủ thứ. Nhưng chắc là tại bột bánh không ngon, nó lạt nhách hà...".
Tôi nhớ khi đó má xoa đầu tôi: "Bây giờ biết ngon, dở, khen chê rồi hả? Để má nói cho mà nghe...". Nhà tôi không có con gái nên anh em tôi đứa nào cũng được má chỉ dạy nấu nướng. Má bảo bột bánh xèo muốn ngon thì phải pha thêm một phần gạo mới cho bánh mềm mà không dính. Người ta pha nghệ cho bột có màu vàng còn má tôi thì chỉ pha nước lá dành dành và lòng đỏ trứng vì tôi không thích mùi nghệ. Trong bột bánh xèo má còn cho thêm đậu xanh đãi vỏ nấu chín, chút nước cốt dừa cho bột hơi béo mà không ngậy. Đặc biệt, má cho rất nhiều hành hương nên khi chín, bánh thơm lừng, đứng tận ngoài ngõ cũng nghe mùi thơm.
Cõ lẽ thêm một điều khiến bánh xèo của má tôi đặc biệt là cái chảo để đổ bánh xèo không phải là chảo gang hay chảo nhôm thường thấy mà là một cái chảo đất. Khi mua chảo về, má cho mỡ heo vào thắng, sau đó má cứ để mỡ trong chảo 2-3 bữa cho mỡ thấm vào chảo. Má nói: "Như vầy chảo sẽ không bị dính, khi đổ bánh cũng không phải thoa nhiều mỡ mà bánh vẫn tróc".
Bây giờ thì tất cả những thứ ấy đã theo má tôi vào cõi vĩnh hằng. Cúng má, em dâu tôi làm bánh xèo. Cũng gạo, cũng trứng, cũng đậu xanh, cũng cái chảo đất ấy mà giờ đây không có bàn tay mẹ, miếng bánh bỗng nhạt thếch trong miệng. Em dâu tôi lấy làm lạ khi tôi chỉ ăn có mấy miếng rồi buông đũa: "Em làm không giống má hả anh Sáu?". Tôi gật đầu: "Ừ...".
Tôi chỉ nói vậy rồi nghẹn lời. Bởi tôi nhớ tới cuộc gọi cuối cùng của má. Tôi thèm nghe cái giọng hụt hửi của má mỗi khi gọi điện vì có khi má cầm cái điện thoại ngược đầu hoặc để xa quá. Giờ đây, sẽ chẳng bao giờ tôi được nghe má mắng: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc...".
Bất giác tôi bỗng ước thời gian quay ngược lại để tôi được nghe má nói: "Thằng Sáu mày thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?".
Theo VNE
Bố mẹ cay nghiệt, chồng hờ hững Khi biết cô mang bầu con gái, bố mẹ chồng càng trở nên lạnh nhạt với cô hơn. Hùng rất yêu Hoa còn Hoa thì không. Trước đây cô có yêu một chàng kĩ sư xây dựng, nhưng giữa hai người dường như "có duyên mà không có phận" nên không thể đến được với nhau. Bố mẹ cô chê nhà anh xa,...