Vì sự nhút nhát, tôi đã đánh mất anh
Anh là người tỏ tình trước và thực lòng tôi cũng muốn đón nhận nhưng chỉ vì một chữ ’sợ’, tôi đã đẩy anh ra xa.
ảnh minh họa
Tôi quen anh vào những ngày đầu tiên của quãng đời sinh viên. Chúng tôi học chung một lớp với nhau nên cái cách mà anh đến với tôi rất nhẹ nhàng và cũng đầy lãng mạn. Nhưng khi anh tỏ tình với tôi, tôi lại từ chối bởi khi ấy tôi còn quá trẻ để phân biệt đâu là thích, đâu là yêu. Khi đi bên cạnh anh, thật sự là những ngày tháng vui vẻ và ý nghĩa nhất trong năm học đó nhưng có lẽ với tôi, nó chỉ dừng lại ở một người bạn thân thiết.
Sau một thời gian cố gắng, anh cũng từ bỏ tôi và chấp nhận là một người bạn bình thường. Tuy từ chối anh nhưng tận sâu trong tôi, tôi quan tâm anh vô cùng, chỉ là không đủ dũng cảm để yêu anh. Rồi anh quen một người con gái khác được gần một năm thì chia tay. Anh tìm đến bên tôi và tâm sự rằng anh không thể chia sẻ bất kỳ điều gì với cô ấy được. Từ trước đến nay, khi anh buồn hay gặp chuyện gì không hay, người duy nhất anh muốn liên lạc là tôi.
Video đang HOT
Trong giây phút ấy, tôi vỡ òa hạnh phúc bởi bấy lâu nay, tình cảm tôi dành cho anh chưa bao giờ phai nhạt. Thế nhưng anh lại rời xa tôi một lần nữa. Bởi tôi quá nhút nhát khi đi bên cạnh anh, tôi không thể dành cho anh những lời ngọt ngào, tôi không thể nói yêu anh như bao người con gái khác. Những khi anh nắm lấy tay tôi, tôi đều buông hờ nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi đang gào thét vô cùng. Tôi sợ khi anh thấy được tình cảm của tôi sẽ cho rằng tôi là đứa yếu đuối. Anh lại lặng lẽ rời xa tôi, anh nói anh đã từng vì tôi mà khóc, mà đau khổ rất nhiều.
Ba năm trôi qua, anh đã khác xưa, anh không muốn bị tôi làm tổn thương lần nữa bởi anh không thể tìm thấy được tình yêu nơi tôi. Tôi chỉ biết nhìn anh ra đi, chỉ biết rằng mình rất đau nhưng không có cách nào níu kéo anh lại. Sau đêm chia tay ấy, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng mới liên lạc với nhau và nói vài ba câu chuyện phiếm.
Một thời gian sau, anh nhắn tin cho tôi, hẹn tôi đi uống cafe và nói chuyện, những câu chuyện không đầu không đuôi. Tôi nhận ra trước nay anh vẫn là người mà tôi nghĩ đến nhiều nhất. Từ đó, chúng tôi lại bắt đầu chia sẻ mọi vấn đề trong cuộc sống của nhau, quan tâm nhau, đi bên cạnh những khi vui buồn. Thế rồi, anh lại hỏi, mối quan hệ của chúng ta là gì nhỉ? Người yêu ư, không phải, bởi em chưa bao giờ nói yêu anh. Bạn bè ư? Không phải vì bạn bè đâu có thân thiết đến mức như vậy. Người dưng ư? Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ quên được em.
Tôi trả lời, vậy chúng ta là người tình nhé, không ràng buộc gì nhau cả, chỉ đến bên nhau khi cả hai cảm thấy cần nhau. Anh khẽ ôm tôi và bảo tôi khờ quá. Sau hôm đó, những tin nhắn của anh thưa dần, thưa dần rồi biệt tăm. Tôi nhớ anh vô cùng, muốn chất vấn anh tại sao đột nhiên lại ngừng liên lạc với tôi, tại sao lại trở nên lạnh lùng vậy nhưng chợt nhận ra, mình chẳng có quyền gì cả. Mình có phải là người yêu của anh đâu. Có phải tôi đã sai rồi không, tôi phải làm gì để kéo anh về?
Theo VNE
Đòn roi của tôi khiến con trở nên nhút nhát
Chỉ một việc nhỏ như tối hôm qua, bé ăn cơm chậm, tôi sốt ruột đánh cháu, đúng ra tôi đã bạo hành, tát, mắng, rồi nói không muốn có đứa con hư như bé. Trong suy nghĩ tôi luôn ý thức không được làm vậy, thực tế lại làm trái ngược.
ảnh minh họa
Tôi đang rất ân hận và tự dằn vặt bản thân. Con tôi là đứa bé ngoan nhưng tôi là nguyên nhân làm bé ngày càng nhút nhát. Tôi thấy mình là người mẹ không tốt. Với một đứa trẻ ngoan, thông minh, tình cảm, tại sao tôi hay đánh con? Tôi muốn con luôn nghe lời, vì lo cho con ăn không đủ bữa, tôi lo rất nhiều. Khi không được như ý, tôi bốc hỏa, biến thành con người khác, không kìm nén được mình.
Chỉ một việc nhỏ như tối hôm qua, bé ăn cơm chậm, tôi sốt ruột đánh cháu, đúng ra tôi đã bạo hành, tát, mắng, rồi nói không muốn có đứa con hư như bé. Trong suy nghĩ tôi luôn ý thức không được làm vậy, thực tế lại làm ngược lại.
Có lúc cảm thấy mình bất ổn về tâm lý rất nặng, tôi muốn được giúp đỡ. Làm thế nào để thay đổi bản thân? Tôi chỉ muốn nói "Mẹ yêu con, con là động lực, nguồn động viên lớn nhất trong đời mẹ. Con là nguyên nhân để mẹ thấy cuộc sống có ý nghĩa".
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, bố hay đánh mẹ và anh em tôi. Phải chăng đây là nguyên nhân cho những việc làm của tôi? Sau này khi con tôi có con, nó có hành xử giống tôi bây giờ không? Tôi nghĩ là có, như vậy tôi thật sự là người có tội nặng lắm.
Tôi là người mẹ không tốt, giờ chỉ có mục tiêu duy nhất: "Tôi không đánh con thêm một lần nào nữa".
Theo VNE
Vì nhút nhát, tôi đánh mất anh Anh là người tỏ tình trước và thực lòng tôi cũng muốn đón nhận nhưng chỉ vì một chữ 'sợ', tôi đã đẩy anh ra xa. Tôi quen anh vào những ngày đầu tiên của quãng đời sinh viên. Chúng tôi học chung một lớp với nhau nên cái cách mà anh đến với tôi rất nhẹ nhàng và cũng đầy lãng mạn....