Vì mẹ không còn trinh tiết, bố nghi tôi không phải con ruột
Vì mẹ không còn trinh tiết trong đêm tân hôn, nên hơn 20 năm sau, bố vẫn đay nghiến hai mẹ con tôi thậm tệ.
Chào các bạn. Các bạn vui lòng cho tôi hỏi, liệu có bạn nào hoặc người thân, quen của các bạn sau khi sinh em bé, về nhà bố mẹ ruột ở sau sinh đã khiến cho gia đình bố mẹ ruột mình gặp nhiều chuyện xui xẻo không?
Bố tôi xuất thân từ một gia đình phong kiến giàu có nên từ nhỏ ông không làm bất kì việc gì trong nhà vì quan niệm rằng, đó là việc của phụ nữ. Ông rất gia trưởng cùng với tư tưởng “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”. Chính vì thế, mẹ tôi sống với ông rất khổ sở. Ngày mới cưới mẹ tôi, trong đêm tân hôn ông đã âm thầm lót một tấm vải chỗ mẹ tôi nằm. Sáng hôm sau kiểm tra không thấy vết máu, ông cho rằng mẹ tôi không còn trinh trắng khi về làm vợ ông và giữ suy nghĩ đó mãi trong lòng. Ba năm sau khi kết hôn, tôi chào đời, vốn đa nghi, trong lòng ông luôn ngờ vực liệu tôi có phải là con ruột của ông? Vì thế, ông luôn hành hạ, dằn vặt tôi đủ điều. Mẹ tôi là viên chức Nhà nước, đi làm cả ngày về nhà phải làm hết mọi việc gia đình, làm dâu cho bà nội tôi, chăm sóc con cái.
Ông đi ra ngoài buổi sáng, buổi trưa về nhà ăn uống và ngủ đến chiều. Buổi chiều ông đi tâp thể thao và uống rượu rồi đi ngủ. Công việc buôn bán của bố tôi ngày càng tệ, có khi cả năm cũng không kiếm được đồng nào, mọi chi tiêu trong gia đình đều từ đồng lương Nhà nước và làm thêm của mẹ. Ngày trước khi cưới chồng, tôi còn giúp mẹ việc nhà. Từ ngày tôi về nhà chồng, mẹ không có ai phụ giúp. Có khi tới 1, 2 giờ sáng mẹ còn phải thức làm việc.
Từ ngày đầu có thai đứa con đầu lòng, mẹ chồng tôi đã yêu cầu tôi phải về nhà bố mẹ ruột để đẻ vì bà không đủ sức khỏe để chăm tôi sau sinh. Tôi lần lựa mãi vì nếu về nhà bố mẹ ruột của tôi, bố tôi sẽ không vừa ý. Còn nếu ở lại nhà chồng, tôi không biết giải thích lí do thế nào mà không muốn về nhà bố mẹ đẻ của mình. Tôi đã tâm sự chuyện này với mẹ của mình và mẹ yêu cầu tôi phải về nhà trước lúc sinh 01 tháng, nếu không sẽ gây ra xui xẻo cho công việc làm ăn của bố tôi. Người tính không bằng trời, tôi sinh non 01 tháng. Ngày tôi rời bệnh viện về nhà, bố tôi đã không vui. Ông lại tiếp tục hành hạ, dằn vặt tôi đủ điều. Con tôi lúc mới sinh khóc dạ đề, bé khóc liên tục. Một bà mẹ trẻ lần đầu sinh con như tôi thật không hề có kinh nghiệm dỗ em bé. Mẹ tôi không giúp được nhiều vì còn phải đi làm. Vốn sức khỏe kém, lại mất máu khá nhiều sau sinh, thân thể suy nhược, lại phải thức đêm chăm con mà không có ai giúp cộng thêm em bé quấy khóc suốt ngày, tôi gần như stress nặng.
Ông đi ra ngoài buổi sáng, buổi trưa về nhà ăn uống và ngủ đến chiều. Buổi chiều ông đi tâp thể thao và uống rượu rồi đi ngủ. (ảnh minh họa)
Bố tôi càng ngày càng bực bội, khó chịu. Còn mẹ tôi và chồng tôi đi làm cả ngày. Tôi ở nhà chăm bé một mình. Nhiều lúc nhìn bé khóc liên tục không biết dỗ thế nào, tôi ngồi khóc chung với con. Bố tôi nghe tiếng con nít gào khóc không hề quan tâm, ông thản nhiên ăn uống một mình, rồi đi ngủ đến chiều. Ông xem hai mẹ con tôi như cái gai trong mắt. Mẹ tôi đi làm cả ngày, về nhà phụ tôi chăm cháu lại càng làm ông không vui. Ông nói với mẹ phải biết làm tròn bổn phận của một người vợ trước rồi mới được giúp tôi chăm cháu. Ông thường oán trách mẹ tôi rằng, “tự nhiên rước gái đẻ về ở làm gì cho xui xẻo cả nhà, khiến công việc buôn bán ông không tốt và mẹ tôi không có thời gian chăm sóc ông”. Khi con tôi đầy tháng, ông đã đuổi tôi và chồng tôi ra khỏi nhà. Ngày tôi trở lại nhà chồng, ông đã nói với mẹ tôi rằng “đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi về nhà bố mẹ sinh đẻ”.
Video đang HOT
Tôi đi làm trở lại. Nhà chồng tôi rất xa nơi tôi làm việc nên nếu buổi trưa tôi về nhà chồng thì không kịp, còn nhà bố mẹ đẻ thì rất gần công ty tôi. Vì muốn nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ và để duy trì nguồn sữa, tôi đã xin phép buổi trưa về nhà bố mẹ tôi vắt sữa cho bé. Tôi thuê người giúp việc cho mẹ tôi đỡ vất vả. Mẹ tôi vốn hay làm và tiết kiệm, chỉ muốn thuê người giúp theo giờ, công việc còn lại mẹ đều tự làm nên khá vất vả. Khi quá mệt, mẹ nhờ bố tôi phụ giúp nhưng vốn “tính công tử”, ông không chịu làm. Thế là ba mẹ tôi cãi vã. Ông cho rằng mẹ không chịu thuê người giúp việc toàn thời gian mà lại nhờ ông làm việc nhà, rằng mẹ thấy công việc buôn bán của ông ngày càng tệ, ông sa cơ thất thế mà bắt ông làm việc của phụ nữ.
Trong lúc tranh cãi, ông đã đem chuyện ngày xưa ông cho rằng mẹ tôi không còn trinh trắng ra chì chiết, hành hạ mẹ tôi. Lần này mẹ tôi thật sự nổi giận vì ông đã xúc phạm trầm trọng nhân phẩm của mẹ. Mẹ không nói chuyện với ông. Tới bữa cơm mẹ tôi nấu sẵn thức ăn nhưng ông giận không ăn và ra ngoài ăn cơm hộp. Tiếp theo ông trút tất cả mọi việc lên tôi. Tôi nhà về gặp ông chào hỏi, ông đã yêu cầu tôi gặp ông không được chào, không được gọi ông là bố, phải xem ông như người xa lạ. Ông yêu cầu tôi không được bước chân vô nhà vì đem theo nhiều xui xẻo cho ông. Ông bảo đã nuôi tôi đủ 18 tuổi là hết trách nhiệm, tôi đừng về nhà báo hại ông, khiến cho công việc buôn bán của ông trắc trở, gia đình xào xáo.
Ông còn nói thẳng với tôi “nếu ngày xưa tao biết chắc mày không phải con tao thì tao đã giết chết mày khi còn nhỏ”. Tôi đã rất tức giận và hỏi lại ông “nếu ông đã nghi ngờ sao không đem tôi đi thử ADN để khẳng định sự thật, ông cứ giữ điều đó trong lòng mấy chục năm nay rồi hành hạ, dằn vặt tôi đủ điều. Tôi đã làm gì có lỗi với ông? Trên đời này có người cha nào lại đối xử với con gái ruột của mình như thế!”
Giờ đây tôi không biết làm thế nào, các bạn có thể cho tôi biết có phải phụ nữ sau khi sinh em bé, về nhà bố mẹ ruột ở sẽ khiến cho gia đình bố mẹ ruột mình gặp nhiều chuyện xui xẻo không? Giờ tôi phải làm gì để có thể tiếp tục về nhà hút sữa cho con tôi mà không bị ông làm khó và gây cản trở? Xin cám ơn mọi người.
Theo VNE
Em trinh nguyên sao không có "máu"?
Sau ba lần vật vã đau đớn, tôi vẫn không thấy những giọt máu trinh nguyên của em.
Trinh tiết có thật sự đánh giá được phẩm hạnh của người phụ nữ hay không? Tại sao nhiều người dù rất yêu một nửa của mình cũng không thể bỏ qua vấn đề này?
Tôi và cô ấy quen nhau, có tình cảm với nhau từ khi còn là những cô cậu học sinh cấp 3. Sau nhiều năm, tình cảm đó cũng lớn dần lên và trở thành tình yêu. Và hiện tại, chúng tôi đều đã là sinh viên năm thứ 3 đại học.
Tôi rất yêu cô ấy và luôn cố gắng học tập, làm việc với mong muốn sau khi ra trường, có một công việc ổn định với mức lương tốt để có thể chăm sóc cho người con tôi yêu. Và tất nhiên, tôi cũng có dự định sẽ cưới cô ấy ngay sau khi ra trường, mặc dù cô ấy luôn nói phải 25 tuổi mới lấy chồng. Cũng chính tình cảm dành cho nhau lớn như vậy nên chúng tôi cũng đã quyết định đi xa hơn giới hạn tình yêu.
Tôi đã từng đọc rất nhiều câu chuyện về người phụ nữ không còn trong trắng trước khi đến với người đàn ông sẽ là chồng của họ. Tôi rất cảm thông trước vấn đề của những người đàn ông đó và tự thấy mình may mắn khi người tôi yêu còn trong trắng và cô ấy hứa sẽ trao cho tôi sự trong trắng đó.
Lúc đọc những câu chuyện như thế, tôi đã quên mất rằng, tôi cũng là một người đàn ông, cũng có tình yêu và sự ích kỷ của riêng mình. Ngay lúc đó, tôi đã không đặt mình vào vị trí của họ mà suy nghĩ xem nếu là mình thì mình sẽ giải quyết như thế nào, xử sự ra sao với người tôi yêu? Và thực sự, tôi cũng chưa từng nghĩ tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh đó giống như họ.
Tôi luôn mong cô ấy sẽ hiểu được cảm giác hoài nghi trong lòng tôi (Ảnh minh họa)
Tôi và cô ấy đang là sinh viên, lại học ở hai tỉnh khác nhau, tôi thì ở Hà Nội, còn cô ấy thì học ở Thái Nguyên, cách nhau hơn 70 cây số. Sau nhiều lần bàn bạc và có cả cãi vã, cô ấy đã quyết định trao cho tôi tất cả và chỉ đợi đến ngày để được xuống Hà Nội với tôi.
Hôm đó là "lần đầu tiên" của tôi, mặc dù là đàn ông, cũng thỉnh thoảng xem phim nóng và cũng có thể nói là biết nhiều về "chuyện ấy" nhưng tôi không ngờ khi vào cuộc, "chuyện ấy" lại khó khăn như vậy? Tôi không hề có một chút kinh nghiệm nào và tất nhiên, lần đầu của chúng tôi đã không như mong muốn.
Rất khó khăn để tôi có thể làm tốt vai trò của người đàn ông lúc đó. Hơn nữa, cô ấy luôn gồng mình đau đớn khiến cuộc "yêu đương" của chúng tôi càng khó khăn nên đã dẫn đến thất bại. Và sau đó, tôi đã không hề nhìn thấy những vết máu của sự "trong trắng" của người con gái tôi yêu. Tôi nghĩ vì hai đứa "chưa làm được gì" nên điều này cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Tới lần thứ hai, cách lần đầu một tháng, mọi chuyện có tốt hơn một chút nhưng vẫn chưa đâu vào đâu. Cô ấy vẫn gồng mình đau đớn nhưng dù sao, tôi cũng đã đi được một nửa chẳng đường... Tuy nhiên, tôi vẫn không thấy vết máu để chứng minh cho sự trong trắng của cô ấy.
Và lần này, tôi vẫn tự an ủi mình rằng, khi chưa đi đến đích thì mình vẫn chưa thể thấy những vệt máu đó... và tiếp tục chờ đợi cô ấy đến với tôi lần tiếp theo.
Lần thứ ba cũng cách lần thứ hai một tháng. Dù cô ấy vẫn gồng mình đau đớn nhưng lần này tôi nghĩ "cuộc yêu" của chúng tôi thành công vì chúng tôi đã thực sự hòa quyện vào với nhau. Nhưng điều làm tôi thất vọng nhất là khi kết thúc "cuộc yêu", tôi vẫn không hề thấy vết máu nào chứng minh cô ấy còn trong trắng.
Sau ba lần đó, chúng tôi đã quan hệ thêm nhiều lần nữa nhưng vẫn không thấy tăm hơi những giọt máu đâu. Tôi rất quan trọng chuyện trinh tiết nhưng vì yêu cô ấy nên luôn tự nhủ với bản thân rằng, đó chỉ là sự cố, chỉ là trường hợp rất ít gặp.
Tôi đã tìm đọc và biết được, có rất nhiều nguyên nhân khiến cho lần quan hệ đầu tiên không ra máu. Hơn nữa, thái độ của cô ấy lúc làm "chuyện đó" cũng khiến tôi thực sự tin tưởng. Tôi cũng nghĩ rằng, có thể trường hợp của chúng tôi đã rơi vào những nguyên nhân ít gặp đó.
Chuyện đó đã trôi qua được gần 5 tháng, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều đến những giọt máu ấy nữa và trong lòng tôi lúc nào cũng tin tưởng cô ấy. Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi hai đứa "yêu" nhau, trong tôi lại xuất hiện một cảm giác rất khó chịu.
Tin tưởng cô ấy và luôn giữ chuyện thầm kín này trong lòng nhưng tôi luôn mong cô ấy hiểu được cảm giác này của tôi. Và hy vọng một ngày nào đó, cô ấy sẽ nói với tôi rằng: "Anh là người đàn ông đầu tiên và cuối cùng của em".
Tôi hy vọng cô ấy sẽ đọc được bài viết này, hiểu được những suy nghĩ, dằn vặt trong tôi và nói với tôi những điều tôi mong muốn.
Theo VNE
Anh phản bội em nhưng bắt em còn trong trắng Anh quay về sau khi phản bội em và nói không tha thứ nếu em ngủ với người khác khi anh đi. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang thực sự rất rối bời, em không biết phải làm sao, mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và anh ấy đã yêu nhau được 4 năm. Chúng em yêu nhau tha...