Vì không sinh được con trai nên mẹ chồng ép tôi ly hôn, đến khi bà mất, vợ chồng tôi mới được đoàn tụ
Sau khi tôi sinh bé gái, mẹ chồng tôi tỏ thái độ không vừa ý ra mặt, có khi cả tháng bà cũng không vào nhìn mặt cháu.
6 năm trước, Dương đến công ty tôi với tư cách là kỹ sư chuyển giao kỹ thuật máy móc trong phân xưởng sản xuất. Anh ít nói và rất tận tâm trong công việc. Vì lý do công việc, chúng tôi tiếp xúc với nhau ngày càng nhiều. Anh thường xuyên giúp đỡ mọi người nên bạn bè của anh trong công ty ngày càng nhiều, còn anh thì dường như luôn tìm cách tiếp cận với tôi.
Trong chưa đầy một năm, nhờ nỗ lực của tôi cộng với sự giúp đỡ của anh nên tôi đã được thăng chức giám đốc phân xưởng. Thấy tôi đã có công việc tốt nên bố mẹ luôn giục lấy chồng. Tình yêu của tôi và Dương đến một cách tự nhiên và một năm sau anh ấy đã cầu hôn tôi. Khi chúng tôi giới thiệu nhau với hai bên gia đình, bố mẹ tôi rất hài lòng với Dương, nhưng mẹ Dương lại cho rằng tôi hơi nhỏ người và sức khỏe yếu, bà vẫn quan niệm con gái phải cao to và khỏe mạnh thì sau này mới sinh con tốt.
May mắn thay, với sự quyết tâm của Dương, chúng tôi đã được làm đám cưới. Tôi có thai ngay và hơn 9 tháng sau con gái tôi chào đời. Thông thường gia đình có em bé là một điều hạnh phúc nhưng với chúng tôi thì không được như vậy. Gia đình Dương đã có truyền thống 5 đời hiếm con trai, để nối dõi tông đường họ mong con trai hơn con gái. Trước đây bố của Dương cũng lập gia đình và vợ cả chỉ sinh con gái nên phải lấy vợ hai chính là mẹ chồng của tôi hiện tại, sau khi bà sinh được Dương thì cũng không sinh thêm được nữa nên Dương là con trai duy nhất nối dõi tông đường.
Sau khi tôi sinh bé gái, mẹ chồng tôi tỏ thái độ không vừa ý ra mặt, có khi cả tháng bà cũng không vào nhìn mặt cháu. Thấy vậy, tôi tâm sự với chồng sẽ sinh tiếp đứa thứ hai để hy vọng có con trai. Khi con gái hơn một tuổi, tôi lại có thai, lần này là một bé trai, khi biết tin mẹ chồng tôi vui mừng khôn xiết.
Biết tôi có thai, Dương muốn tôi tạm nghỉ không lương một thời gian để dưỡng thai nhưng lúc đó công ty đang cải tạo lại xưởng rất cần sự có mặt của tôi nên tôi dự định sau khi cải tạo xong mới nghỉ. Thế rồi việc không may lại xảy đến, con gái tôi ốm sốt tôi phải chăm sóc suốt đêm, hôm sau phần vì vội đến công ty phần vì phải thức suốt đêm mệt và đầu óc không tỉnh táo, tôi bị ngã và bị sảy thai. Vì chuyện này, mẹ chồng tôi đã mắng mỏ tôi thậm tệ và bắt tôi phải sinh cháu trai khác cho bà càng sớm càng tốt.
Video đang HOT
Nửa năm sau, tôi lại có bầu lần thứ ba, nhưng lần này lại là con gái. Tôi dự định phá thai nhưng khi đến khám bác sỹ cảnh báo rằng lần sảy thai trước đã gây tổn thương cho cơ thể, nếu lựa chọn phá thai lần này thì khả năng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội mang thai nữa. Nghe đến đây, tôi và Dương ôm nhau khóc vì sốc. Cuối cùng, vợ chồng tôi quyết giữ lại em bé và chồng tôi sẽ làm công tác tư tưởng với mẹ chồng.
Ai ngờ vừa nghe chồng tôi trình bày, mẹ chồng không hề thông cảm mà còn cay nghiệt hơn với tôi. Bà kiên quyết đưa ra hai phương án bắt tôi lựa chọn: một là phải phá thai để tiếp tục hy vọng mang thai con trai, hai là làm đơn ly hôn để Dương lấy người khác. Nghe những gì bà nói, tôi choáng váng không nói nên lời, chồng tôi thương vợ nhưng vì mẹ chồng đang tức giận nên đã đưa tôi đi thuê khách sạn ở vài ngày để bà nguôi ngoai thì sẽ về.
Vài ngày sau khi chúng tôi trở về, không ngờ mẹ chồng vẫn nổi giận và bắt chồng tôi viết đơn ly hôn, nếu không bà sẽ chết ngay trước mặt chúng tôi. Thấy không thể thuyết phục được mẹ, vợ chồng chúng tôi đành bàn nhau kế hoãn binh, chúng tôi vẫn viết đơn ly hôn (nhưng không nộp ra tòa) và xin phép cho mẹ con tôi được ở nhờ trong thời gian tôi mang bầu trước khi sinh, sau đó sẽ dọn đi.
Thời gian trôi nhanh trong nháy mắt, con gái thứ hai của tôi đã một tháng tuổi và đã đến lúc tôi phải ra khỏi nhà. Trước đó chồng tôi đã đi thuê một căn nhà nhỏ và chuẩn bị sẵn mọi đồ đạc cần thiết và tìm trường mẫu giáo gần đó cho bé gái đầu.
Sau đó vài tháng, một hôm tôi nhận được một cuộc gọi từ bạn của Dương đòi nợ. Hóa ra sau khi tôi dọn ra khỏi nhà không lâu thì mẹ chồng tôi bị đột quỵ xuất huyết não, ngã lăn ra đất. Buổi tối Dương đi làm về, thấy mẹ nằm trên sàn vội vàng gọi xe cấp cứu, vì bỏ lỡ thời điểm tốt nhất nên sau đó mẹ chồng phải nằm liệt giường.
Do không có đủ tiền nên Dương phải vay thêm của bạn 50 triệu đồng để phẫu thuật và trả viện phí cho mẹ (giờ người bạn đó gọi tôi đòi tiền). Sau lần đó dường như mẹ chồng tôi càng nóng nảy hơn, thường xuyên mất bình tĩnh, tích tụ theo năm tháng, thành mạch bị lão hóa và mỏng manh, bà đã ra đi mãi mãi sau một lần xuất huyết não khác.
Một tháng sau, Dương đến nhà thuê đón tôi và các con về. Sau bao nhiêu khó khăn vất vả, cuối cùng chúng tôi lại được đoàn tụ trong hạnh phúc. Mặc dù quá trình này đầy những khó khăn đau khổ nhưng nó đã khiến tình yêu của chúng tôi trở nên khó quên và sâu đậm hơn.
Độc giả giấu tên
Chồng mất, mẹ chồng đến chăm cháu, tôi đã khóc khi đi ngang qua chợ rau sau giờ tan sở
Chồng rất yêu tôi, nhưng anh sinh ra trong gia đình không được khá giả, anh chưa có nhà riêng, trong khi bố mẹ tôi lại yêu cầu tối thiểu đối với chàng rể tương lai là cần phải có nhà mới được cưới.
Chính vì vậy, để mua được căn nhà cho con trai lấy vợ, mẹ chồng tôi đã phải vay mượn họ hàng ở quê rất nhiều. Nói thật là tôi cũng hơi áy náy về chuyện này, dù sao thì mẹ chồng tôi cũng đã có tuổi rồi nhưng bà nói không sao cả, bà còn trẻ, ở quê vẫn kiếm được tiền, miễn sao vợ chồng các con sống hạnh phúc hòa thuận là được.
Sau khi chúng tôi kết hôn, mẹ chồng tôi không chuyển từ quê lên thành phố sống với chúng tôi, bà nói rằng bố mẹ sống ở quê cũng ổn và không quen sống ở thành phố. Thực ra, sau này chồng tôi có tâm sự với tôi rằng không phải mẹ chồng tôi không muốn lên ở với chúng tôi mà chỉ sợ làm phiền vợ chồng tôi và cảm thấy hai thế hệ chắc chắn sẽ nảy sinh những điều không hài lòng khi sống chung, bà không muốn xảy ra những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu không đáng có.
Thời gian trôi đi êm đềm tưởng như cuộc sống của chúng sẽ mãi hạnh phúc, nhưng khi con gái tôi được hai tuổi thì chồng tôi bị tai nạn qua đời. Lúc đó tôi choáng váng như trời sắp sập, tôi không thể chấp nhận sự thật, thực tế quá phũ phàng. Sau khi chồng tôi mất, dù có một khoản tiền bảo hiểm nhưng tôi và con gái không thể trông chờ vào khoản này cả đời nên tôi quyết định phải đi làm.
Đúng lúc tôi đang lúng túng không biết phải làm gì với con gái còn nhỏ của mình thì mẹ chồng đến giúp tôi chăm sóc con, điều này giải quyết được một vấn đề lớn đối với tôi. Sau khi chuyện của con gái tôi được giải quyết, tôi xin tiếp tục làm việc ở công ty cũ, tuy đã nghỉ làm hai năm nhưng cũng là việc tôi đã làm từ trước khi nghỉ nên khi đi làm lại tôi bắt đầu khá nhanh.
Mẹ chồng không chỉ giúp tôi chăm con mà còn giặt giũ, nấu nướng và quán xuyến mọi việc trong nhà. Bà rất tiết kiệm trong việc ăn uống, trên bàn ăn lúc nào cũng chỉ có một đĩa thịt để dành riêng cho tôi và con gái ăn, bà chỉ ăn cơm rau, thỉnh thoảng tôi có mời bà ăn món thịt nhưng bà từ chối. Sau khi chồng tôi mất, mẹ chồng tôi vẫn đối xử tốt với tôi như vậy, tôi rất cảm kích.
Một hôm như mọi khi, sau giờ tan sở tôi đi ngang qua chợ mua thức ăn, khi vừa bước vào khu vực bán rau, tôi đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi nhặt lại những ngọn rau héo mà người ta đã bỏ đi, người đó chính là mẹ chồng tôi.
Hình ảnh này khiến tôi rất bất ngờ, trong lòng bỗng cảm thấy áy náy và hơi xấu hổ. Vì vậy tôi vội bước tới, kéo mẹ chồng lên và nói: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Nhà mình không thiếu những loại rau này". Lúc này, mẹ nhanh chóng giải thích với tôi là con đừng bận tâm, mẹ đã mua rau tươi rồi, nhưng thấy mớ rau héo họ bỏ 1 bên phí quá nên mang về, bà sẽ ăn rau héo còn rau tươi để dành cho con và cháu.
Lúc này tôi mới nhớ ra tại sao mỗi lần ăn cơm mẹ chồng tôi chỉ ăn đĩa rau riêng, hóa ra là bà nhặt những mớ rau đó ở đây. Mẹ nói mẹ biết nhà mình không thiếu mấy loại rau này, nhưng tình hình bây giờ đã khác, mẹ góa con côi cần phải sống tiết kiệm một chút đề phòng bất trắc. Nghe mẹ nói mà tôi bật khóc, không thể tin được rằng chồng tôi đã mất mà bà vẫn quan tâm lo lắng cho tôi như vậy.
Độc giả giấu tên
Nhìn em chồng cõng con trai tôi trên phố mà tôi ứa nước mắt xót xa Tôi lao đến hỏi thì con trai òa khóc làm em ấy cũng khóc theo. Ảnh minh họa Em chồng tôi không được bình thường như bao người khác. Năm nay em 16 tuổi rồi nhưng trí não vẫn dừng lại như đứa trẻ 4-5 tuổi. Em không nghịch ngợm phá phách, cũng chỉ loanh quanh ở nhà, quét cái nhà và giặt...