Vị đắng của tình yêu
Họ là một cặp bạn thân. Tôi rất vui vì ngoài tôi, Tân còn có Thi luôn có mặt bất cứ lúc nào anh buồn hoặc gặp điều gì trắc trở trong cuộc sống. Khi tôi và Tân đến với nhau, Thi tỏ ra ủng hộ và luôn nhiệt tình với cả hai. Thi không đến nỗi nào: Khỏe mạnh, có công việc tốt, thu nhập ổn định, tính tình luôn vui vẻ, cởi mở, hòa đồng, được mọi người quý mến.
ảnh minh họa
Chỉ phải mỗi nhược điểm là có giọng nói hơi “quê”. Chẳng hiểu gốc gác ở xứ nào mà anh có giọng nói khó nghe và cứ cất lời là oang oang, kể cả lúc nói những điều cần sự dịu nhẹ, kín đáo. Chính vì vậy mà đã 22 tuổi, Thi vẫn chưa có mối tình nào.
Tôi và Tân thực sự thương Thi, hai anh vẫn trọ cùng nhau từ khi ra trường. Chúng tôi yêu nhau đã 2 năm. Tân có ý thuê riêng để chúng tôi sống với nhau nhưng tôi không đồng ý. Quan điểm của tôi là chỉ sau khi lấy nhau mới ở chung để tránh dư luận dị nghị, đến tai bố mẹ tôi và bà con dân làng ở quê sẽ chẳng ra làm sao, mỗi lần về quê sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn họ.
Tân đành phải nghe theo ý tôi. Vậy nên tôi vẫn cứ ở trọ cùng Vân, còn Tân ở với Thi đến ngày chúng tôi cưới. Tình yêu của chúng tôi thì chẳng có gì có thể phá vỡ. Để thỏa mãn tình cảm, không thiếu gì chỗ có thể gặp nhau hoàn toàn tự do, thoải mái.
Tôi và Tân đã từng “vun” Thi cho Vân, nhưng không thành. Vân khen Thi tốt nhưng trái tim không rung động mà lúc đầu Vân để ý tới Tân, nhưng Tân lại yêu tôi. Vân là đứa bạn tốt, giàu lòng tự trọng nên thấy vậy đã lập tức ủng hộ chúng tôi, giữ quan hệ rất đàng hoàng với Tân khiến anh nể. Tôi mừng vì bạn mình biết xử sự đẹp và người yêu đứng đắn, quan hệ nào ra quan hệ nấy, không mập mờ như nhiều người từng hành xử.
Video đang HOT
Nhiều lần tổ chức sinh hoạt 4 người để tạo điều kiện cho Thi và Vân gần gũi nhau nhưng không thành. Vì thương hai người kia cứ trơ trọi khi tôi và Tân đưa nhau đi chơi vào những ngày nghỉ nên chúng tôi quyết định đi 3 người. Những lần như thế chúng tôi thống nhất phải “hy sinh” để tất cả mọi sinh hoạt luôn có 3 người. Vân thì từ chối, không bao giờ nhận lời. Nhưng Thi đã OK, anh tỏ ra vui khi được nhập cuộc cùng bọn tôi. Chúng tôi cũng thấy phần nào yên tâm vì bạn mình bớt được nỗi cô đơn.
Do công việc, Tân phải thường xuyên đi công tác xa, có lần vào các tỉnh phía Nam hàng tháng. Trong xa cách, tôi cảm thấy tình yêu càng được thăng hoa, thấy hạnh phúc và mãn nguyện mặc dù rất nhiều “đại gia” ngấp nghé, tôi đều dễ dàng gạt qua để chung thủy với anh.
Một lần, trong lúc Tân công tác trong Sài Gòn, tôi bị tai nạn giao thông, phải vào cấp cứu ở bệnh viện. Cả Thi và Vân đều rất tận tình chăm sóc tôi như ruột thịt. Họ đã thay nhau vào viện túc trực bên cạnh tôi. Tôi bị gãy chân, phải bó bột, nằm viện 2 tháng.
Tôi quyết định giấu không cho Tân biết, nhưng Vân nói không nên như vậy, sau này anh ấy sẽ trách. Cứ báo tin nhưng dặn không cần phải ra vì đã có hai người bạn lo cho rồi. Nhưng Tân vẫn tức tốc bay ra, thấy tôi nằm thẳng cẳng với cái chân bó bột trắng xóa, chứng kiến hai người bạn hết lòng vì bạn, anh nói yên tâm trở vào tiếp tục công việc.
Tôi hy vọng lần này, Thi và Vân sẽ “đến” với nhau do cả hai người đều chung mối quan tâm đến tôi và ngày nào cũng gặp nhau trong bệnh viện. Nhưng vẫn không có gì khác thường. Họ vui vẻ, tốt với nhau, nhưng Vân vẫn không có ý gì, trong khi Thi rất thích cô. Thực lòng, tôi chỉ muốn Vân vào viện mà rất ngại Thi có mặt vì dẫu gì anh cũng là đàn ông.
Tôi không ngại Tân nghĩ gì vì anh rất hiểu tôi yêu anh như thế nào và tính cách nghiêm túc của tôi. Tôi nói với Thi là không cần vào viện nữa, thỉnh thoảng Vân vào là được. Nhưng Thi không nghe, vẫn đều đặn hàng ngày mua rất nhiều trái cây, đồ ăn mang vào cho tôi. Những lúc không có Vân, anh ngồi lại suốt buổi và nói có thể thu xếp được thời gian, không ảnh hưởng đến công việc.
Sau khi tháo bột, tôi phải mổ chân do người bó bột xử lý không chuẩn, xương không liền mà chồi ra. Đến lúc ra viện, mặc dù đã cố gắng tập luyện theo lời dặn của bác sỹ, tôi đi vẫn tập tễnh và nhiều tháng sau vẫn như vậy. Thế là thành đi lại khó khăn, không nhanh nhẹn như trước và quan trọng là vấn đề thẩm mĩ. Tôi như người bị thọt.
Nhưng điều khiến tôi đau khổ tột cùng không phải là dáng đi trở nên xấu xí mà là sau đó, lúc Tân trở về đã tỏ ra ngán ngẩm trước tình cảnh của tôi. Tôi đọc được suy nghĩ anh đã chán tôi, tình cảm nhạt nhẽo. Trớ trêu thay, thấy vậy, Thi đã tỏ tình với tôi. Anh nói đã yêu vụng thầm từ lâu nhưng vì thấy tôi đến với Tân nên đành ôm nỗi buồn mà mừng cho bạn. Nay thấy Tân thay lòng, anh mới dám thổ lộ và sẵn sàng chăm sóc tôi suốt đời, lo mọi việc không để tôi phải vất vả do cái chân không còn như trước.
Tôi rất khó xử, quả là Thi đã quá tận tình với tôi những ngày tôi nằm viện chẳng kém gì Vân. Tôi vô cùng biết ơn anh. Nhưng trái tim không rung động và đến với Thi thì quá là ngang trái, tôi sẽ không cảm nhận được hạnh phúc. Còn Tân thì đã bộc lộ rõ là chỉ yêu tôi về hình thức, đến lúc không còn điều đó thì quay lưng. Vân khuyên tôi không việc gì phải đau khổ và cũng chẳng nên nhận lời Thi mà chờ đợi một cơ hội khác. Vậy tôi nên như thế nào khi cảm thấy rất khó xử với Thi?
(Vũ Kim Chính – quận Đống Đa, Hà Nội)
Theo VNE
Cho tiền chồng đưa bồ đi phá thai
Tôi đã cắn răng chấp nhận nỗi sỉ nhục này, vì chồng tôi hứa, nếu như phá bỏ được cái thai trong bụng cô bồ của anh, anh sẽ quay về bên tôi, làm người chồng chung thủy.
Anh bảo, cô ả không muốn phá thai, muốn lợi dụng cái thai để trói buộc anh nhưng anh không muốn điều đó. Anh bảo, anh còn gia đình chỉ là muốn chơi đùa với cô ta nhưng ai ngờ hậu quả lại như vậy. Giờ, đưa cho cô ta vài đồng thì cô ta chê, không chịu, nên cô ta đòi số tiền lớn hơn. Nếu chồng đáp ứng được thì cô ta sẽ nhận và phá bỏ đứa con trong bụng.
Nghe những lời từ chính miệng người chồng của mình thốt ra, tôi thực sự đau lòng. Tôi không thể nào tin được chồng mình, người đàn ông nổi tiếng chung thủy, nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhược, nhút nhát, cuối cùng lại là người đàn ông lăng nhăng như vậy. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, vì người ở ngoài thế nào khó đánh giá bản chất bên trong. Xem ra, đàn ông đều là vậy.
Khi tôi tưởng, hạnh phúc vợ chồng đang chín thì cũng là lúc tôi phát hiện ra chồng ngoại tình. Tôi còn có con nhỏ, còn có cả một gia đình hạnh phúc đang chờ tôi vun đắp, gây dựng, vậy mà đùng một cái chồng tôi phá bỏ tất cả. Tôi dọa anh phải quay về bên tôi và con, nếu không, tôi sẽ làm lớn chuyện. Anh cũng đồng ý nhưng cùng lúc đó, anh phát hiện cô bồ có thai. Anh nói, đã chuẩn bị kĩ càng lắm rồi mà cô ấy vẫn có thai, anh không biết nên làm thế nào. Cô ta giờ có bầu thì sẽ ăn vạ anh.
Anh lại làm ở một nơi rất nghiêm ngặt về các mối quan hệ vợ chồng và quan hệ ngoài luồng. Nếu như anh có làm sao thì cả nhà tôi không biết trông cậy vào ai. Chỉ cần cái thai ấy bị phát tán, người ta biết được thì anh khó lòng mà trụ vững ở vị trí đó. Anh nói, đã nịnh cô ta nhiều lắm, đưa cả tiền cho cô ta đi phá thai nhưng cô ta nhất định không chịu, nói là muốn đòi nhiều tiền thêm, coi như đó là phí cô ta mang thai cho chồng tôi và phục vụ chồng tôi suốt thời gian qua.
Anh cần 50 triệu, để làm phí cho người đàn bà đó. Vì thương chồng và thấy ghê rợn người đàn bà kia, tôi quyết định chạy vạy khắp nơi, hỏi cả nhà bố mẹ đẻ và va được từng ấy tiền giúp chồng. (ảnh minh họa)
Con số cô ta đưa ra quá lớn nên chồng tôi không thể nào xoay sở được. Vì thế, khi bị vợ phát hiện ngoại tình, anh chỉ còn cách quỳ gối van xin, anh bảo tôi hãy cứu anh. Nếu như anh từ bỏ được người đàn bà gian xảo này, anh nhất định sẽ chung tình với tôi. Anh bảo, đây là cái bẫy mà anh bị lừa, vì người ta vòi tiền anh.
Anh cần 50 triệu, để làm phí cho người đàn bà đó. Vì thương chồng và thấy ghê rợn người đàn bà kia, tôi quyết định chạy vạy khắp nơi, hỏi cả nhà bố mẹ đẻ và va được từng ấy tiền giúp chồng. Tôi còn phải đưa cô ta tận tới bệnh viện, chứng kiến cô ta phá thai xong thì mới yên tâm. Sợ cô ta lại về bắt vạ chồng tôi lần nữa. Hóa ra là tôi đã tiếp tay cho chồng ngoại tình, tiếp tay cho chồng làm việc xấu, tôi thật không xứng đáng.
Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn không hiểu nổi tại sao mình lại làm thế. Người chồng lăng nhăng, phản bội vợ con, khiến bồ có bầu. Còn cô vợ thì mê muội, si mê, ngu si là khác, mang tiền đi vay mượn cho chồng của bồ phá thai.
Tuy giờ anh không ngoại tình nữa vì biết ơn tôi, nhưng tôi không dám chắc trong tương lai anh ta cũng sẽ như vậy. Tôi sợ, anh ta lại chứng nào tật ấy, lại đi ngoại tình thì đúng là đã quá uổng tâm sức và tiền bạc của người làm vợ chung thủy như tôi rồi. Dù là bây giờ anh ta chiều và yêu vợ đây, nhưng ở đời, có ai biết trước được điều gì đâu, đành phải câm nín mà chấp nhận, coi như đó là số mệnh và cầu cho ông trời phù hộ tôi có một gia đình hạnh phúc. Tôi không còn gì mong mỏi hơn.
Theo VNE
Chết lặng: bắt gặp bố chồng trong nhà nghỉ Tôi không thể đối xử với bố chồng như trước. Mỗi lần ông hỏi, tôi không buồn trả lời hoặc ăn nói nhát gừng. Đọc câu chuyện của chị HA mà tôi nghĩ tới câu chuyện của mình. Sau khi chứng kiến bố chồng vào khách sạn với gái trẻ, lòng kính trọng tôi dành cho ông ấy đã hoàn toàn sụp đổ....