Vì 1 triệu của con mà anh trai tôi xúc phạm vợ đến mức chị dâu đòi l.y h.ôn
Cháu tôi thông báo với cả nhà rằng cháu bị mất 1 triệu đồng. Anh trai, chị dâu tôi lại có dịp cãi vã ầm ĩ.
Anh trai chị dâu tôi thường hay cãi vã, xung đột với nhau. Tính chị dâu hay càm ràm, chuyện gì không hài lòng là nói tới nói lui nhiều lần. Anh tôi lại hay đi nhậu với bạn bè nên bị vợ mắng c.hửi suốt. Bố mẹ tôi phải xây nhà riêng với hi vọng anh chị sẽ sống hòa thuận, biết san sẻ trách nhiệm, giảm mâu thuẫn.
Có nhà riêng rồi, anh chị vẫn cãi nhau như cơm bữa. Nhiều người bảo, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường nhưng tôi thấy anh chị cãi nhiều đến bất thường. Những chuyện hết sức nhỏ nhặt, vụn vặt cũng thành nguồn cơn mâu thuẫn. Ví dụ chị dâu đang lau nhà, anh tôi bước chân vào: cãi nhau. Hay chị dâu nấu ăn, anh tôi chê dở: cãi nhau. Thậm chí chuyện tế nhị của vợ chồng cũng khiến họ xích mích vì anh tôi c.hê v.ợ ‘đơ như khúc gỗ’.
Mà họ cãi rất hăng say, rất to tiếng. Hình như sợ hàng xóm không nghe được nên phải cãi thật to, nói thật dõng dạc, lên nhịp xuống điệu đàng hoàng. Bố mẹ tôi ngán ngẩm, chỉ ước có t.iền mua đất cho anh chị ở xa mình ra một chút cho đỡ đau đầu nhức óc.
Video đang HOT
Nửa đêm hôm qua, vợ chồng họ lại cãi nhau inh ỏi. Cháu tôi báo với mọi người trong nhà là bị mất 1 triệu t.iền lì xì. Cháu kẹp 2 tờ 500 nghìn trong quyển sách hay đọc nhưng tối qua tìm không thấy. Anh trai tôi nghi ngờ vợ lấy nên mắng vợ, ép chị phải trả t.iền cho con. Chị dâu tôi khẳng định bản thân không lấy t.iền của con nên không trả. Cứ thế, họ đổi lỗi, trách cứ nhau và lôi những chuyện cũ ra nói tiếp.
Sáng sớm nay, chị dâu sang nhà bố mẹ, nói sẽ l.y h.ôn chồng vì không chịu đựng nổi sự xúc phạm của anh tôi. Chị còn kể chuyện chồng hay giấu giếm t.iền bạc ở những chỗ hiểm như bồn cầu vệ sinh, giày cũ, đáy tủ quần áo để qua mặt vợ. Nhưng chị phát hiện ra và đều đưa trả anh chứ không lấy số t.iền đó. Vậy mà bây giờ, chỉ vì 1 triệu t.iền lì xì của con trai mà anh tôi dùng những lời lẽ cay nghiệt để nghi ngờ, xúc phạm chị.
Bố mẹ tôi gọi anh đến hỏi chuyện thì anh ấy không đi, còn vùng vằng bỏ đi làm. Chị dâu cũng đi làm trong nước mắt và nói chiều nay sẽ dọn đồ về ngoại ở. Chẳng biết ai đã lấy 1 triệu kia hay cháu tôi đ.ánh rơi chỗ nào nhưng sợ bố mẹ mắng nên dựng chuyện bị mất? Giờ phải khuyên giải anh chị bằng cách nào đây?
Nhiều lần anh trai tôi phải kêu than vì sở thích của chị dâu, tôi cũng "bó tay" không biết khuyên thế nào
Mỗi khi cáu gắt chồng con, chị lại lấy t.iền trong két ra đếm là quên luôn chuyện tức giận vừa rồi.
Chị dâu tôi là một người rất khắt khe đong đếm.
Chị kiệt với chính cả bản thân chị. Anh trai tôi quanh năm chỉ có 3 cái áo sơ mi thay đổi, mùa đông khoác thêm áo ngoài là xong. Chị cũng không nhiều nhặn gì hơn, quần áo cũ và lỗi mốt đến mức tôi không nhìn nổi. Có cái váy chữ A chị mặc đến bạc cả màu mà vẫn không chịu vứt đi. Con cái thì khá hơn 1 chút, ít nhất thì được thay đổi quần áo theo mùa, cũng phải, các cháu lớn từng ngày, đồ cộc ngắn nên buộc phải thay, chứ không thì chắc chị dâu tôi sẽ để các con mặc tới khi rách thì thôi.
Bố mẹ tôi cũng hiếm khi được chị biếu tặng cái gì. Có chăng phải chờ tới lễ Tết, Trung Thu hoặc khi bị ốm, bệnh.
Trong khi đó, mức lương của anh chị khá tốt. Anh tôi là thợ sửa ô tô chuyên nghiệp, làm việc ở một xưởng lớn, lương thưởng hàng tháng phải tới 20 triệu. Thỉnh thoảng anh còn bán được thêm chiếc ô tô cũ nên có thêm t.iền hoa hồng. Hồi chưa lấy vợ, tôi vẫn được anh cho t.iền mua quần áo váy vóc hoặc đóng học. Nhưng từ ngày chị dâu quản lý tài chính thì anh tôi đến cốc cà phê đắt t.iền cũng không được uống, chỉ có thể uống cà phê dạo 15 ngàn 1 cốc.
Chị cứ cất thế, chẳng để làm gì, chỉ để nhiều lên. (Ảnh minh họa)
Nhiều lần anh trai tâm sự với tôi, anh than thở chẳng hiểu sao chị dâu lại giữ rịt t.iền đến thế. Chị không giấu giếm số t.iền tiết kiệm với anh, mua sắm gì quá 1 triệu đều nói trước với chồng, thế nhưng cách chị chi tiêu cho sinh hoạt gia đình khiến anh thấy quá chặt chẽ. Góp ý với vợ thì chị bảo: "Anh thiếu gì? Cơm canh hằng ngày thì đổi bữa, tuần cũng được ăn hải sản 2 lần, quần áo anh có đồng phục của xưởng, cần gì thêm quần áo mới. Giày dép thì mỗi năm được mua mới 2 đôi, anh nhìn giày của em kìa, 2 năm 1 đôi thôi đấy". Anh tôi chẳng cãi lại được câu nào.
Tôi hỏi anh chị giữ t.iền làm gì? Anh bảo sở thích của chị là tiết kiệm, cứ nhìn số tài khoản ngân hàng ngày càng cao là chị thấy hạnh phúc, tan hết mệt mỏi. Mỗi khi cáu gắt chồng con, chị lại lấy t.iền trong két ra đếm là quên luôn chuyện tức giận vừa rồi.
Chị cứ cất thế, chẳng để làm gì, chỉ để nhiều lên. Nhà cửa thì không cho sửa sang vì sợ tốn kém, đồ dùng trong nhà cái gì cũ kĩ lắm thì chị mới chịu xuất t.iền ra mua mới. Tủ lạnh vẫn còn dùng cái từ chục năm trước, ngăn đông đóng tuyết đến khó chịu thế mà chị không cho thay.
Tôi không biết phải khuyên anh trai và chị dâu như thế nào nữa. Vun vén cho gia đình là tốt, song hà tiện tiết kiệm quá như chị dâu tôi thì không biết có thật là tốt không nữa?
Anh trai nhu nhược để chị dâu hỗn láo với bố mẹ chồng Chị dâu thường xuyên mắng con, c.hửi tục trước mặt bố mẹ chồng. Trong cách nói chuyện với bố mẹ tôi, chị cũng thể hiện rõ sự k.hinh t.hường. Anh trai tôi dù có nghe thấy cũng chưa từng góp ý với vợ để thay đổi. Tôi vẫn nhớ ngày đầu anh trai tôi đưa chị về ra mắt. Khi ấy chị ngoan...