Về với yêu thương
Những ngày này, phố phường rộn rã, chợ búa đông đúc. Dẫu phía sau đầy lo toan cho một năm biến động, Tết đến xuân về, người ta vẫn cố gắng chăm chút cho năm mới đầy hy vọng.
Bao người ở xa đã có tấm vé trong tay về nhà thì yên tâm chờ đợi. Những người chưa mua được vé thì sốt sắng, chạy ngược chạy xuôi. Vài người trầm ngâm bởi lý do này hay lý do khác để phải thêm một cái Tết xa nhà.
Chị cũng trầm ngâm bởi đang sắp xếp, từ biệt mọi thứ để về. Năm nay chị về ăn Tết sớm hơn mọi năm và có lẽ đây sẽ là những thu xếp sau cùng. Sau nhiều trăn trở, chị quyết định về quê. Còn nhớ ngày nhỏ, ước mơ duy nhất của những đứa trẻ lúc ấy là lớn nhanh để được đi học xa nhà, để xem cái thế giới ngoài kia to tát, đẹp đẽ đến chừng nào. Xa nhà là được tự do, có thể làm mọi thứ mà không bị ba mẹ la mắng, kèm cặp. Chị cũng như đám bạn, cứ nhìn mấy anh chị sinh viên lại ngưỡng mộ, mong ước.
Ở xóm, nhà nào có con cái đi học xa là đi quanh năm suốt tháng, chỉ ngóng ngày Tết có đứa về. Thé mà có đứa ham hố làm thêm chẳng chịu về. Đến khi ra trường, ai cũng muốn ở lại thành phố, nơi ánh đèn đường nhiều màu, xe cộ nườm nượp, nhà hàng quán ăn sang trọng, nơi có thể gặp người nước ngoài xì xồ vài câu thể hiện mình là dân có học, nơi có tình yêu, có bạn bè… Đôi lần quên mất cái lũy tre nơi góc làng, con sông tuổi thơ yên ả hiền hòa, những đồng lúa theo mùa nặng hạt. Chị cũng từng quên như thế.
Ví như không có những chuyện vừa qua, có lẽ chị không nghĩ đến quay về. Chị yêu mến cái thành phố xinh đẹp đã sống hơn năm năm qua, thương nhớ từng con đường, từng bãi biển, từng góc cà phê quen thuộc, từng quán cóc ven đường. Nghĩ đến chuyện xa nơi này mà đứt từng khúc ruột. Cùng năm tháng và sự đổi thay của mọi thứ, suy nghĩ của mỗi người cũng thay đổi theo. Tất cả mọi điều trong đời đều có thể đến và đi, chị học cách làm quen, thích nghi và đối diện với những thăng trầm một cách bình thản.
Sáng ra, anh bạn nhắn tin “chúc mừng em trở về đất mẹ yêu thương”. Cái tin nhắn vỏn vẹn từng ấy chữ làm chị xao xuyến. Chợt nhớ hình ảnh con sông Thạch Hãn yên bình, ngày đêm lên xuống hai dòng mặn ngọt. Chị thèm được bước thong dong nơi triền sông ấy, tưởng tượng ra hình ảnh nội nay chỉ còn trong ký ức, móm mém nhai trầu, ngân nga câu hò xưa cũ. Khuôn mặt mẹ rơm rớm nước mắt, cả cái gật đầu tưởng như lạnh lùng của ba khi mừng chị về nhà.
Về quê những ngày giáp Tết, chị tưởng như đã ngửi thấy mùi vecni mà các chú, các anh trong xóm lấy ra để sơn mới lại bàn ghế, tủ thờ. Trông thấy từng vệt khói tỏa ra từ chái bếp, các bà, các mẹ đang tỉ mẩn chế biến những mẻ mứt Tết ngọt ngào vị quê.
Mừng nhất là về đó, sẽ khỏi phải cố gắng nói chậm rãi, thận trọng nhả từng chữ cho người thành phố hiểu, về để thỏa sức mà nghe, mà nói cho đã cái giọng nặng trĩu, ngai ngái những “mô, tê, răng, rứa, chi hè”, để sáng sớm nghe tiếng loa phát thanh mở ra đầu tiên là bản nhạc chất chứa niềm yêu “Quảng Trị ơi quê mẹ của ta ơi, chẳng thể nào quên tiếng mẹ ru hời”…
Video đang HOT
Tạm quên những vương mang của ngày hôm qua, gác lại mọi thứ ngổn ngang cũ kỹ, chị bắt đầu nghĩ tới ngày mai nơi miền quê yêu thương.
Theo Dantri
"Trói" chồng cũng phải có cách!
Thái độ cộc cằn của anh khiến em buồn bã khôn nguôi, khóc hết nước mắt. Với anh, căn nhà này như một cái chợ, anh muốn đến thì đến, đi thì đi, anh chẳng coi đây là gia đình của mình nữa.
Hỏi:
Em chào chị Tâm An,
Em đang rơi vào trạng thái khủng hoảng, bế tắc, chẳng biết nên làm gì với chồng, với cuộc sống gia đình vào lúc này.
Em hết lòng chăm sóc, yêu thương gia đình, chăm chồng, yêu con hết mực thế nhưng anh ấy chẳng đoái hoài, quan tâm tới em.
Càng ngày anh càng thờ ơ và em dường như chẳng tồn tại trong căn nhà này.
Trước em và anh yêu nhau trong trường đại học, chúng em có một khoảng thời gian dài để tìm hiểu nhau. Em tin tưởng vào quyết định của mình. Anh khá đẹp trai, thông minh, tháo vát, nhờ mồm miệng đỡ tay chân nên công việc của anh ngày càng phát đạt.
Còn em, từ sau khi sinh con, em quyết tâm hy sinh ước mơ làm bác sĩ, mà làm tại một công ty nhà nước khá nhàn hạ, cứ hết giờ lại về nhà, chẳng lo toan, vướng bận công việc.
Người vợ nên thay đổi để khiến chồng đi từ sự ngạc nhiên tới sự giật nẩy mình (Ảnh minh họa).
Hàng ngày, cứ hết giờ làm, em lại lao ngay về nhà lo cơm nước, chợ búa, giặt giũ, chăm sóc con và chờ cơm anh ấy. Bữa cơm gia đình ngày một trở nên hiếm hoi. Hôm nào hai mẹ con cũng lủi thủi ăn cùng nhau rồi em nhanh chóng ru con ngủ và vật vờ trên ghế sofa chờ anh tới khuya.
Lần nào anh về cũng trong tình trạng lâng lâng, em khuyên nhủ thì anh gắt ầm nhà và bảo: "Ai khiến cô chờ cơm tôi. Đàn bà suốt ngày loanh quanh bếp núc biết gì mà nói".
Thái độ cộc cằn của anh khiến em buồn bã khôn nguôi, khóc hết nước mắt. Với anh, căn nhà này như một cái chợ, anh muốn đến thì đến, đi thì đi, anh chẳng coi đây là gia đình của mình nữa. Rồi những ngày cuối tuần, kệ em bận rộn chăm con, giặt giũ, dọn nhà, chợ búa cơm nước thịnh soạn, anh cứ lẳng lặng xách túi đi chơi với bạn bè.
Thực sự em buồn lắm chị ạ, em không muốn gia đình ngày càng đi theo chiều hướng tụt dốc như thế này. Tại sao anh không hiểu rằng, trước đây em cũng có vô số những mối quan hệ bạn bè nhưng từ khi làm vợ anh, rồi làm mẹ, em chấp nhận an phận để toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình.
Sự hy sinh của em với anh là không đủ sao? Tình yêu em dành cho anh rất lớn, em không cam tâm nếu như có một ngày anh rời xa em. Chị ơi, em phải làm gì để anh ấy yêu em như ngày đầu?
(Thu Giang, Bắc Ninh)
Chị Tâm An trả lời:
Em Thu Giang thân mến!
Đã có khá nhiều chị em phụ nữ rơi vào hoàn cảnh giống em, nhưng họ không chỉ đơn giản ngồi than thân trách phận, khóc lóc, van xin như em, mà họ hành động: tìm cách "trói" chồng.
Họ cố tình mua sắm thêm cho mình những bộ đồ sexy, gợi cảm, thường xuyên sử dụng son môi, kem dưỡng da, những đôi giày cao gót tôn dáng... Họ có những cuộc điện thoại bất ngờ, bí ẩn với đám bạn thân, đôi khi là lên bar, đi cà phê với bạn bè và họ về muộn hơn cả chồng... Mặt họ lúc nào cũng tươi cười, hớn hở. Có hôm chồng đang ở nhà, người vợ sẵn sàng chải chuốt, sexy lấy xe đi chơi. Chồng gặng hỏi đi đâu thì vợ nhấm nhẳng trả lời: "Em đi có việc".
Hoặc có thể người vợ đó chơi bài "mặc kệ chồng", tự xây dựng cho mình một thế giới phong phú với bạn bè, con cái, công việc, ăn uống...
Tất cả những điều này sẽ khiến chồng đi từ sự ngạc nhiên tới sự giật nẩy mình.
Anh ấy sẽ thường xuyên về sớm hơn, hay ăn cơm nhà, thi thoảng còn rủ vợ con đi chơi, đi xem phim nữa đấy. Những người phụ nữ khôn khéo là những người không tự biến mình thành cái máy rửa bát, máy hút bụi đứng ở góc nhà mà họ trở nên đúng nghĩa là một bà vợ hoàn hảo.
Chị tin em hiểu thông điệp chị muốn nói gì. An tâm lên em nhé, chúc em hạnh phúc.
Theo afamily
Yêu người giàu là sự "bảo lãnh" ngọt ngào Tôi yêu 4 người đàn ông cùng hoàn cảnh và điều kiện như mình trước khi yêu anh. Tôi từng chia sẻ với họ từng đồng tiền khi đi ăn, từng đồng tiền khi đóng tiền nhà... Yêu người giàu thì sao? Bạn sẽ không phải nơm nớp lo toan khi bước vào một quán ăn khi đi cùng anh ấy. Bạn sẽ...