Về muộn thấy mẹ chồng phần đĩa cá trơ xương, tôi định trách nhưng bà lại nói một câu khiến tôi ân hận đến nỗi bật khóc
Lúc ấy, tôi cảm thấy mình là một cô con dâu tồi tệ khi chỉ biết đến bản thân mình.
Trước đây tôi vốn không thích mẹ chồng. Bà có tuổi nên nhiều khi cổ hủ. Hồi tôi sinh con, cũng vì mẹ chồng bắt kiêng cữ đủ thứ mà tôi suýt thiếu sữa. Sau đợt ấy, tôi ít nói chuyện với mẹ chồng, cũng không nghe thêm mẹo vặt nào từ bà.
Đợt trước khi con tôi mới được 4 tháng tuổi, mẹ chồng đã nấu cháo rồi nêm nếm gia vị vào. Tôi không đồng ý thì bà lén lút ở nhà cho cháu ăn. Sau đó, tôi phải nhờ chồng can thiệp, đồng thời quán triệt rõ nguyên tắc nuôi con của mình, mẹ chồng mới chịu để cho tôi quyết định hết.
Thú thật mẹ chồng tôi là người thương con thương cháu. Ban ngày tôi đi làm, bà sang trông cháu rồi tranh thủ nấu cơm cho vợ chồng tôi về ăn. Buổi tối ăn xong, mẹ lại đi xe về nhà, cách nhà tôi hơn hai cây số.
Tính chất công việc của chồng tôi đòi hỏi anh phải đi công tác suốt ngày, vì vậy nên anh bàn bạc với tôi, nói mẹ đến sống cùng. Đằng nào bố cũng mất sớm, nhà lại chỉ có anh là con một nên mẹ chồng tôi cũng rất cô quạnh nếu ở một mình. Tuy nhiên tôi sợ cảnh va chạm mẹ chồng nàng dâu nên nhất quyết không đồng ý.
Chẳng hiểu sao lúc ấy, tôi cảm thấy mình tồi tệ nên ôm chầm lấy mẹ chồng rồi bật khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Nhưng khi xảy ra chuyện, tôi phải suy nghĩ lại. Chuyện là hôm qua tới lượt tôi phải tăng ca. Buổi sáng trước khi đi, tôi đã dặn mẹ chồng ở lại muộn hơn một chút vì chồng tôi còn đang đi công tác mà tôi thì 8 giờ mới về được. Lúc về tôi nhìn lướt qua mâm cơm thấy mẹ chồng phần cho mình đĩa cá trơ xương. Lúc ấy, tôi còn nghĩ có lẽ bà đã ăn hết phần thịt, còn con dâu về phải ăn lại đồ thừa.
Video đang HOT
Đúng lúc ấy, mẹ chồng bước ra từ phòng ngủ. Bản thân tôi chưa kịp than vãn đã giật mình khi thấy tay bà tím bầm. Không đợi tôi hỏi, mẹ chồng đã nói: “Con chịu khó ăn tạm nhé, hôm nay mẹ đi phơi quần áo cho cháu thì trượt chân ngã. Tay chống xuống sàn nên đau quá không nấu cơm được, chỉ cắm nồi cơm rồi ăn lại chút thức ăn thừa buổi trưa thôi”.
Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi cảm thấy áy náy quá. Hỏi mẹ sao không gọi cho tôi thì bà bảo: “Gọi làm gì, con bận trăm công nghìn việc, mẹ gọi sợ ảnh hưởng đến công việc của con. Mẹ cũng xoa bóp dầu rồi, không bị gãy xương nên chắc vài ngày là khỏi thôi”. Chẳng hiểu sao lúc ấy, tôi cảm thấy mình tồi tệ nên ôm chầm lấy mẹ chồng rồi bật khóc nức nở. Tôi giữ bà ngủ lại vì tay bà như vậy, đi xe về không an toàn chút nào.
Cả đêm qua tôi đã suy nghĩ và có ý định muốn nói mẹ chồng về sống cùng. Có điều bản thân vẫn đang phân vân vì tính tôi thẳng thật, sợ ngày ngày gặp mặt rồi va chạm thì không thể nào cứu vãn được. Theo các bạn, tôi có nên làm thế không?
(thuy.nguyen…@gmail.com)
Cả gia đình chồng ghét nàng dâu vì không chăm sóc con hàng ngày cho... chị chồng
Tôi về làm dâu được 8 tháng, suốt thời gian đó tôi được cả nhà chồng "rèn luyện" làm mẹ ngay từ những ngày đầu nhập gia: trông con cho chị chồng.
Chồng tôi có 1 chị gái. Anh rể làm việc tự do nên không gò bó thời gian. Chị chồng buôn bán ở chợ thường về muộn. Họ có con trai lớn học 5, con gái nhỏ 5 tuổi. Nhà họ ở cách nhà bố mẹ chồng 1 dãy nhà nên trước khi tôi về làm dâu bố mẹ chồng thay nhau đưa đón cháu đi học, rồi tắm rửa, cho cháu ăn uống, dạy thằng bé học... tới 21h thì đưa các cháu về nhà với bố mẹ chúng.
Từ ngày tôi về làm dâu tất cả những việc ấy dồn cho tôi, với lý do "tập chăm con dần cho quen". Thế là tan làm tôi tất tả về đón cháu, rồi tay năm tay mười nấu cơm, tắm rửa cho bé gái (con bé được cả nhà chiều chuộng nên bón cơm rất mất thời gian, còn phải dỗ ngọt chứ quát là nó khóc váng lên ăn vạ). Rồi dọn dẹp, giặt quần áo cho cả nhà... tầm 21 giờ thì đưa cháu về cho bố mẹ nó rồi mới được nghỉ ngơi thì đã mệt mỏi rã rời.
Tôi là công nhân may mặc, nên phải ngồi nhiều rất đau lưng, mệt mỏi. Giờ thì bầu bí đã 5 tháng nên mỗi khi đi làm về chỉ muốn lăn ra ngủ vì rất mệt. Nhưng ông bà vẫn chỉ trông cháu lúc nàng dâu đi làm, thấy bóng dâu về là "giao trả" để tắm rửa, cho ăn uống, trông nom và chạy theo dỗ dành, chơi với cháu. Vì vậy cứ về nhà là tôi có cảm giác nặng nề, chẳng muốn trò chuyện gì nữa.
Tính ra từ khi về nhà chồng tôi không có ngày nào son rỗi, mà cứ đầu tắt mặt tối vì cháu chồng, vì nhà chồng. Trong khi nhiều hôm đưa cháu về nhà thấy bố mẹ chúng rất thảnh thơi ngồi xem tivi. Được ngày thứ bảy, chủ nhật ai cũng được nghỉ thì tôi cũng chẳng được đi chơi đâu, kỳ nghỉ lễ 30/4 vừa rồi cũng chẳng về thăm nổi bố mẹ đẻ vì phải "trông cháu".
Tôi ca cẩm với chồng, anh bảo:
- Giúp đỡ để chị đi chợ búa có tiền nuôi con, vì anh rể làm tự do, thu nhập thấp và bấp bênh.
Thi thoảng trông cháu giúp thì không sao, nhưng chăm sóc như con mình thì không ổn. Ảnh minh họa.
Tôi giải thích với anh rằng, khi còn rảnh rang son rỗi tội bận rộn cho mẹ chồng đỡ vất vả. Nhưng giờ tôi mang thai, vừa nai lưng làm việc cả ngày kiếm tiền, vừa mặc định phải chăm sóc hai cháu thì rất là mệt. Đã thế từ ngày bầu bí tôi còn hay bị tụt huyết áp, mệt mỏi cáu gắt làm bé gái lăn ra ăn vạ, ông bà con bênh cháu, giận dỗi kêu: "Không làm thì thôi, có ai bắt đâu mà hành con bé".
Tối về bố mẹ chồng còn mách chồng tôi, bảo tôi tính nhỏ mọn, ích kỷ... Cảnh vác bụng bầu lại phải đèo bòng hai đứa trẻ thật cơ khổ, mà tôi không biết làm sao để trả lại trách nhiệm chăm sóc hai con cho bố mẹ nó. Tôi tự trách mình từ đầu dễ dãi để giờ người ta "ngồi lên đầu", còn mang tiếng nhỏ mọn. ích kỷ, rồi bị những lời nói bóp méo sự thật, rất khó nghe của bố mẹ chồng khiến tôi ấm ức và phải cố gắng kiềm chế để không bùng nổ mà ảnh hưởng tới mối quan hệ vợ chồng, và vấy bẩn trong mọi khía cạnh.
May mắn tôi còn có chị em đồng nghiệp để tâm sự. Một chị lớn tuổi bảo ngày mới về làm dâu chị cũng phải trông hết cháu nọ tới cháu kia. Nhưng tới lúc "nằm ổ" thì chẳng có ai chăm sóc cả, suốt thời gian ở cữ hai mẹ con lủi thủi tự chăm nhau. Tới bữa thì mẹ chồng và em gái chồng ngồi hóng gió bón cơm, bón cháo cho cháu nhỏ... Lúc ấy tủi thân, nghĩ biết trước thế này thì 1 ngày chị ấy cũng không trông cháu hộ.
Đã thế chưa hết cữ em chồng lại ôm con sang gửi mẹ chồng, rồi mẹ chồng lại "có việc" đi vắng để giao cháu cho chị ấy. Lần đó chị ấy nhất định không "ôm rơm rặm bụng", từ chối thẳng thừng làm mẹ chồng tức giận chửi um lên, nhưng chị ấy quyết "con ai nấy chăm". Tối về mẹ chồng tru tréo mách chồng chị ấy, anh chồng cũng sừng sộ mắng vợ. Chị ôm con ra, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ ạ. Trông cháu thì không phải việc nặng nề, nhưng cũng tốn thời gian, công sức và mệt mỏi. Thi thoảng trông cháu thì giúp thì không sao, nhưng ngày nào cũng chăm sóc như con mình thì không không làm xuể. Cháu là con của anh chị, mà giờ con cũng bận chăm lo cháu nội của bà, trong khi con còn chưa hết cữ. Suốt thời gian qua có ai chăm cháu nội của bà giúp con không. Vậy sao con phải trông hộ con của em chồng được nữa.
Bầu bí rất mệt mỏi mà hàng ngày tôi cứ phải trông cháu. Ảnh minh họa.
Cả nhà chồng đang bừng bừng nộ khí, nghe chị ấy nói vậy thì hạ hỏa. Chị ấy trách mình không giải quyết ngay từ đầu, để tới mức căng thẳng và phải nhận bao cảm xúc tiêu cực. Từ hôm đó mẹ chồng tự chăm cháu ngoại "không thèm nhờ mặt nàng dâu" thì chị ấy mới rảnh rang chăm con mình được.
Chị ấy khuyên tôi phải giải quyết việc gửi cháu sớm. Chị chồng đi kiếm tiền, mình cũng phải đi kiếm tiền, còn bầu bí... nên con ai người ấy chăm. Mẹ chồng thương thì cứ giúp con gái, cháu ngoại. Còn mình đi làm về mệt phải nghỉ cho khoẻ cho bớt đau lưng, đau bụng... và dồn việc để chồng làm cho biết. Tới kỳ đi khám thai thì đi cùng chồng để anh ấy nghe được lời bác sỹ dặn dò thai phụ cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng để anh chồng biết thương vợ, thương con mình mà không về hùa với bố mẹ chồng.
Nghe chuyện của chị đồng nghiệp, tôi quyết về thu xếp ngay chuyện gửi cháu của chị chồng. Tôi sẽ bảo ông bà đón cháu về thì tắm sớm, ăn sớm để 19 giờ đưa cháu về cho bố nó trông và dạy con học là ông bà được nghỉ. Chắc sẽ có sóng gió một chút, nhưng phải thương lấy thân mình kẻo sau này còn khó ăn, khó nói, khó giải quyết chuyện này hơn nữa.
Bị chồng đuổi ra khỏi nhà, tôi vừa xách đồ bế con ra đầu ngõ thì mẹ chồng cũng hớt hải chạy theo với bộ dạng khiến tôi dở khóc dở cười Tôi đang chờ taxi đến đón thì giật mình khi thấy mẹ chồng hớt hải chạy theo. Nhìn bộ dạng của bà mà tôi không thể tin nổi. Chuyện đã xảy ra được mấy hôm mà mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn phải tủm tỉm cười. Chuyện có liên quan đến mẹ chồng tôi, xin chia sẻ với chị em. Hôm đó vợ...