Vay tiền chị chồng mua nhà, tôi “sống dở chết dở” chỉ sau nửa năm
Tôi đang hoang mang cực độ, không biết làm cách nào để trả được số tiền gần một tỷ đồng cho anh chị chồng. Nếu bán nhà đi thì con cái tôi lại bơ vơ.
2 năm trước, khi đang sống cùng bố mẹ chồng, anh chị chồng bỗng động viên vợ chồng tôi mua nhà chung cư ra ở riêng. Khi đó, tôi vô cùng cảm kích tấm lòng của anh chị, cảm thấy mình thật may mắn vì được gia đình chồng yêu thương.
Chúng tôi gom góp tiền tiết kiệm, vay thêm bạn bè được khoảng 500-600 triệu đồng. Số còn lại, anh chị ngỏ ý cho chúng tôi vay và nói bao giờ có thì trả. Bởi khi đó, anh chị làm ăn phát đạt, đầu tư hàng quán, bất động sản ở khắp nơi.
Chị chồng còn ngỏ ý bảo tôi nghỉ việc về làm kinh doanh cùng chị. Nhưng biết tính mình không hợp kinh doanh nên tôi từ chối.
Từ lâu, tôi hạn chế những khoản không cần thiết ngoài tiền ăn uống, sinh hoạt gia đình (Ảnh minh họa: Adobe Stock).
Vợ chồng tôi làm nhân viên văn phòng nên nếu không có sự giúp đỡ của anh chị, việc mua nhà với chúng tôi là vô cùng khó khăn.
Đã vậy, tôi còn có 3 người con. Tiền ăn, tiền học của các con tốn rất nhiều. Từ ngày có nhà mới, vợ chồng tôi cố gắng làm lụng, thậm chí tôi phải nhận việc làm thêm, mới đủ trang trải cuộc sống. Dù khó khăn, tôi luôn động viên mình phải cố gắng. Bởi so với việc ở cùng bố mẹ chồng, tự do thực sự thoải mái.
Tôi cũng tự nhủ phải “cày” thêm tiền để tích cóp mỗi năm trả anh chị vài chục triệu đồng. Nhưng cách đây nửa năm, công việc của chồng tôi thay đổi. Công ty anh làm bỗng dưng phá sản, khiến chồng phải chạy vạy công việc khắp nơi.
Video đang HOT
Xin được việc đã là may nên anh không dám đòi hỏi mức lương cao. Bởi nếu chê việc, chỉ cần không có thu nhập một tháng là gia đình tôi “chết dở”. 3 đứa con chờ bố mẹ chăm sóc, lo lắng.
Nhiều lúc tôi tủi thân nghĩ, chẳng may có bệnh thì không biết lấy tiền ở đâu. Nhiều tháng thiếu tiền chi tiêu, tôi phải hỏi vay anh chị em ruột, mỗi người một ít. Những khoản lớn gia đình tôi không giúp được vì ai cũng khó khăn.
Đã rất lâu tôi không dám tụ tập bạn bè, chi tiêu, mua sắm cho mình. Tôi hạn chế những khoản không cần thiết ngoài tiền ăn uống, sinh hoạt gia đình. Bởi chỉ có như vậy, tôi mới không phải đi vay mượn.
Nhiều lúc cũng buồn vì nếu tôi cứ sống như vậy, không biết bao giờ mới có tiền trả nợ. Nhưng tôi chỉ biết tặc lưỡi, đợi chồng tính toán chuyện làm ăn, hy vọng một ngày có thể thay đổi.
Khi tôi đang sống yên bình, bỗng một ngày anh chị chồng đòi tiền. Anh chị nói cần tiền mở thêm một cơ sở kinh doanh ở tỉnh lẻ. Nghe những lời anh chị nói, tai tôi ù đi, không dám tin.
Mới đó, anh chị còn nói cho vợ chồng tôi vay đến khi nào có thì trả, nhưng bây giờ anh chị lại muốn chúng tôi trả gần một tỷ đồng. Tối đó tôi mất ngủ, vắt tay lên trán nghĩ suốt đêm. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy?
Vợ chồng tôi vì chuyện đó mà buồn nhiều ngày nay. Cuối cùng, hai vợ chồng bàn phương án vay ngân hàng để trả anh chị. Thế nhưng với thu nhập hiện tại còn chưa đủ chi tiêu, cộng thêm các khoản vay ngân hàng, trả nợ khoản vay bạn bè, tôi không biết phải sống thế nào.
Cực chẳng đã tôi nghĩ đến việc bán nhà về quê. Nhưng con cái đang học hành yên ổn, quen môi trường sống lại phải về quê ở, tôi không cam lòng. Nghĩ vậy mà nước mắt chảy dài, tôi thực sự không biết làm sao bây giờ.
Vợ tôi khó chịu mỗi khi mẹ chồng đối xử thế này với cháu ngoại
Tôi khá mệt mỏi khi vợ luôn cằn nhằn về mẹ chồng và cuộc sống gia đình.
Một ngày, tôi phải nghe lời cằn nhằn của vợ về mẹ tôi không biết bao nhiêu lần. Cô ấy là người nóng tính, có chuyện gì mâu thuẫn với mẹ chồng sẽ nói ngay.
Nhưng từ khi mẹ tôi bị huyết áp cao, cô ấy không dám đôi co với mẹ. Thế nên, mọi khó chịu trong sinh hoạt gia đình đều lấy tôi làm bia đỡ đạn.
Bống là con của em gái tôi. Năm nay Bống 4 tuổi, bằng tuổi con gái tôi. Đang tuổi ăn tuổi lớn, hai chị em cứ chơi với nhau là suốt ngày chí chóe.
Vì là con trưởng nên tôi xác định, dù có điều kiện cũng không ra ở riêng để còn phụng dưỡng bố mẹ. Trước khi cưới, chúng tôi đã đồng thuận quan điểm này, nhưng sống với nhau mới thấy có quá nhiều vấn đề.
Những mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu chắc nhà nào cũng có. Nhà tôi cũng không ngoại lệ. Từ khi em gái gửi Bống sang ở nhà tôi để hai vợ chồng lên thành phố làm việc, gia đình tôi lục đục ngày càng nhiều.
Vợ tôi ngoài việc đi làm, về nhà phải lo cơm nước, giờ lo thêm phần cho cháu. Đồ chơi, quần áo, bánh sữa... đều cần mua cho cả hai. Tôi đi làm tối muộn mới về nên ít khi phụ giúp vợ.
Vì vợ khá kỹ tính trong việc chăm sóc, nuôi dạy con nên mặc định ông bà không thể can thiệp. Phải chăng vì thế mà bố mẹ tôi không gần gũi với cháu nội, toàn tâm toàn ý dồn vào cháu ngoại?
Mẹ tôi thường bênh cháu ngoại ra mặt (Ảnh: Freepik).
Chuyện cũng không có gì để nói nếu như mẹ tôi không bênh cháu ngoại ra mặt.
Hôm trước, thấy con gái mặt buồn thiu, hỏi ra mới biết trong làng có hội nhưng bà nội chỉ cho Bống đi chơi. Vợ tôi lại đang ốm, nhìn con gái ngồi một góc rơm rớm nước mắt thấy thương.
Trước đây, mẹ tôi cả nể, hai chị em cãi nhau thường bảo: "Chị lớn nhường cho Bống". Giờ mẹ tôi nói: "Chị lớn rồi phải nhường cho Bống, em nhỏ biết cái gì".
Chính cách nuông chiều quá mức từ bà ngoại khiến Bống luôn dành phần hơn, có đồ chơi mới đều cất tủ, đợi con tôi không có nhà mới mang ra chơi. Nhà tôi vì thế lúc nào cũng như cái chợ vỡ.
Hôm sinh nhật con gái, vợ mua váy mới cho con, biết ý nên cũng mua thêm cho Bống một cái khác màu. Về đến nhà, Bống tranh cái váy màu mà con gái tôi thích, khóc đòi bằng được. Buổi sinh nhật kết thúc trong sự cãi vã.
Rất nhiều lần vợ cằn nhằn: "Bà thiên vị Bống ra mặt. Em lo điều đó sẽ khiến con mình cảm thấy thiệt thòi, không được yêu thương. Của ăn của mặc có đáng bao nhiêu mà bà cứ cho riêng Bống. Anh cần góp ý với bà, em nói là lại thành lớn chuyện".
Mỗi lần như vậy, vợ chồng tôi lại chiến tranh lạnh mấy ngày. Vợ vì thế hậm hực với cả mẹ tôi.
Mẹ tôi tính hay tự ái, tôi góp ý lại than trách: "Anh chị không biết thương em gái, thương cháu. Vợ chồng em làm ăn khó khăn, vất vả, cưu mang hơn một tí thì thiệt ai".
Rồi mẹ giận dỗi, ăn riêng mấy ngày khiến tôi phát hoảng. Tôi chỉ biết mỗi tháng biếu bà một khoản riêng, nhờ bà mua quà, mua bánh cho cả hai chị em để bớt tị nạnh, gia đình được yên ấm.
Con gái đã 4 tuổi, vợ tôi muốn có thêm em bé nhưng cứ tình trạng này, chắc tôi không dám. Có nhà nào rơi vào tình trạng như nhà tôi không?
Chồng hết buông lời cay đắng sau nhiều năm để vợ gồng gánh gia đình Nhiều năm trước, mỗi lần tôi góp ý về công việc của chồng hay có đề xuất kinh doanh, anh đều nói một câu 'đàn bà các cô thì làm được gì?'. Câu nói anh cho là "cửa miệng" nhưng lại là sự xúc phạm lớn với phụ nữ nhất là người làm vợ như tôi. Hơn 5 năm bên nhau, chúng tôi...