Váy cô dâu anh mua cho em rồi, giờ chỉ cần em chứng minh mình “còn” là chúng ta sẽ cưới
“Anh muốn chúng ta “thử” đêm nay, nếu như em vẫn “còn” thì anh sẽ kết hôn với em. Điều này không quá khó phải không?”.
Lần đầu tiên nhìn thấy Linh ở đám cưới thằng bạn, Khang đã thích cô rồi. Anh chủ động tới bắt chuyện làm quen cô gái xinh xắn, duyên dáng kia bằng được. Sau một lúc nói chuyện, Khang đã thích mê Linh. Cô nhẹ nhàng, thùy mị khiến con tim anh đập loạn nhịp mỗi khi tiến lại gần Linh.
Xin được số điện thoại, Khang bắt đầu chiến dịch cưa cẩm Linh. Đúng như Khang dự đoán cô rất cởi mở thân thiện, vì vậy anh càng có cơ hội mời nàng đi café. Hẹn hò một thời gian, Linh gật đầu nhận lời đồng ý làm bạn gái Khang. Anh sung sướng đến muốn hét lên cho cả thế giới biết điều này.
Từ ngày yêu Khang, ngày nào Linh cũng được anh đưa đón, chăm sóc chu đáo. Khang muốn chứng minh cho Linh thấy anh yêu cô thật lòng không giả dối. Sau nửa năm yêu nhau, Khang ngỏ lời cầu hôn với Linh. Phút giây chờ đợi câu trả lời của cô khiến anh toát mồ hôi hột vì lo lắng, cuối cùng Linh cũng gật đầu theo anh về nhà.
Quyết định kết hôn sau 2 tháng nữa. Khang vui như trúng quả, anh bí mật đi mua nhẫn cưới và váy cô dâu từ sớm. Đứng chọn váy cho Linh, Khang lưỡng lự với ý nghĩ trong đầu: “Mình hết lòng vì cô ấy như vậy, liệu Linh có yêu mình thật lòng và còn trinh tiết không nhỉ”. Anh quyết định chưa mua váy vội và đi về.
Khang muốn chứng minh cho Linh thấy anh yêu cô thật lòng không giả dối (ảnh minh họa)
Buổi tối hôm đó Khang đến đón Linh đi ăn cơm. Sau bữa ăn anh đưa cô về, trên đường về nhà Khang cứ úp úp mở mở không nói thẳng chuyện gì ra với Linh. Bỗng dưng anh quay xe lại và rồi dừng ở một nhà nghỉ. Thấy vậy, Linh vô cùng bất ngờ hỏi Khang với vẻ mặt đầy lo sợ.
- Sao anh lại dừng ở đây? Anh có việc gì ở đây à.
- Không. Em xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em.
Xuống xe, Linh rụt rè, sợ hãi tay bám chặt vào thành xe máy của Khang.
- Có chuyện gì vậy anh? Đừng bảo anh muốn vào kia nhé. – Linh chỉ tay về phía nhà nghỉ.
- Anh muốn em chứng minh một chuyện này với anh. Anh biết điều này làm em thấy khó chịu, nhưng anh nghĩ yêu nhau thật lòng thì đâu có gì phải suy nghĩ.
- Là sao? Em không hiểu, anh nói rõ ra đi.
- Được rồi. Anh muốn chúng ta “thử” đêm nay, nếu như em vẫn “còn trinh” thì anh sẽ kết hôn với em.
- Anh không tin em?
Video đang HOT
- Không phải. Váy cô dâu anh đã mua cho em rồi, bây giờ em chỉ việc chứng minh cho anh là em “còn” thôi. Không quá khó phải không. Anh biết em là một cô gái ngoan, nhưng nhiều khi không tránh được những chuyện đi quá giới hạn.
- Anh muốn kiểm tra trinh tiết của em ư? Nếu như em không còn trinh thì anh sẽ rũ bỏ em phải không?
Anh muốn chúng ta “thử” đêm nay, nếu như em vẫn “còn trinh” thì anh sẽ kết hôn với em (ảnh minh họa)
- Anh là con một, gia đình anh là gia đình trí thức. Bố mẹ không cho anh lấy một người phụ nữ hư hỏng, không còn trinh nguyên về nhà. Em yêu anh, em phải hiểu cho anh chứ? Hãy để anh “thử” một lần, và cũng là chứng minh tình yêu của em dành cho anh được không?
- Em thật không ngờ anh lại có suy nghĩ như vậy. Em quá thất vọng về anh rồi. Tình yêu em trao cho anh là thật lòng, không toan tính vụ lợi gì vậy mà anh lại nghi ngờ em đã từng quan hệ trước hôn nhân sao?
- Không phải, chỉ là anh nghĩ cho tương lai của 2 đứa mình thôi.
- Em cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Có lẽ em nên cân nhắc lại việc lấy anh hay không? Em cứ tưởng anh…
- Vậy là em từ chối yêu cầu của anh ư? Hay em mất rồi, không dám làm chuyện này với anh?
- Một khi anh đã không tin em, thì thử hay không thử khác gì nhau. Trinh tiết của người con gái, chỉ dành cho người đàn ông yêu họ thật lòng thôi anh hiểu chứ? Em nghĩ mình chia tay đi, chúng ta không hợp với nhau.
- Được thôi. Nếu em muốn chia tay anh, anh sẽ ok em. Nhưng nhất định đêm nay, em phải là của anh. Anh không chịu thiệt khi yêu em gần năm trời không được sơ múi gì. Anh đâu ngu mà đi đổ vỏ.
- Anh định làm gì. Buông em ra, em phải về, giữa chúng ta không còn gì hết.
Không để Linh nói tiếp, Khang bịt miệng cô và lôi cô vào nhà nghỉ ngay tức thì. Mặc bạn gái có kêu gào, khóc lóc rằng Khang buông tha và đừng cướp mất đời con gái của cô, nhưng Khanh vẫn không chịu. Linh càng vùng vẫy để thoát khỏi Khang, anh càng hung hăng tiến xé chiếc váy của Linh ra.
Không đủ sức chống cự lại Khang, Linh đau đớn khi Khang tàn bạo cướp mất đời con gái của mình. Xong việc Khang nhìn xuống tấm ga giường, anh thấy một giọt máu đỏ trên đó. Khang mỉm cười nói với Linh “Khóc lóc cái gì, cô cứ về chuẩn bị đi rồi ba mẹ tôi sang xin cưới”.
Linh nước mắt ngắn nước mắt dài đau đớn đứng dậy tát cho Khang một cái, thì bị anh ta giữ tay lại. Linh muốn vùng chạy khỏi căn phòng đó ngay lập tức, nhưng trên người Linh không 1 mảnh vải che thân. Chiếc váy duy nhất cô mặc trên người bị Khang xé thành từng mảnh. Nhục nhã, ê chề Linh ngồi co ro nơi góc giường khóc.
Sáng hôm sau Khang ra ngoài mua cho Linh một chiếc váy khác. Vừa mặc váy vào, Linh chạy ngay khỏi nhà nghỉ đó ra đường bắt taxi mặc cho Khang có quát tháo.
Ngồi trên xe taxi mà cô cứ khóc hoài, khiến bác tài xế còn nẫu ruột. Bây giờ nghĩ đến Khang là cô sợ hãi, cô muốn trốn anh, không muốn gặp mặt anh ta một lần nào nữa. 23 năm giữ gìn, rốt cuộc cô lại bị chính người yêu của mình cưỡng bức. Cô biết sống sao, khi đã không còn trong trắng trước khi về nhà chồng đây. Nhiều khi cô muốn chết để giải thoát cho mình khỏi nỗi đau này.
Theo Blogtamsu
Sao tôi vẫn nhớ người làm tôi tổn thương?
Sao tôi vẫn cứ ngóng trông một hình bóng trong những đêm khuya đầy cô quạnh?
Sao nước mắt tôi vẫn cứ rơi trong những màn mưa trắng xoá lối về? Sao tôi cứ để con tim tự do mong nhớ về người đã làm tổn thương chính mình?
Cơn gió ngoài kia thô bạo ôm lấy thân tôi, ngã quỵ và đau đớn, nhưng tuyệt nhiên tôi không khóc. Bởi bên cạnh tôi, đã chẳng còn một người - một người với tôi đã từng là tất cả.
Đông đã về, sao tôi vẫn nhớ anh?
Sao tôi vẫn cứ ngóng trông một hình bóng trong những đêm khuya đầy cô quạnh? Sao nước mắt tôi vẫn cứ rơi trong những màn mưa trắng xoá lối về? Sao tôi cứ để con tim tự do mong nhớ về người đã làm tổn thương chính mình?
Làm sao có thể dễ dàng quên đi một người, mà tôi đã từng xem là sinh mệnh. Và làm thế nào tôi có thể thôi nghĩ về anh, trong những lúc cô đơn tìm đến, dày vò.
Tình yêu trong tôi là gì? Ai có thể định nghĩa giúp tôi không?
Tâm trí tôi vẫn cứ khắc khoải về những kỷ niệm mà tôi với người đã từng có.
Cảm xúc tôi vẫn mặc nhiên đi hoang, lơ đễnh tìm kiếm bóng dáng anh, nhưng làm sao có thể tìm thấy khi anh đã chẳng còn ở đây. Hoặc, tệ hơn, là anh vẫn ở đây, nhưng Ông Trời lại không cho tôi lấy một cơ hội để gặp lại bóng hình thân quen ấy, dù chỉ là thoáng qua trong phút chốc.
Tôi không có ý định ngăn cản bản thân tiếp tục ghi nhớ những ngày kỷ niệm của hai đứa. Tệ thật! Tôi biết, giờ anh đã chảy xuôi về miền quá khứ. Nhưng phải làm sao đây, khi trái tim mỏng manh của tôi vẫn không thể thích nghi được với việc đang có một khoảng trống khác đang len lỏi vào từng tế bào.
Bàn tay tôi này, nó vẫn miệt mài tìm kiếm một hơi ấm thân quen. Gió bấc về và lạnh lắm, sao bàn tay tôi, vẫn cứ mơ hồ và quờ quoạng tìm kiếm một bàn tay.
Bờ môi tôi, vẫn run run đón nhận lấy những cơn gió xuýt xoa phả vào, bởi cái bờ môi ấm nóng khi xưa, giờ đã chẳng còn thuộc quyền sở hữu của riêng tôi.
Tâm trí tôi vẫn cứ khắc khoải về những kỷ niệm mà tôi với người đã từng có. (Ảnh minh họa)
Dù cho anh đã để mặc cho trái tim tôi phải chịu sự thương tổn. Dù cho anh đã khiến đôi mắt tôi phải nhoè đi bởi những giọt lệ rơi nhanh. Và dù cho người có làm cảm xúc yêu thương trong tôi bị tê liệt. Nhưng, tôi vẫn cứ cố chấp, và vẫn cứ yêu người.
Vì sao thế?
Trong tình yêu, thật bất công, khi ai yêu nhiều hơn thì luôn phải chịu thiệt thòi. Và tôi buộc phải thuộc trường hợp nhận sự bất công ấy từ thần Cupid sao?
"Anh giờ thế nào rồi? Có vui không? Có hạnh phúc không? Đã tìm thấy tình yêu mới chưa? Trời lạnh có tự chăm sóc cho chính mình được không? Không có tôi bên cạnh ai sẽ chăm sóc cho anh?
Bủa vây tôi luôn là những câu hỏi quan tâm anh. Tôi luôn thắc mắc và tò mò về anh, một người mà giờ đây chẳng còn là của tôi.
Bạn bè vẫn cứ trách mắng tôi, và tôi luôn bỏ ngoài tai bởi trái tim ấy đã lấp đầy bằng nỗi nhớ về người.
Ừ, tôi biết, tôi là kẻ thua cuộc, tôi đã trở thành kẻ bại trận trong chính tình yêu ấy.
Và cuối cùng, thì tôi vẫn mãi chỉ là một người đứng sau hạnh phúc của anh mà thôi, với một tư cách không hơn không kém.
Tôi với anh, giờ cũng chỉ là hai người cũ trong nhau. Chỉ là trong một khoảng thời gian nào đó, đã bất chợt cố ý va vào nhau, đan tay và sưởi ấm cho nhau.
Bạn bè vẫn cứ trách mắng tôi, và tôi luôn bỏ ngoài tai bởi trái tim ấy đã lấp đầy bằng nỗi nhớ về người. (Ảnh minh họa)
Vậy mà giờ đây, khi anh đã rời xa tôi, tôi vẫn chẳng thể nào để nỗi nhớ về anh rơi rớt ở đâu đó. Sao tim tôi vẫn cứ mãi thổn thức kêu réo tên anh, vẫn khắc khoải gọi tên anh như thể muốn tan ra vì giờ đã thiếu đi hơi ấm nóng từ anh.
Đông đã về, cơn gió thốc vào đôi bàn tay lạnh lẽo, tê tái. Tôi tự sưởi ấm cho chính mình, và kiềm chặt mình vào một nỗi nhớ.
Tôi đã chẳng thể quên được anh, bởi "chàng" lý trí đã không thể chiến thắng nổi sự "kiên cường" của "nàng" tim mỏng giòn.
Theo Tapchiphunu
Xin lỗi em, anh có vợ rồi! Anh chưa từng nói với em rằng mình đã có vợ. Bởi anh sợ mất em. Người phụ nữ như em quá xuất sắc. Xuất sắc đến mức anh chỉ sợ tuột mất cơ hội để nói chuyện và tiếp xúc với em. Nếu anh nói, anh là gã đàn ông đã có vợ, anh sợ, sẽ tuột mất cơ hội được gần...