Vất vả mãi mới ngồi được ghế giám đốc, tôi đem thành tích khoe với vợ, nào ngờ cô ấy không thèm liếc nhìn tôi mà đưa ngay đơn ly hôn
Tôi đã làm tới mức đầu xù tóc rối cũng vì muốn lo cho gia đình một cách tốt nhất.
Nhưng kết quả lại khiến tôi lao đao, chạnh lòng.
Thân chào Hướng Dương,
Tôi đã từng có một gia đình ấm áp, hạnh phúc đúng nghĩa. Khi đó, vợ chồng tôi chưa có nhà to cửa rộng, cũng chưa có chức có quyền như hiện nay nhưng luôn đầm ấm. Còn bây giờ, dù đã có trong tay nhiều thứ mà biết bao kẻ mơ ước, thì gia đình tôi cũng rơi vào ngõ cụt, sắp không thể cứu vãn được.
Mấy năm nay, tôi phấn đấu hết mình, làm việc thâu đêm suốt sáng vì công việc. Tôi luôn muốn ngồi vào ghế Giám đốc công ty, có chức quyền, có tiếng nói và có thể đem lại cuộc sống tốt nhất cho gia đình mình. Vất vả đến trầy trật, nhiều đêm tôi còn chẳng ngủ đủ giấc chỉ vì điều đó. Ấy thế mà, khi tôi khoe thành tích, vợ lại chẳng mảy may liếc nhìn một cái. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào mâm thức ăn trước mặt rồi bỗng đứng dậy, vào phòng lấy ra tờ đơn ly hôn đặt lên bàn.
Ảnh minh họa.
“Em nghĩ, anh đã đạt được điều mình mong muốn rồi thì cũng nên giải thoát cho em thôi. Mấy năm nay, có bao giờ anh nhìn thử mẹ con em sống như thế nào không? Có bao giờ anh nghĩ em cần gì, muốn gì không? Có lẽ, chia tay là cách tốt nhất để giải thoát cho nhau. Và em đã chờ đợi suốt mấy năm mới có thể đường đường chính chính nói với anh những lời này vì chúng ta đã lâu rồi còn chưa nói chuyện với nhau”.
Tôi sững sờ, điếng lặng. Đúng là mấy năm nay, tôi chỉ lo phấn đấu cho công việc và thường xuyên không ở nhà. Ngẫm lại, tôi cũng chẳng biết con gái mình được mấy tuổi, sinh nhật ngày nào? Tôi chẳng nhớ gì nữa ngoài vị trí Giám đốc mà mình hướng tới. Giờ vợ đi rồi, căn nhà hiu hắt vắng lặng, tôi mới nhận ra thứ mình sắp đánh mất. Tôi rất mong sẽ níu kéo được vợ con về lại căn nhà rộng lớn này với mình. Nhưng tôi lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Mong Hướng Dương gỡ rối giúp tôi.
Video đang HOT
Hướng Dương tư vấn.
Xin chào bạn,
Đầu tiên, Hướng Dương xin gửi lời chúc mừng vì bạn đã đạt được mục tiêu lớn của đời mình, có những thứ bạn muốn trong tay. Đó là chức quyền, là tiếng nói mạnh mẽ trong công ty. Nhưng bạn ạ, để có được điều đó, thứ bạn sắp đánh đổi lại quá thiêng liêng và vô giá: Gia đình.
Có lẽ bây giờ, chính bạn đang phải chịu đựng những dày vò tâm lý và đã hối hận rồi. Nhưng thay vì ngồi một chỗ mà tự trách, tự vấn, bạn nên đứng dậy và tìm lại tình yêu, sự tin tưởng từ vợ con để cùng chung tay vun vén lại mái ấm gia đình đã bị chính bạn bỏ quên từ lâu. Hướng Dương là phụ nữ nhưng khi nghe những lời vợ bạn nói, Hướng Dương cũng cảm thấy chạnh lòng và xót xa thay.
Rõ ràng bạn đã bỏ quên gia đình rất lâu rồi, đến mức cả hai vợ chồng gần như không có cuộc nói chuyện riêng tư nào. Và có lẽ, đây là sai lầm mà cánh đàn ông hay mắc phải. Họ luôn mặc định rằng vợ con sẽ mãi mãi ở yên một chỗ mà chờ đợi họ hoàn thành mong ước của mình. Nhưng họ lại không hề hiểu, phụ nữ mong manh lắm, yếu đuối lắm. Dù họ cố tỏ ra mạnh mẽ thì bên trong vẫn cần một bờ vai vững chắc để nương tựa vào.
Bạn ạ, điều vợ bạn muốn có lẽ là một mái ấm đúng nghĩa, chồng con hòa hợp, hạnh phúc. Mỗi tối, có chồng bên cạnh, giúp đỡ vài việc nhà, chơi với con, dạy con học, trò chuyện tâm tình và thưởng thức những món ăn vợ nấu. Với phụ nữ, đấy là bình yên.
Bây giờ, bạn hãy tìm đến nhà vợ, dùng tình yêu và sự hối lỗi chân thành mà cảm động vợ thêm một lần nữa, yêu thêm một lần nữa. Khi bạn đủ chân thành, Hướng Dương tin rằng vợ bạn sẽ quay lại mà thôi. Và mong rằng, đây sẽ là bài học quý giá cho bạn suốt cả cuộc đời này.
Chúc gia đình bạn nhanh chóng vượt qua sóng gió. Thân gửi.
Nằng nặc đòi ly hôn nhưng đêm trước ngày tòa gọi, nhìn cảnh tượng bên giường tôi nghẹn ngào hối hận
Đơn ly hôn nhanh chóng được gửi ra tòa. Lần hòa giải thứ nhất tòa dành cho chúng tôi không có kết quả.
Đêm trước ngày tòa hẹn tới hòa giải lần 2 để quyết định ly hôn hay không, biến cố bất ngờ ập tới với vợ chồng tôi.
"Ly hôn đi, sống với người chồng vô tâm như anh, tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi thà ở vậy, nuôi con một mình còn hơn".
Ném chiếc cốc trên tay xuống sàn, vỡ tan tành, tôi gào hét trong sự uất ức. Còn anh, ngồi ngây với điếu thuốc lá đã lụi tới đầu lọc. Sau một tiếng thở dài, anh đứng dậy buông 1 câu lạnh lùng:
"Vậy thì ly hôn. Em viết đơn đi, anh sẽ ký".
Câu trả lời của chồng khiến tôi có chút hụt hẫng, dù rằng chính tôi chủ động đòi bỏ anh. Sống với anh 4 năm, tôi chịu không biết bao nhiêu ấm ức nhưng chưa bao giờ tôi nói ra 2 từ ấy. Lại càng không ngờ mình vừa nói, anh đã gật đầu ngay.
Chồng tôi là người ham việc. Thậm chí ngay đêm hôm cưới, anh đã để mặc vợ ngủ một mình để ôm máy tính tới sáng. Tới tuần trăng mật anh cũng không đưa tôi đi, còn bảo:
"Đã là vợ chồng rồi, cần gì cầu kỳ mấy việc ấy. Nếu em thích đi du lịch thì cứ đặt vé đi một mình. Anh bận lắm, không đi được".
Sống với anh 4 năm, tôi chịu không biết bao nhiêu ấm ức nhưng chưa bao giờ tôi nói ra 2 từ ly hôn. (Ảnh minh họa)
Rồi suốt 4 năm sống cạnh nhau, lúc nào anh cũng vin vào lý do "đã là vợ chồng, không cần hình thức" mà vô tâm, phó mặc cho vợ tự xoay xở gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong gia đình. Đối với anh, chỉ cần mỗi tháng đến ngày đưa đủ lương cho vợ là hết trách nhiệm. Con ốm đau, bố mẹ 2 bên trái gió trở trời vào viện cũng là việc của tôi. Nếu vợ đề nghị chồng chung tay giúp sức, anh lại mắng:
"Em buồn cười, có mấy việc chăm lo cho gia đình cũng không làm được thì còn gì là phụ nữ?".
Không biết bao lần tôi tủi thân ngồi nghĩ về cuộc hôn nhân của mình, cân nhắc xem cố bước tiếp hay nên buông bỏ. Nhưng vì con, vì chính bản thân còn quá yêu chồng mà lại nhắm mắt, tự động an ủi rằng rồi sẽ có ngày anh thay đổi, bớt vô tâm, biết thương, biết lo cho vợ hơn. Tiếc rằng tôi càng chờ đợi sự thay đổi ấy của chồng lại càng thêm thất vọng.
Cho đến ngày hôm ấy, công ty có cuộc họp đột xuất, tôi nhắn tin nhắc anh về đón con. Vậy mà 8h tối tôi về, nhà vẫn đóng cửa tối om, gọi điện mới biết chồng quên không đón thằng bé trong khi trời mưa tầm tã. Cuống cuồng tôi quay ra trường tìm, nhìn thằng bé đứng khóc dưới mưa, cả người rét run, tôi xót quá lao lại ôm con, khóc theo nó. Cũng tại giây phút ấy, tôi không còn cảm giác muốn chờ đợi, hi vọng thêm bất cứ điều gì ở chồng. Để rồi trong lúc cãi vã, tôi đã nói 2 từ ly hôn. Có lẽ, chồng tôi cũng phần nào hiểu được giới hạn cuối cùng của vợ mà bất lực gật đầu.
Đơn ly hôn nhanh chóng được gửi ra tòa. Lần hòa giải thứ nhất tòa dành cho chúng tôi không có kết quả.
Đêm trước ngày tòa hẹn tới hòa giải lần 2 để quyết định ly hôn hay không, biến cố bất ngờ ập tới với vợ chồng tôi.
Đêm ấy, tôi bị cảm, sốt li bì, lịm đi lúc nào chẳng biết. Lúc tỉnh giấc, tôi giật mình thấy chồng ngủ gục bên giường. Nghe thấy tiếng động, anh choàng bật dậy hỏi:
"Em có thấy trong người đỡ chút nào chưa? Đêm em sốt, đi vệ sinh xỉu ngay trước cửa nhà tắm. Cũng may anh nhìn thấy, chứ không chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Em ốm thì phải bảo chứ, sao lại cứ im lặng như thế".
Đêm trước ngày ra tòa, biến cố bất ngờ đến với chúng tôi. (Ảnh minh họa)
Nhìn nét mặt căng thẳng, đầy lo lắng của chồng, sự nguội lạnh trong lòng tôi bỗng được xua tan, thay vào đó là cảm giác ấm áp, cảm động vô cùng. Bởi nhìn ánh mắt, cử chỉ của chồng, tôi nhận ra, anh vẫn quan tâm, vẫn lo lắng cho vợ, chứ không hoàn toàn vô tâm, sống thiếu tình cảm như tôi vẫn tưởng.
Tranh thủ lúc vợ ngủi lòng, chồng tôi nắm tay thủ thỉ:
"Anh biết mấy năm qua, anh đã để em vất vả một mình. Anh xin nhận sai và hứa sẽ thay đổi. Chỉ xin vợ cho anh cơ hội sửa sai. Mình đừng ly hôn được không em?".
Mắt tôi ngấn nước, vừa mừng vừa tủi, cứ vậy tôi ôm chồng mà nức nở nghẹn ngào. Rồi hôm ấy, thay vì đưa nhau ra tòa hòa giải thì chúng tôi hòa giải tại nhà, thống nhất cùng nhau chung tay xây đắp tổ ấm.
Những cuộc hôn nhân "có cũng như không" Khi vợ chồng không còn tiếng nói chung thì ly hôn là hướng đi nhiều người trong cuộc chọn lựa. Tuy nhiên, không phải cặp vợ chồng nào cũng có thể thẳng tay ký vào đơn ly hôn. Hôn nhân "nhạt" Trước tinh thần lạc quan, vui vẻ của chị H. (38 tuổi, biên tập viên một đài truyền hình) trong lần gặp...