Vất vả mãi mới ngồi được ghế giám đốc, tôi đem thành tích khoe với vợ, nào ngờ cô ấy không thèm liếc nhìn tôi mà đưa ngay đơn l.y hô.n
Tôi đã làm tới mức đầu xù tóc rối cũng vì muốn lo cho gia đình một cách tốt nhất.
Nhưng kết quả lại khiến tôi lao đao, chạnh lòng.
Thân chào Hướng Dương,
Tôi đã từng có một gia đình ấm áp, hạnh phúc đúng nghĩa. Khi đó, vợ chồng tôi chưa có nhà to cửa rộng, cũng chưa có chức có quyền như hiện nay nhưng luôn đầm ấm. Còn bây giờ, dù đã có trong tay nhiều thứ mà biết bao kẻ mơ ước, thì gia đình tôi cũng rơi vào ngõ cụt, sắp không thể cứu vãn được.
Mấy năm nay, tôi phấn đấu hết mình, làm việc thâu đêm suốt sáng vì công việc. Tôi luôn muốn ngồi vào ghế Giám đốc công ty, có chức quyền, có tiếng nói và có thể đem lại cuộc sống tốt nhất cho gia đình mình. Vất vả đến trầy trật, nhiều đêm tôi còn chẳng ngủ đủ giấc chỉ vì điều đó. Ấy thế mà, khi tôi khoe thành tích, vợ lại chẳng mảy may liếc nhìn một cái. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào mâm thức ăn trước mặt rồi bỗng đứng dậy, vào phòng lấy ra tờ đơn l.y hô.n đặt lên bàn.
Ảnh minh họa.
“Em nghĩ, anh đã đạt được điều mình mong muốn rồi thì cũng nên giải thoát cho em thôi. Mấy năm nay, có bao giờ anh nhìn thử mẹ con em sống như thế nào không? Có bao giờ anh nghĩ em cần gì, muốn gì không? Có lẽ, chia tay là cách tốt nhất để giải thoát cho nhau. Và em đã chờ đợi suốt mấy năm mới có thể đường đường chính chính nói với anh những lời này vì chúng ta đã lâu rồi còn chưa nói chuyện với nhau”.
Tôi sững sờ, điếng lặng. Đúng là mấy năm nay, tôi chỉ lo phấn đấu cho công việc và thường xuyên không ở nhà. Ngẫm lại, tôi cũng chẳng biết con gái mình được mấy tuổ.i, sinh nhật ngày nào? Tôi chẳng nhớ gì nữa ngoài vị trí Giám đốc mà mình hướng tới. Giờ vợ đi rồi, căn nhà hiu hắt vắng lặng, tôi mới nhận ra thứ mình sắp đán.h mất. Tôi rất mong sẽ níu kéo được vợ con về lại căn nhà rộng lớn này với mình. Nhưng tôi lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Mong Hướng Dương gỡ rối giúp tôi.
Hướng Dương tư vấn.
Xin chào bạn,
Video đang HOT
Đầu tiên, Hướng Dương xin gửi lời chúc mừng vì bạn đã đạt được mục tiêu lớn của đời mình, có những thứ bạn muốn trong tay. Đó là chức quyền, là tiếng nói mạnh mẽ trong công ty. Nhưng bạn ạ, để có được điều đó, thứ bạn sắp đán.h đổi lại quá thiêng liêng và vô giá: Gia đình.
Có lẽ bây giờ, chính bạn đang phải chịu đựng những dày vò tâm lý và đã hối hận rồi. Nhưng thay vì ngồi một chỗ mà tự trách, tự vấn, bạn nên đứng dậy và tìm lại tình yêu, sự tin tưởng từ vợ con để cùng chung tay vun vén lại mái ấm gia đình đã bị chính bạn bỏ quên từ lâu. Hướng Dương là phụ nữ nhưng khi nghe những lời vợ bạn nói, Hướng Dương cũng cảm thấy chạnh lòng và xó.t x.a thay.
Rõ ràng bạn đã bỏ quên gia đình rất lâu rồi, đến mức cả hai vợ chồng gần như không có cuộc nói chuyện riêng tư nào. Và có lẽ, đây là sai lầm mà cánh đàn ông hay mắc phải. Họ luôn mặc định rằng vợ con sẽ mãi mãi ở yên một chỗ mà chờ đợi họ hoàn thành mong ước của mình. Nhưng họ lại không hề hiểu, phụ nữ mong manh lắm, yếu đuối lắm. Dù họ cố tỏ ra mạnh mẽ thì bên trong vẫn cần một bờ vai vững chắc để nương tựa vào.
Bạn ạ, điều vợ bạn muốn có lẽ là một mái ấm đúng nghĩa, chồng con hòa hợp, hạnh phúc. Mỗi tối, có chồng bên cạnh, giúp đỡ vài việc nhà, chơi với con, dạy con học, trò chuyện tâm tình và thưởng thức những món ăn vợ nấu. Với phụ nữ, đấy là bình yên.
Bây giờ, bạn hãy tìm đến nhà vợ, dùng tình yêu và sự hối lỗi chân thành mà cảm động vợ thêm một lần nữa, yêu thêm một lần nữa. Khi bạn đủ chân thành, Hướng Dương tin rằng vợ bạn sẽ quay lại mà thôi. Và mong rằng, đây sẽ là bài học quý giá cho bạn suốt cả cuộc đời này.
Chúc gia đình bạn nhanh chóng vượt qua sóng gió. Thân gửi.
Trách tôi bao năm vì bỏ anh giám đốc lấy chồng nghèo, mẹ sốc nặng khi nghe tôi tiết lộ bí mật 10 năm trước
Tôi đã muốn chôn vùi sự thật ghê tởm ấy nhưng sức ép từ mẹ khiến tôi không thể chịu đựng thêm.
Có lẽ nhiều người nghĩ thời buổi bây giờ không còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa, nhưng tôi là ví dụ điển hình cho quan niệm cổ hủ đó. Từ bé đến lớn, tôi gần như không được quyết định bất kỳ việc gì trong cuộc sống của mình. Chuyện to chuyện nhỏ, chuyện ở ngoài lẫn ở nhà, rồi cả chuyện nhạy cảm như mua đồ lót, tôi cũng phải chọn theo ý của mẹ.
Lỗi cũng một phần do tính tôi quá nhu nhược. Ngày bé tôi rất nhát, sợ người lạ, sợ tiếng động lớn, sợ sấm chớp, bóng tối. Lớn lên thì sợ chỗ đông người, sợ lạnh, sợ bị người khác quát mắng, sợ làm sai. Có lẽ vì thế nên tôi có cảm giác an toàn khi được bố mẹ bao bọc, chuyện gì cũng có họ lo hết.
Mãi đến năm 22 tuổ.i, do bị ép cưới người mình không thích nên tôi mới đủ dũng khí phá vỡ sự hèn nhát của bản thân. Khoảng thời gian ấy, tôi phải đối mặt với đủ thứ rối loạn nhưng may mắn bên cạnh có vài người bạn tốt giúp đỡ.
Bố mẹ tôi tận dụng tất cả mối quan hệ để tìm bằng được một chàng rể giàu có. Tôi suốt ngày bị mẹ "công tác tư tưởng" rằng con gái phải cưới chồng giàu để cuộc đời sung sướng, có nhiều tiề.n thì chỉ việc ăn với đẻ mà thôi.
Tôi không thích điều ấy nhưng cũng không dám cãi mẹ nên toàn im lặng. Rồi một ngày xấu trời, mẹ bảo tôi ăn mặc đẹp, đi theo mẹ tới một nhà hàng. Tôi đã linh cảm chuyện chẳng lành và y rằng đó là một buổi ra mắt.
Đối tượng được mẹ nhắm đến cho tôi là một anh giám đốc ngoài 30 tuổ.i. Anh ta trông chững chạc hơn tôi rất nhiều, nhưng gương mặt và nụ cười giả tạo cứ khiến tôi cảm giác sợ hãi. Mẹ bắt tôi ngồi cạnh anh ta, mời rượu và gắp đồ ăn. Tôi nhắm mắt làm theo cho xong bữa.
Không khí buổi gặp mặt gượng gạo vô cùng. Anh giám đốc kia không hỏi han gì tôi, cả buổi chỉ ngồi khoe về công ty và các dự án "tỉ đô" mà anh ta làm. Thế nhưng tôi cũng học ngành kinh tế, nhiều thứ anh ta nói tôi biết rõ là không có thật. Chẳng hạn như mấy tập đoàn nước ngoài mà anh ta khoe đang hợp tác, nếu không phải do anh ta đọc sai tên thì chỉ có bịa thôi, vì thông tin chẳng giống trong sách báo tôi từng học. Mẹ tôi thì cứ xuýt xoa khen anh ta giỏi, còn bồi thêm rằng nếu có con rể như thế thì hãnh diện lắm.
Muốn bỏ về nhưng tôi không tìm được cớ để trốn. Đang lúc ngao ngán thì tôi phát hiện ra tay anh giám đốc đặt trên đùi mình, tay kia vẫn còn đang gắp đũa! Sợ hãi nên tôi đứng dậy ngay lập tức. Tôi hỏi anh ta sao dám làm trò bậy ngang nhiên giữa ban ngày như thế, chàng rể tương lai của mẹ tôi liền cười khẩy không đáp.
Tưởng mẹ sẽ bảo vệ tôi nhưng bà lại túm tay bắt tôi ngồi xuống. Tôi hoảng quá nên chạy ra ngoài, mặc kệ 2 người ấy muốn khen nhau gì thì tự ngồi nghe. Một lát sau, mẹ cũng về nhà. Bà gọi tôi ra ngoài để mắng mỏ. Bố tôi không biết chuyện gì xảy ra nên cũng nói con gái hư không biết điều. Mẹ bắt tôi phải nhắn tin xin lỗi anh giám đốc rồi chủ động mời anh ta đi ăn riêng để bắt đầu hẹn hò.
Dường như bố mẹ không quan tâm đến việc con gái bị gã đàn ông khác hành xử thiếu tôn trọng. Họ chỉ thấy vui khi nhắc đến tài sản của gia đình giám đốc kia. Tôi cảm thấy mình không khác gì một món hàng nên đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
Sau khi tâm sự với mấy đứa bạn thì chúng tỏ ra bức xúc lắm. Cả hội rủ tôi trốn ra ngoài, thế là tôi liều mình xếp vali đi du lịch với bạn trên Sa Pa.
Không thấy tôi đâu nên cả nhà hoảng hốt lắm. Lần đầu tiên trong đời, tôi mạnh dạn làm trái ý bố mẹ, nhắn một bức tâm thư rất dài để bố mẹ dừng việc ép hôn. Tôi khóc nức nở khi nhận được câu trả lời từ mẹ. Bà bảo sẽ từ mặt con gái nếu tôi không chịu quay về cưới anh giám đốc kia.
Thất vọng bố mẹ một thì tôi thất vọng bản thân gấp mười. Tự dưng tôi thấy mình lúc ấy thật thảm hại, tiề.n không có, nhà có cũng không thể về. Không có ai làm chỗ dựa ngoài mấy đứa bạn thân, tôi chẳng biết tương lai mình sẽ như thế nào.
Đúng lúc tôi buông tay phó mặc số phận thì có tin nhắn từ số máy lạ gửi đến. Giữa trời Sa Pa rét căm căm, tôi vẫn nhớ mình đã sốc đến nỗi rơi cả điện thoại xuống đất khi biết người gửi là gã giám đốc đồ.i bạ.i kia. Chắc mẹ tôi cho anh ta số, thế là anh ta tiếp cận tôi với mục đích không thể thô thiển hơn.
Tôi đã xóa tin nhắn hắn rủ rê đi "thá.c loạ.n" tập thể ngay sau khi đọc, nhưng từng câu từng chữ vẫn rõ nét trong trí nhớ. Lúc quay về thành phố, tôi tìm bác ruột kể hết mọi chuyện và nhờ bác giúp đỡ. Bác rất tốt với tôi nên đồng ý cho tôi ở lại, giúp tôi tìm việc làm và hỗ trợ chi phí sinh hoạt.
Tôi rất biết ơn bạn bè và gia đình bác gái trong giai đoạn ấy. 10 năm trôi qua, giờ cuộc sống tôi ổn định phần lớn nhờ công của họ. Bố mẹ tôi liên tục qua nhà bác gây sức ép, bắt tôi về lấy chồng nhưng tôi không chịu. Họ chử.i bới mắng mỏ làm tôi rất khổ tâm. Nhưng rồi tôi kiên trì vượt qua tất cả, thậm chí còn tìm được chân ái cuộc đời trong ngõ cụt.
Trong lúc đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi thì tôi quen chồng hiện tại. Anh là thực tập sinh của công ty ngay cạnh chỗ tôi. Ca tối tôi về rất muộn, anh hay ra mua mì với cà phê nên chúng tôi quen mặt nhau luôn. Thi thoảng anh bắt chuyện hỏi tôi trông cửa hàng một mình tối muộn có sợ không, tôi bảo cũng sợ nhưng có camera rồi.
Từ ấy tự dưng tối nào anh cũng sang ngồi vừa ăn vừa làm đến tận lúc tôi dọn dẹp đóng cửa. Rồi tôi phát hiện ra anh chung đường về với mình. Thế là chúng tôi nhắn tin trò chuyện nhiều hơn, dần yêu nhau từ khi nào không biết.
Anh ấy quê tỉnh lẻ nhưng rất giỏi giang. Chỉ 2 năm mà anh đã được vào làm nhân viên chính thức, lương cũng không tệ. Tôi được chị họ giúp đỡ làm giấy tờ sổ sách doanh thu cho một tiệm thời trang. Cuộc sống dần ổn định nhưng tôi vẫn buồn vì bố mẹ không quan tâm đến mình nữa. Chẳng hiểu sao họ giận tôi lâu thế, bao năm không đoái hoài gì.
Yêu 4 năm thì chúng tôi kết hôn. Tôi dọn ra ngoài thuê nhà cùng chồng, bác gái làm tiệc chia tay bịn rịn lắm. Gia đình chồng không khá giả lắm nên đám cưới tổ chức rất đơn sơ. Tôi có báo tin kết hôn nhưng bố mẹ im lìm không hồi đáp.
Đến lúc đẻ con thì tự dưng mẹ tôi chủ động liên lạc. Bà bảo vợ chồng tôi dọn về ở với bố mẹ, bỏ qua chuyện cũ và sống thật tốt những năm tháng còn lại. Vợ chồng tôi suy nghĩ mất hơn 1 tháng, thấy bố mẹ cũng chân thành nên quyết định chuyển về nhà ngoại.
10 năm qua đi, bố mẹ tôi đã thay đổi rất nhiều. Em trai tôi đã tốt nghiệp đại học. Cô giúp việc kể nhờ nó miệt mài phân tích nên bố mẹ tôi mới biết họ sai ở đâu. Thấy tôi trở về thì cậu em yên tâm lắm. Nó bảo có chị chăm sóc bố mẹ thì nó mới dám thực hiện ước mơ du học nước ngoài.
Trước lúc quay về, tôi đã ra điều kiện với bố mẹ rằng không được ch.ê ba.i con rể xuất thân ngoại tỉnh. Anh ấy là người tốt nên tôi hi vọng bố mẹ cũng đối xử tốt với anh, đừng khiến gia đình rơi vào cảnh phân ly như 10 năm trước.
Dù đồng ý điều kiện nhưng có vẻ mẹ tôi không cam tâm cho lắm. Gần đây bà bắt đầu nhắc lại chuyện cũ, liên tục tiếc rẻ anh giám đốc tệ hại năm xưa. Đỉnh điểm hôm nay khi chồng tôi vắng nhà, mẹ tôi vừa bế cháu vừa than thở: "Nếu con mà lấy thằng Phú thì giờ đang ngồi đếm tiề.n vàng mỏi tay, chứ thằng Tú lương cao cũng chả biết bao giờ mới được lên làm sếp".
Tôi không còn hèn nhát như xưa nữa nên quyết định kể cho mẹ biết toàn bộ bí mật về anh giám đốc mẹ chọn. Nghe đến khúc giám đốc gửi tin nhắn rủ con mình đi "thá.c loạ.n", mẹ tôi sốc đến mức cứng miệng luôn. Tôi cũng giơ cho mẹ đọc 2 bài báo, trên đấy là khuôn mặt anh giám đốc chình ình ra và bị bắt trong lúc đang chơi bời "bay bổng" cùng gái.
Tôi đã muốn chôn vùi sự thật ghê tởm ấy nhưng sức ép từ mẹ khiến tôi không thể chịu đựng thêm. Chắc từ giờ mẹ không muốn so sánh nữa đâu, vì anh giám đốc kia làm sao so với ông xã hiện tại của tôi được!
Ghé thăm nhà vợ cũ, tôi bật khóc khi thấy tập giấy đặt trên bàn Nếu là mấy năm trước, vào giờ tan tầm này, tôi sẽ vội về nhà, nơi có vợ và con gái nhỏ đang chờ đợi. Gia đình ấm áp và hạnh phúc biết bao nhiêu. Vậy mà... Buổi chiều, tôi đang trong giờ làm, con gái nhắn tin: "Lâu không thấy bố sang chơi với con. Bà ngoại đang ốm bố ạ." Đọc...