Ghé thăm nhà vợ cũ, tôi bật khóc khi thấy tập giấy đặt trên bàn
Nếu là mấy năm trước, vào giờ tan tầm này, tôi sẽ vội về nhà, nơi có vợ và con gái nhỏ đang chờ đợi. Gia đình ấm áp và hạnh phúc biết bao nhiêu. Vậy mà…
Buổi chiều, tôi đang trong giờ làm, con gái nhắn tin: “Lâu không thấy bố sang chơi với con. Bà ngoại đang ốm bố ạ.” Đọc xong tin nhắn con gái gửi, tôi bần thần mất mấy giây.
Đúng là khá lâu, tôi không sang thăm con. Phần vì công việc dạo này quá bận rộn, phần vì nghe loáng thoáng vợ cũ đang quen người mới. Chỉ sợ mình qua lại nhiều, dễ dẫn đến những điều tiếng gièm pha không hay. Nhưng nay con gái nhắn tin, chắc cũng nên ghé qua nhà thăm bà ngoại con một chút.
Tan làm, tôi ghé quầy hàng mua mấy quả bưởi da xanh, loại quả mẹ vợ rất thích ăn. Bấm chuông cửa mấy lần mới thấy mẹ vợ ra mở cửa. Không ngờ, chỉ thời gian ngắn không gặp, trông bà gầy đi nhiều thế.
Bà mời tôi vào nhà. Vừa ngồi xuống ghế, đập vào mắt tôi là một tập thiệp mời đặt trên bàn. Tôi cầm một cái mở ra xem, trong phút giây thấy tim mình như nghẹn lại. Trong tấm thiệp hoa xinh xắn ấy là tên vợ cũ của tôi và một người đàn ông khác. Hai chữ cái in lồng vào nhau quấn quýt.
Xin lỗi vì đã yêu rồi làm tổn thương em, để giờ chỉ có thể gọi em bằng hai từ “vợ cũ” (Ảnh minh họa: Pngtree).
Mẹ vợ nhìn tôi, như đọc được nỗi lòng, vội vàng cầm lấy tập thiệp mời cất đi. Rồi bà nhìn tôi, nói nhỏ: “Mẹ cái Bông chắc vẫn chưa báo tin vui với con, giữa tháng này em nó tái hôn. Hôm đó, nếu con thấy tiện, tới chúc vui cho em nó nhé”.
Tôi khẽ gật đầu, nhưng lòng đã chắc chắn có câu trả lời không thể đến. Ngày vui của em, đâu phải ngày vui của tôi. Tôi vẫn còn yêu cô ấy nhưng lại không biết trân trọng và gìn giữ tình yêu này. Người ta vẫn nói, sai đâu sửa đó. Thực ra, không phải lúc nào cũng có cơ hội để mình có thể sửa sai.
Bà ngoại con gái nhìn tôi, giọng vẫn cố vỗ về an ủi. Bà biết rõ tôi còn yêu con gái bà. Tôi từng quỳ xuống dưới chân bà, xin bà giúp tôi cầu xin vợ tha thứ. Với tư cách người mẹ, bà đã cố gắng vun vén giúp vợ chồng tôi. Nhưng vợ tôi không thể tha thứ cho “phút yếu lòng” của tôi với người phụ nữ khác. Cô ấy gọi đó là “phản bội”.
Tôi yêu vợ tôi, đó là sự thật. Kể cả bây giờ, sau khi đã ly hôn 3 năm, tôi vẫn luôn mang hy vọng có thể tái hợp cùng em. Nhưng vào lúc này, tôi biết rõ, không có cơ hội nào cho tôi sau sai lầm quá lớn ấy.
Tôi nói với mẹ vợ rằng đã biết chuyện vui của em, cũng mừng cho em. Hôm nay, tôi sang chủ yếu hỏi thăm sức khỏe mẹ, cảm ơn những thương yêu và bao dung mẹ từng dành cho đứa con rể này. Chỉ tiếc, tôi đã không đủ tốt để làm con mẹ đến hết đời. Mong rằng chàng rể sau này sẽ thay tôi bù đắp cho mẹ và cô ấy.
Video đang HOT
Lúc tiễn tôi về, mẹ vợ nhìn tôi, nước mắt rơi ra trên khóe mặt nhăn nheo: “Chuyện qua rồi, đừng tự dằn vặt mình nữa. Con rồi cũng sẽ gặp người khác, sẽ hạnh phúc thôi”. Ngay lúc đó, tôi không kìm chế nổi cảm xúc mà bật khóc.
Hà Nội chiều nay mưa to. Mưa táp vào cặp kính khiến tôi không nhìn thấy rõ đường. Tôi dừng lại nhìn xe cộ ngược xuôi, nhìn mưa rơi, không rõ trời mưa hay mưa trong lòng mình. Cô đơn, lạnh lẽo, bỗng nhiên, tôi sợ về nhà.
Nếu là vào mấy năm trước, vào giờ tan tầm này, tôi sẽ vội về nhà, nơi có vợ và con gái nhỏ đang chờ đợi. Gia đình ấm áp và hạnh phúc biết bao nhiêu. Vậy mà hôm nay, người phụ nữ từng là vợ mình sắp trở thành vợ của người đàn ông khác.
“Bác ấy hiền lắm bố ạ, rất chiều con nữa. Nhưng con vẫn thích bố ở với mẹ hơn”, câu nói của con gái khi kể về bạn trai mới của mẹ cho tôi nghe rất hồn nhiên mà sao vẫn nhói lòng.
Xin lỗi con gái. Bố xin lỗi vì đã tự tay phá đi tổ ấm gia đình mình khiến con có một tuổi thơ chắp vá những nỗi buồn và hạnh phúc.
Xin lỗi em vì đã đến, đã yêu em rồi làm tổn thương em để ước mơ ngày xưa có thể nắm tay nhau đến già không thành hiện thực. Anh từng hứa sẽ nắm tay em không rời, cuối cùng lại để em phải nắm một bàn tay khác.
Chúc em hạnh phúc nhé, người từng là vợ của tôi.
Hà Nội hôm nay mưa, buồn quá!
Nghi con gái riêng của chồng trộm tiền, tôi sững sờ khi biết rõ "thủ phạm"
Sau khi bị cho rằng lấy trộm tiền, con gái chồng đòi bố đưa về quê. Trước khi đi, con bé nhìn tôi, nói nhỏ nhưng rất dứt khoát: "Cháu không lấy tiền của cô.
Cô đã vu oan cho cháu".
Tôi năm nay 33 tuổi, chồng hơn tôi 7 tuổi. Trước khi đến với nhau, chồng tôi từng ly hôn và có một con gái với vợ cũ. Sau ly hôn, con gái theo mẹ chuyển về quê ở, anh ấy có trách nhiệm trợ cấp nuôi con.
Chồng tôi là người đàn ông tốt theo cách nhìn của tôi. Đó là lý do tôi đã nhận lời lấy anh mà không ngần ngại gì về quá khứ. Dù sao, anh ấy cũng không nuôi con và tôi cũng chỉ cần có thế.
Từ sau khi chúng tôi kết hôn, chồng tôi thỉnh thoảng mới về quê vợ thăm con gái, đi và về trong ngày. Mọi việc liên quan đến con, anh ấy chủ yếu trao đổi qua điện thoại với vợ cũ.
Anh là người tế nhị, khéo léo nên hầu như không khiến tôi buồn phiền hay lo nghĩ. Tôi cũng xác định rõ tư tưởng, chưa từng làm khó anh về việc gặp gỡ hay trợ cấp nuôi dưỡng con riêng.
Một tháng trước, con gái anh gặp chút vấn đề về sức khỏe. Con bé hay kêu tức ngực, khó thở. Mẹ bé muốn chồng tôi về đưa con gái lên thành phố thăm khám. Vì vậy, con bé sẽ ở nhà tôi vài ngày. Chuyện này chồng đã trao đổi trước, tôi vui vẻ không có ý kiến gì.
Tôi hối hận vì đổ oan cho con gái chồng lấy trộm tiền nhưng lại không dám thú nhận mình sai (Ảnh minh họa: Getty).
Rất may, khi có kết quả thăm khám, cô bé không gặp vấn đề gì đáng ngại. Bé đang ở độ tuổi dậy thì, có chút thay đổi về tâm sinh lý.
Chồng tôi nói, không mấy khi con gái lên thành phố, muốn giữ con ở thêm vài ngày, đưa con đi chơi. Tôi đã cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể để cô bé không thấy ngại việc phải ở chung nhà với mẹ kế. Tuy nhiên, tính cô bé khá trầm, khó gần, hầu như không trò chuyện cùng tôi.
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như tôi không mất tiền. Từ trước tới giờ, tôi chưa từng bị mất tiền. Số tiền 2 triệu đồng tôi để trong ngăn kéo bàn trang điểm "không cánh mà bay". Đó là số tiền tôi cất sẵn để tới ngày nộp phường với hội chị em ở cơ quan.
Tôi hỏi chồng, anh bảo không lấy. Thực tế từ trước đến nay, chồng chưa từng lấy đồng nào từ tôi. Con trai tôi mới 4 tuổi, chắc chắn không lấy tiền để làm gì. Nghĩ đi nghĩ lại, mọi nghi ngờ tôi dồn hết vào con gái của chồng.
Tôi nhớ lại chiều hôm qua, lúc tôi đi làm về, bắt gặp cô bé từ phòng ngủ của tôi đi ra. Khi nhìn thấy tôi, con bé tỏ ra rất bối rối. Có lẽ nào vì làm chuyện xấu nên con bé mới có thái độ như vậy?
Tôi đem những hoài nghi của mình nói với chồng. Anh một mực cho rằng. con gái anh nhất định không làm chuyện đó. Con bé sống với mẹ, được mẹ nuôi dạy rất tốt, cũng không thiếu thốn gì.
Tôi hỏi chồng, anh sống với con bé mỗi năm được bao nhiêu ngày, hiểu con được bao nhiêu mà dám khẳng định như vậy. Tôi muốn anh để ý con mình, cần nhắc nhở con vì đó là tính xấu. Tôi không tiếc 2 triệu đồng, nếu con xin, tôi sẵn sàng cho. Nhưng việc con bé lấy trộm lại là chuyện khác.
Nói qua nói lại, chồng và tôi trở nên to tiếng. Bỗng con gái anh xuất hiện, đứng nhìn vợ chồng tôi cãi nhau.
Tôi đã không định hỏi, nhưng cô bé lại xuất hiện đúng lúc này, tôi muốn làm rõ. Tôi hỏi cô bé: "Cô cất tiền trong ngăn kéo phòng cô, nhưng nay phát hiện tiền bị mất. Nếu con lỡ lấy tiền của cô, con cứ nói thật. Cô không mắng, cô sẽ cho con số tiền đó".
Con bé mặt lạnh tanh, nói rằng: "Cháu không lấy". Tôi hỏi, chiều qua cô bé vào phòng ngủ của tôi làm gì? Cô bé nói chỉ tò mò muốn xem hết nhà của bố như thế nào. Tôi nghiêm mặt nhìn con bé, bảo rằng trẻ con không nên nói dối.
Chồng tôi bắt đầu to tiếng, bảo tôi nếu không có chứng cứ rõ ràng thì đừng quy chụp. Con bé chỉ là đứa trẻ và tôi đang hành xử quá đáng.
Sau đó, con bé một mực đòi bố đưa về quê. Chồng tôi cũng giận tôi, lập tức cùng con gái xếp đồ để đưa con rời khỏi nhà. Trước khi đi, con bé nhìn tôi, nói nhỏ nhưng rất dứt khoát: "Cháu không lấy tiền của cô. Cô đã vu oan cho cháu".
Hơn một tuần trôi qua, chồng tôi không nói chuyện với tôi. Anh bảo thất vọng vì cách tôi đối xử với con gái anh. Con bé đã có trải nghiệm tồi tệ khi sống cùng bố. Điều đó làm anh thấy có lỗi với con.
Thực ra, tôi cũng thất vọng vì anh. Anh tin con anh, không tin tôi. Anh còn cho rằng, tôi làm vậy để sau này con gái không dám lên ở nhờ nhà bố. Suy nghĩ của anh khiến tôi đau lòng và tức giận.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như tối qua, tôi cho con trai 10.000 đồng nuôi lợn nhưng thằng bé không lấy. Con bảo: "Lợn đất của con ăn no rồi". Tôi bảo, lâu nay lợn có được ăn gì đâu mà no? Con trả lời rằng, mọi hôm con lấy tiền trong tủ cho lợn ăn no rồi.
Tôi nhìn con trai sững sờ, lòng hoài nghi. Đợi con ngủ, tôi lấy con heo đất của con đập xem thử. Quả thật trong đó, ngoài những đồng tiền lẻ tôi thưởng cho con nuôi heo mỗi khi con ngoan, còn có 4 tờ 500.000 đồng. Đó chính là số tiền tôi đã nghi con gái chồng lấy cắp.
Thật may, lúc con trai tiết lộ, chồng tôi đang ngồi ngoài phòng khách xem tivi, không hay biết. Nếu anh biết chuyện, tôi thật sự chẳng còn mặt mũi nào.
Mấy ngày nay, tôi suy nghĩ nhiều về chuyện này, cảm thấy mình thật sự hồ đồ khi đã nghi oan cho con gái chồng. Nếu không nói ra, tôi thấy áy náy với cô bé vô cùng. Tuy nhiên, nếu bây giờ tôi thú nhận mình đã sai thì e rằng, mọi việc càng trở nên tồi tệ. Tôi sợ không thể đối diện với chồng, với vợ cũ của anh ấy và cả với cô bé nữa.
"Im lặng là vàng" có đúng trong trường hợp của tôi không? Tôi không biết nên làm thế nào trong tình huống này.
Anh tôi hối hận khi nghe lời mẹ bỏ vợ Ngày nhận được thiệp cưới của vợ cũ, anh tôi mới nhận ra bản thân đã sai khi nghe lời mẹ bỏ vợ. Bây giờ anh ấy muốn sửa lại lỗi lầm trong quá khứ mà không còn cơ hội nữa. Ảnh minh họa Tuy bố là người kiếm nhiều tiền hơn mẹ nhưng trong nhà mẹ tôi mới là người có tiếng...