Vắng chồng, tìm “vui” ở bên đồng nghiệp
Tôi là người thường nhảy việc, không phải vì tính chất công việc mà vì những mối tình vụng trộm với các đồng nghiệp.
Có thể bạn nghĩ tôi là người phụ nữ không đứng đắn nhưng tôi có lý do của mình. Tôi thông minh và xinh đẹp – đây là điều mà bạn bè nhận xét về tôi. Chồng tôi là một tiếp viên hàng không – cao to, đẹp trai và cũng rất đào hoa. Anh thường xuyên có lịch bay suốt và hiếm khi ở nhà cùng tôi, tôi biết quanh anh còn có những cô gái đẹp hơn tôi và sẵn sàng lên giường cùng anh.
Tôi cô đơn, và sự cô đơn của tôi đã không thoát khỏi ánh mắt của các đồng nghiệp. Họ có hàng ngàn lý do để đến bên tôi, an ủi và sẵn sàng đưa tôi lên giường tôn vinh, quý trọng, tôi cũng sẵn sàng lao vào những cuộc tình “mới” để quên đi sự lạnh lẽo của mái ấm nhạt nhẽo – có cũng như không.
Nhưng rồi họ cũng sẵn sàng rời xa tôi, tôi chỉ là “món phở” để họ được đổi vị mà thôi (đàn ông nào cũng thế). Thế nhưng, tôi vẫn “nghiện” món tình công sở, bởi chồng tôi vẫn đi và để tôi cô đơn với chiếc giường lạnh. Thỉnh thoảng anh có về nhà dăm ba ngày thì dằn vặt và đe dọa rằng, nếu biết tôi ngoại tình anh sẽ giết tôi – trong khi việc ngoại tình của anh được xem như một phần công việc và cuộc sống của chính anh ta. Tôi căm ghét kiểu sở hữu của anh ta, căm ghét thái độ coi thường của anh ta dành cho tôi. Tôi ngoại tình và xem như mình đang trả thù. Nhưng càng ngoại tình, tôi càng cô đơn. Tôi nhảy việc khi chia tay tình mới và để đến một công ty khác tìm kiếm cho mình, một tình mới hơn.
Video đang HOT
Tôi chỉ là “món phở” để những gã đàn ông đó được đổi vị (Ảnh minh họa)
Đi đêm cũng có ngày gặp ma – tôi bị anh phát hiện, anh đánh đập và hành hạ tôi nhiều tuần. Tôi can đảm ly hôn… và giờ đây tôi sống một mình. Tôi hoàn toàn tự do để có những mối tình của mình. Vẫn lao vào những mối tình vụng trộm như con thiêu thân với điệp khúc “vợ anh không hiểu anh, em mới đúng là nửa còn lại của anh”… nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh, dửng dưng.
Tôi đã nhận ra những ê chề của thứ tình cảm thừa thãi, ăn cắp đó. Không có gì không có cái giá của nó. Làm gì có sự thanh thản với hạnh phúc vụng trộm. Nhưng thực sự là tôi vẫn chưa có điểm dừng cho bản thân mình, tôi muốn một mình nhưng tôi sợ sự cô đơn.
Theo VNE
Bao giờ con lớn...
Buổi sáng thằng nhỏ nì nèo không muốn đi học. "Con chỉ thích ở nhà thôi. Bao giờ con không phải đi học thế này nữa hả mẹ?". "À... thì bao giờ con lớn như mẹ".
- Thế bao giờ con mới lớn hả mẹ?
- Thì khi nào mẹ già, con sẽ lớn bằng mẹ.
- Không, con không muốn mẹ già đâu. Mẹ già thì mẹ phải chết mất.
- Thế thì làm sao. Con vẫn phải đi học thôi.
- Chị hơi sững khi nghe thằng bé nói. Nó cũng biết già là phải chết cơ à? Chị không sợ chết, nhưng già thì hình như có sợ một chút.
- Nhưng thế cứ đi học mãi hả mẹ. Lâu quá! Mẹ có biết cách nào để con vẫn lớn mà mẹ không già không?
- Con học giỏi, ngoan thì mẹ vui, mẹ trẻ mãi mà con vẫn lớn.
- Vậy là phải ngoan ư?
Chị nín cười và thấy xấu hổ khi biết mình đang cố lồng một bài giáo dục công dân vào câu trả lời thắc mắc của con. Ngày xưa chị có ngoan không nhỉ? Liệu trong muôn vàn sợi tóc bạc trên đầu bố mẹ, có bao nhiêu sợi bạc vì những bướng bỉnh, không nghe lời của chị?
Nói lời dạy dỗ bao giờ cũng dễ. Không biết đã mấy lần rồi cuộc đối thoại như thế lặp lại giữa hai mẹ con. Thằng nhỏ hình như "vỡ ra" được điều gì đó sau mỗi lần như thế. Dẫu rằng nói đó rồi nó bỏ đó thôi, chị biết. Nhưng chị hay lại hay nhớ tới câu "mong con mau lớn lại mau từ từ". Bởi càng lớn, con càng xa vòng tay mẹ. Và mẹ cũng già đi theo nhịp lớn của con. Cái chuyện "chẳng đặng đừng" này trong mắt một đứa trẻ như con chị chỉ gắn với đi học. Còn với chị, nó trĩu nặng những lo toan.
Theo VNE
Đối phó với mẹ chồng đòi giữ của hồi môn "... Quả thật mẹ chồng vẫn cứ nhăm nhe số vàng đó nên chỉ vài ngày sau, bà lại vào phòng mình nhỏ nhẹ bảo số vàng đó vợ chồng mình chưa dùng tới thì đưa cho chú thím vay, vì chú thím đang sửa nhà..." Đưa tiền, vàng cho mẹ chồng giữ, mở mồm đòi lại khó như lên trời. Thế nên...