Vắng chồng… đã có sếp “yêu”
Sau mỗi hợp đồng được kí kết, chúng tôi lại về nhà nghỉ, lại lao vào nhau như thiêu thân, lại đốt cháy những cảm xúc đam mê của mình sau bao ngày “xa cách”.
Tôi đọc được tâm sự của người bạn gái trong bài viết “Lao thân vào gã tình nhân”, tôi chợt giật mình vì thấy cô gái ấy sao ở trong hoàn cảnh giống của tôi như thế? Tôi cũng yêu, cũng mù quáng lao vào cuộc tình lén lút ấy… nhưng tôi không thể nào thoát ra khỏi sự cám dỗ của người đàn ông đó.
Tốt nghiệp trường Kinh tế, tôi vào làm thư kí cho sếp ở một cơ quan liên doanh với Nhật. Công việc rất phù hợp với chuyên ngành của tôi đã từng học, môi trường làm việc ở đây cũng rất chuyên nghiệp và khiến tôi rất thích thú… và đặc biệt là làm việc ở đây, tôi thấy mình được bộc lộ hết khả năng, năng lực của chính bản thân mình. Tôi hăng hái làm việc, nhiệt tình đóng góp ý kiến của mình cho sếp mỗi khi sếp có quyết định quan trọng nào đấy để phát triển công ty hay nguồn nhân lực. Cũng vì thế nên khi quyết định bất cứ điều gì, sếp đều hỏi ý kiến của tôi và sếp luôn hài lòng với những góp ý chân tình từ cô thư kí của mình.
Cũng vì sự chia sẻ với nhau nhiều trong công việc nên dần dần, mối quan hệ giữa sếp và nhân viên cũng gần gũi, thân thiết hơn. Sếp thường kể cho tôi nghe về hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi của mình… nhưng rồi, đôi mắt cúa sếp lại buồn rầu khi kể về cô vợ sếp đã từng hết lòng thương yêu “mắc bệnh” ngoại tình. Dù hai vợ chồng sếp không còn tình cảm với nhau từ lâu nhưng vì những đứa con của mình nên cả hai người vẫn cố gắng sống với nhau cho trọn nghĩa vợ chồng, để hai đứa con thơ không phải buồn tủi khi thiếu hụt tình cảm của bố hoặc mẹ.
Thương sếp, thấu hiểu hoàn cảnh của sếp nên tôi cũng đã động viên anh ấy cố gắng vượt qua để nuôi hai đứa con ngoan trưởng thành, lúc ấy nếu hai vợ chồng muốn ly dị thì cũng chưa phải là quá muộn… Nhưng rồi, tôi cũng không hiểu được chính mình nữa? Mỗi đêm, hình ảnh của sếp lại luôn ám ảnh lấy tôi, những câu chuyện bất hạnh của sếp, sự cam chịu của một người đàn ông thông minh, thành đạt khi không “thu phục” được cô vợ ngoại tình của mình, sự cam chịu, nhẫn nhịn của anh để hai đứa trẻ có được tiếng cười vui và mái ấm yêu thương của gia đình… chính sự bất hạnh trong cuộc sống chồng vợ của sếp khiến tôi không khỏi xót xa. Và rồi, từ lòng thương cảm… tôi đã bắt đầu nhớ về anh ấy tự lúc nào cũng không biết nữa.
Tôi yêu anh là thế… nhưng tại sao mỗi lần ở bên cạnh sếp, tôi vẫn không thể nào kiểm soát được những cảm xúc của mình. (Ảnh minh họa)
Qua cách nói chuyện với nhau, những lần mail hỏi han, chia sẻ… chúng tôi đều nhận ra sự khác lạ của nhau. Dường như chúng tôi không còn sự xa cách giữa nhân viên và sếp nữa… giờ đây, chúng tôi đã thực sự “hút” lấy nhau như hai cực của nam châm. Và cũng kể từ đó, tôi thường nói dối người yêu “Em phải ở lại làm thêm” hay “Em phải đi công tác mấy ngày”… nhưng thực sự, tôi muốn ở lại cơ quan cùng sếp lâu hơn mỗi tối, sau một ngày làm việc vất vả…. hay chúng tôi có được những ngày nghỉ ngắn ngủi ở một nơi nào đó trong đợt đi “công tác”, không còn có công việc bủa vây mà chỉ còn hai chúng tôi ở bên nhau, được tận hưởng những giây phút ngọt ngào, hạnh phúc dành cho nhau…
Sau những chuyến “công tác” cùng sếp về, tôi lại thấy thương người yêu của mình hơn bao giờ hết! Chúng tôi yêu nhau đã gần bốn năm trời, gia đình hai bên đều đã đi lại với nhau và cũng chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ làm đám cưới cùng nhau… Vậy mà không ngờ rằng, khi vào đây làm việc, tôi đã lén lút phản bội anh, một người tôi đã từng rất yêu thương và thương yêu tôi, một người đã luôn ở bên cạnh tôi, san sẻ cùng tôi biết bao vất vả trong cuộc sống. Tôi yêu anh là thế… nhưng tại sao mỗi lần ở bên cạnh sếp, tôi vẫn không thể nào kiểm soát được những cảm xúc của mình? Tôi đến với sếp vì lẽ gì? Vì tình yêu ư? Hay vì lòng thương? Hay là vì sức cuốn hút của một người đàn ông thành đạt và từng trải?… Tôi cũng không thể hiểu được chính bản thân mình nữa?
Video đang HOT
Khi tôi biết mình đang thiêu thân vào một cuộc tình tội lỗi với sếp, tôi đã động viên người yêu mình làm đám cưới càng nhanh càng tốt. Tôi biết dù rất khó để quên được những những ái ân mặn nồng bên anh nhưng tôi tự động viên mình rằng, khi tôi bị ràng buộc bởi gia đình, tôi sẽ không còn nhiều thời gian để tâm sự với anh ấy như bây giờ nữa. Hơn nữa, tôi sẽ cố gắng làm trọn trách nhiệm của một người vợ, người phụ nữ trong gia đình và sẽ học cách để yêu chồng nhiều hơn…
Khi biết tôi chuẩn bị làm đám cưới, anh ấy đã khóc rất nhiều. Tôi hiểu được anh ấy buồn và hụt hẫng như thế nào khi tôi đi lấy chồng… nhưng tôi không thể nào làm khác được. Tôi không thể thiêu thân vào cuộc tình tội lỗi đó, không thể tiếp tục phản bội người con trai tôi yêu thương suốt bốn năm nay… và tôi cũng không thể tiếp tục hủy hoại nhân phẩm, danh dự của mình với người đàn ông đáng tuổi chú mình. Tôi nghĩ rằng, chỉ có lấy chồng tôi mới có thể giải thoát cho chính bản thân mình, chỉ có sự ràng buộc và trách nhiệm của người vợ trong gia đình, tôi mới tránh khỏi những cám dỗ bên cạnh người đàn ông ấy.
Đám cưới tôi, anh ấy vẫn tới dự. Tôi nhìn thấy nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt anh… nhưng tôi vẫn gượng cười và coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi muốn mình là một cô dâu hạnh phúc trong ngày cưới, tôi muốn dành cho chồng tôi những phút giây ngọt ngào nhất trong ngày lễ trọng đại này… và tôi không muốn có sự tồn tại của bất cứ người thứ ba nào trong đám cưới hạnh phúc của hai vợ chồng chúng tôi.
Khi về làm vợ anh, tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ toàn tâm, toàn ý vun vén cho mái ấm gia đình nhỏ này! Nhưng rồi, hình ảnh của anh ấy vẫn luôn ám ảnh lấy tôi trong mỗi giấc mơ… Tôi không thể nào tự giải thoát cho mình khỏi những ám ảnh đó. Phải chăng tôi đã yêu người đàn ông ấy? Phải chăng tôi lấy chồng chỉ để trốn tránh tình yêu của mình? Phải chăng đám cưới này diễn ra chỉ để trốn chạy khỏi những cảm xúc mãnh liệt bên cạnh người đàn ông từng trải ấy?… Tôi không thể hiểu nổi bản thân mình nữa… nhưng xâm chiếm lấy tâm hồn tôi là sự giằng xé, là tội lỗi với người chồng của mình và lòng thương xót cho người đàn ông bất hạnh ấy.
Đến khi nào, tôi mới thôi nói dối chồng mình để được ở bên cạnh người đàn ông ấy? (Ảnh minh họa)
Sau tuần trăng mật ở Đà Lạt về, tôi lại trở về với công việc, lại trở về với bổn phận của cô thư kí của sếp, lại cùng sếp gánh vác trách nhiệm cho công ty… nhưng rồi, dường như cả hai chúng tôi đã không kiềm chế nổi những cảm xúc mỗi khi ở cạnh nhau. Tôi lại kể cho anh nghe về cuộc sống mới của mình, về những cảm xúc mỗi khi ở bên cạnh anh… và anh cũng không giấu nổi sự thất vọng, buồn bã khi tôi đi lấy chồng. Anh bảo: “Em là người anh yêu quý nhất, người đã mang đến cho anh những niềm vui lớn lao trong cuộc sống… Vậy mà… nhưng anh không có quyền gì để ngăn cấm em cả! Bọn em đã yêu nhau bao nhiêu năm nay… cũng nặng tình nặng nghĩa… còn anh, anh chỉ như một người bạn của em mà thôi! Anh không có quyền gì để ngăn em đi lấy chồng cả… nhưng… anh thực sự rất buồn!”.
Tôi đã khóc khi anh nói những lời ruột gan ấy… nhưng tôi không thể nào làm khác được, cũng không thể bỏ chồng của mình để đến bên cạnh anh. Anh tốt với tôi là thế, yêu thương, trân trọng tôi là thế… nhưng tôi không thể từ bỏ tình nghĩa mấy năm trời với người đàn ông yêu thương tôi, cũng không thể hủy hôn ước của hai gia đình… hơn nữa, đứa con gái yếu mềm như tôi luôn chênh chao giữa những cảm xúc. Tôi không thể trọn vẹn với một ai đó nhưng cũng không thể sống thiếu vắng hình ảnh của một ai đó. Phải chăng, tôi đã quá tham lam?
Rồi những chuyến đi công tác xa giữa tôi và sếp vẫn thường xuyên diễn ra. Sau khi kí kết hợp đồng với đối tác, chúng tôi lại về nhà nghỉ, lại lao vào nhau như thiêu thân, đốt cháy những cảm xúc đam mê, mãnh liệt của mình… và hai chúng tôi đã hòa làm một, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn dành cho nhau sau bao ngày “xa cách”.
Và cứ thế, mỗi tháng tôi lại đi “công tác” với sếp hai, ba ngày. Chúng tôi làm gì sau khi hợp đồng được kí kết thì chỉ có tôi và sếp mới hiểu. Còn chồng tôi ở nhà vẫn một mực tin tưởng người vợ ngoan hiền của mình, vẫn thường xuyên gọi điện bảo ban vợ giữ gìn sức khỏe, chăm lo cho bản thân… nhưng chồng nào đâu biết, ở nơi ấy, vợ đã được người đàn ông khác chăm sóc rất chu đáo, tường tận… và thay chồng làm nghĩa vụ của người chồng mỗi đêm?
Chao ôi! Sao tôi lại trở thành một người đàn bà khốn nạn và đáng ghê tởm như thế này? Tôi không thể nào ngờ được, mình lại có thể làm những điều xấu xa, trái với đạo đức, phẩm hạnh của người vợ, người phụ nữ như vậy? Tôi cũng không thể nào hiểu được, một đứa con gái vốn ngoan hiền, coi trọng nhân phẩm như tôi lại có thể trở nên trơ trẽn và khốn nạn như thế này?
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn… và tôi cũng không thể nào biết được, cuộc tình vụng trộm của mình sẽ tiếp diễn đến bao giờ? Và đến khi nào, tôi mới thôi nói dối chồng mình để được ở bên cạnh người đàn ông ấy? Tại sao cuộc đời lại khiến tôi trở nên xấu xa và bỉ ổi như thế này? Nếu như chồng tôi biết được sự thật… anh ấy có đủ bao dung và độ lượng để tha thứ cho người vợ hư hỏng này không?
Theo VNE
Dại dột phút hận tình, trở thành người "có H."
Với tôi, việc người yêu mình đột nhiên nói lời chia tay và kết hôn với một cô gái khác giàu có hơn, xinh đẹp hơn là một cú sốc quá lớn. Tôi đã chửi bới, thóa mạ anh, thậm chí, khóc lóc và cầu xin nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định.
Tuyệt vọng, tôi chạy như bay ra đường, người yêu tôi chạy với theo nhưng không kịp. Khi nhìn thấy 20 cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, tôi đã mỉm cười đắc thắng. Tôi biết trong thâm tâm, anh vẫn còn yêu tôi. Nhưng vì cô gái kia quá đẹp và giàu có, anh bỏ rơi tôi không thương tiếc. Ý muốn phải dằn vặt bản thân để cho anh hối hận trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết, tôi tấp ngay vào một quán bar ở cuối phố.
Không khí náo nhiệt của vũ trường vẫn không làm tôi vui lên tí nào. Tôi ngồi một mình ở quầy bar, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Đến ly thứ 6 thì có một gã trạc 30 tuổi đến ngồi cùng. Sau một vài câu hỏi xã giao, gã đưa tôi ra khỏi quán bar ồn ào đó. Khi ấy, tôi đã khá say, nhưng vẫn nhớ rõ mồn một là mình vào taxi và đến khách sạn cùng gã.
Sau đêm đó, tôi tưởng mình đã vượt qua mọi chuyện. Nhưng không phải thế! Tôi vẫn cảm thấy nỗi đau bị phụ tình gặm nhấm mình từng giây từng phút. Và tôi chỉ muốn được ngủ một giấc thật dài để quên hết tất cả.
Tôi nhắn tin cho anh, nói với anh là tôi đã ngủ với một người đàn ông xa lạ, anh cứ việc đi lấy vợ và không cần phải lo lắng gì cho tôi nữa, tôi đã quên hết tất cả rồi. Tôi đợi mãi nhưng vẫn không thấy tin nhắn trả lời của anh. Một tháng sau, tôi chứng kiến anh cười viên mãn trong một đám cưới linh đình.
Đến nước này, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng vào việc anh sẽ quay lại với tôi. Tôi chuyển đến một thành phố khác, xin một công việc khác và bắt đầu sống một cuộc sống khác. Lúc ấy, tôi vẫn còn rất buồn, nhưng không hiểu sao, nỗi buồn ấy lại biến thành động lực, giúp tôi hoàn thành được nhiều việc. Và thực sự, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có một khởi đầu mới, sẽ làm cho anh hối hận vì đã dám bỏ rơi một cô gái tốt như tôi.
Một năm trôi qua, tôi gặp và quen một người đàn ông khác tên là M., M. đối xử rất tốt với tôi và giúp tôi khá nhiều chuyện. Đến lúc này, tôi cũng đã nguôi ngoai chuyện cũ và có ý định yêu đương trở lại. Thế nên, khi M. ngỏ lời yêu, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Sáu tháng sau, chúng tôi quyết định sẽ đi đến hôn nhân. Nhưng đến lần thứ hai, tôi vẫn không thể chạm tay vào hạnh phúc. Trong một lần đi khám sức khỏe tổng quát trước khi kết hôn, tôi phát hiện ra mình bị nhiễm AIDS.
Cầm tờ xét nghiệm trên tay, tôi không thể tin nổi đây lại là sự thật. Tôi đã khóc rất nhiều và yêu cầu các bác sỹ kiểm tra lại. Nhưng đó không phải là một cơn mơ. Những gì tôi đang phải đối mặt đều là sự thật. Vị bác sỹ tỏ vẻ thông cảm, hỏi tôi gần đây có tiêm chích hay sử dụng ma túy gì không? Có quan hệ tình dục mà không dùng biện pháp an toàn không? Và còn nhiều điều khác nữa... nhưng tôi chỉ lắc đầu như một cái máy. Sự thật này quá phũ phàng đối với tôi.
Khi đã trấn tĩnh lại, tôi mới thấy giật mình. Nguy cơ nhiễm bệnh duy nhất chỉ có thể là cái đêm tôi ngủ với người đàn ông lạ mặt ấy. Bởi tôi nhớ mang máng là mình đã không còn đủ tỉnh táo để yêu cầu gã đó dùng bao cao su. Càng nghĩ, tôi càng thấy chắc chắn. Và càng chắc chắn bao nhiêu, tôi lại càng đau khổ bấy nhiêu, bởi chỉ trong một giây phút nông nổi, tôi đã tự hủy hoại đời mình.
Tôi hủy đám cưới không một lời giải thích. Sau khi đã trốn đi một nơi thật xa, tôi nhắn tin cho cả hai người đàn ông tôi đã từng yêu, bảo họ đi làm các xét nghiệm cần thiết. Thực ra, tôi linh cảm họ sẽ khó có thể mắc bệnh, nhưng dù sao, tôi cũng phải chắc chắn được điều này. M. hiểu tất cả, đòi tôi trở về để nói chuyện. Còn anh, người đàn ông tôi đã từng yêu tha thiết đến nỗi phải hành động dại dột lại thốt lên: "Ơn trời! May mà anh vẫn có kết quả âm tính".
Với tôi, sự vô tâm của người đàn ông đó không thể làm tôi buồn thêm, bởi nỗi tuyệt vọng trong tôi giờ đã đạt đến điểm cùng cực. Tôi giam mình trong phòng, không ăn uống, chỉ khóc và khóc. Giờ đây, tương lai dường như đã khép chặt lại đối với tôi.
Giá như tôi có thể quay ngược lại thời gian, tôi sẽ không hành động ngu ngốc và thiếu thận trọng như thế nữa. Nhưng, đã quá muộn.
Theo Phụ nữ
Yêu là dâng hiến hết mình? Chị em luôn xác định là yêu hết mình, yêu là cho, yêu là hiến dâng... cả thể xác và tinh thần. Khi phái nữ càng được bình đẳng hơn, được tự do yêu, tự quyết định lấy hạnh phúc của mình khi bố mẹ chỉ là thứ yếu, không giống như ngày xưa "Cha mẹ đạt đâu thì con ngồi đấy". Đó...