Vẫn là “con gái” sau một năm cưới chồng
Tôi tên Linh, hiện đang làm việc tại một công ty thương mại ở Hà Nội, tôi và chồng tôi kết hôn tháng 10 năm ngoái. Chồng tôi là một người mạnh mẽ, là mẫu đàn ông thành đạt điển hình trong xã hội hiện nay.
ảnh minh họa
Vốn xuất thân từ nông thôn, sau khi tốt nghiệp đại học anh bắt đầu xin vào một công ty làm nhân viên kinh doanh, lương tháng khởi điểm là 5 triệu nay đã tăng lên hơn 30 triệu, một năm sau đó anh đã được thăng chức làm trưởng phòng. Còn tôi, tuy không xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng tôi cũng là một cô gái xinh đẹp biết lễ nghĩa.
Anh được tôi lựa chọn trong rất nhiều đối tượng theo đuổi tôi, anh trở thành người yêu rồi thành chồng tôi, nhưng điều khiến tôi không thể ngờ được đã đến sau khi chúng tôi kết hôn…
Nhìn bề ngoài tôi là một cô gái ăn mặc thời trang và gợi cảm nhưng thật ra tôi lại là mẫu người hơi cổ hủ, tôi không ủng hộ việc sống thử trước hôn nhân, mấy cuộc tình trước kia của tôi đều kết thúc vì lý do đó, sau khi gặp anh, tôi vui mừng khôn tả vì cuối cùng đã tìm được một người đàn ông tốt và thật sự hiểu tôi.
Anh chưa bao giờ đưa ra yêu cầu về vấn đề đó với tôi, mà chỉ hết lòng quan tâm chăm sóc cho tôi. Bây giờ nghĩ lại tôi mới hiểu lý do tại sao. Đêm tân hôn, khi tôi đang vui vẻ hạnh phúc nằm gọn trong vòng tay chồng mình, chờ đợi giây phút anh làm cho tôi trở thành một người đàn bà thật sự, thế nhưng đáp lại sự mong chờ của tôi chỉ là một câu nói: “Em yêu à, anh mệt rồi, cứ để anh ôm em ngủ như thế này nhé.”
Khi đó tôi không nghĩ nhiều mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu và nằm gối lên cánh tay vững chắc của anh mà ngủ. Nhưng điều khiến tôi không thể ngờ được là suốt quãng thời gian sau đó chồng tôi không hề động vào người tôi.
Do công việc bận nên hàng ngày anh đều về nhà rất muộn, tôi bắt đầu lý giải rằng có thể do công việc của anh vất vả nên không muốn chuyện chăn gối. Nhưng dần dần tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, lẽ nào anh có người tình ở bên ngoài? Tôi cứ suy đoán lung tung và sau gần 1 năm kết hôn cuối cùng giữa tôi và anh đã xảy ra một cuộc cãi nhau gay gắt, khi tôi khóc và chất vấn anh: “Chúng ta kết hôn gần 1 năm rồi mà em vẫn còn là con gái là sao? Tại sao anh không động vào người em?” Anh cúi đầu nói: “Anh biết là anh không thể giấu em thêm được nữa, anh không hề làm chuyện gì có lỗi với em, chỉ là anh… về chuyện đó…, nhưng anh thật lòng yêu em. Khi mới ở bên em anh đã nghĩ rằng nhất định anh sẽ chữa khỏi bệnh của mình, anh cố gắng làm việc kiếm tiền, chờ đến khi kết hôn sẽ mang lại cho em một người chồng mạnh khỏe, thế nhưng…”
Sau đó chồng tôi còn nói những gì nữa tôi đều không muốn nghe, tôi chỉ cảm thấy anh đã lừa dối tôi, đầu óc tôi trống rỗng, nhớ lại từng cử chỉ bình thường anh dành cho tôi, tôi tin anh thật sự rất yêu tôi, nhưng viết đến đây mọi suy nghĩ của tôi đã hoàn toàn hỗn loạn, tôi không biết tôi có nên ly hôn với anh hay không…
Video đang HOT
Là vợ chồng với nhau đã hơn một năm nhưng về mặt kinh tế chúng tôi vẫn áp dụng chính sách 50/50, tôi không bao giờ so đo thiệt hơn, tôi có đủ tiền để đảm bảo được cuộc sống của mình, nhưng tôi luôn có cảm giác anh đang bảo vệ lợi ích của mình một cách tuyệt đối để không bị tổn thất, dường như anh sợ tôi sẽ lừa gạt để lấy tiền của anh.
Từ khi chúng tôi bắt đầu chung sống với nhau, máy tính của anh luôn để mật mã (khi còn độc thân máy tính của anh không bao giờ có mật mã), khi mới bắt đầu tôi cho rằng có lẽ do cả hai chưa thật sự quen với sự xuất hiện của người kia ở bên cạnh, tôi cho rằng lâu dần anh sẽ tin tưởng tôi và sẽ bỏ mật mã đi hoặc nói cho tôi biết mật mã là gì, thế nhưng thời gian một năm qua vẫn chưa đủ để anh tin tôi.
Tôi luôn cảm thấy anh đang đề phòng tôi, giống như đề phòng trộm vậy, tôi đã nói chuyện với anh rất nhiều lần về việc cài mật mã máy tính, lần nào anh cũng nói là tôi kiếm cớ gây chuyện, sau đó chuyện cứ thế mà qua đi, tôi đành tự an ủi mình rằng thêm một thời gian nữa anh sẽ tin tưởng tôi thôi (thật ra không chỉ là máy tính cài mật mã, mà cả mật mã vali anh cũng giữ bí mật với tôi chứ đừng nói đến các mật mã cá nhân khác). Từ khi yêu đến khi kết hôn thời gian hơn 2 năm nhưng những thông tin riêng tư mà tôi biết về anh dường như là quá ít ỏi. Ngay cả địa điểm công ty anh đang làm việc hiện nay ở đâu tôi cũng không biết dù tôi đã hỏi anh nhiều lần. Sự thận trọng của anh khiến tôi cảm thấy anh không hề tin tưởng tôi, khiến tôi không có đủ lòng tin vào tình cảm của chúng tôi.
Mấy hôm trước cãi nhau với anh, tôi đã tức giận nói: “Tôi thật vô phúc nên mới lấy anh, anh là đồ lừa đảo”, “anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi, anh chỉ nghĩ đến bản thân anh thôi”, “sao số tôi lại khổ như vậy, sao tôi lại đi lấy một người như anh chứ”…
Khi trong lòng tôi đã coi thường chồng mình, không nghĩ đến cảm giác của chồng mình khi nói những lời làm tổn thương anh thì có phải là tình yêu giữa chúng tôi đã hết rồi không?
Thời gian này sau khi đi làm anh vẫn về nhà ăn cơm với tôi và phụ tôi làm việc nhà, cuộc sống trôi qua rất bình yên, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng cứ đến tối là anh lại ngồi lì trước máy tính đến tận khuya vẫn không đi ngủ, tôi có cảm giác chúng tôi đang dần trở lên xa lạ. Trước kia hàng ngày đi làm về ăn cơm xong chúng tôi cùng nhau đi dạo, cùng ngồi xem tivi, cùng chuyện trò vui vẻ.
Tôi là một phụ nữ bình thường nhưng lại phải sống cuốc sống vợ chồng không bình thường. Trong thời gian qua, công việc của tôi rất thuận lợi, đạt được nhiều thành công. Thế nhưng nếu cho tôi lựa chọn, tôi vẫn sẽ chọn làm một người vợ đảm mẹ hiền trong gia đình. Tôi nghĩ tôi vùi đầu vào công việc cũng là vì muốn quên đi nỗi khổ trong lòng. Sự nghiệp càng thành công thì cảm giác trống trải trong tôi càng lớn, tôi không biết mình gây dựng sự nghiệp là vì ai vì cái gì? Làm một người phụ nữ thật sự, có một gia đình êm ấm, đó mới là mơ ước và khát vọng thật sự của tôi!
Khi cãi nhau tôi cũng đã từng nghĩ đến việc ly hôn nhưng có 2 nguyên nhân khiến tôi không thể quyết tâm được. Một là kết hôn rồi lại ly hôn tôi sợ mọi người dị nghị chê cười; hai là giữa chúng tôi vẫn còn tình cảm.
Công bằng mà nói, về mặt tình cảm anh chu đáo hơn tôi. Sau khi kết hôn, hàng ngày anh đều đưa đón tôi đi làm, đi làm về anh phụ giúp tôi làm việc nhà… Về điểm này mà nói, tôi rất cảm động với các việc anh đã làm cho tôi, đó cũng là lý do quan trọng mà tôi không thể quyết tâm ly hôn với anh được.
Trong một quãng thời gian sau khi biết anh bất lực, tôi không sao làm cho cuộc sống của chúng tôi quay lại như trước kia, khi thấy tâm trạng anh vui vẻ tôi đã từng khuyên anh đi bệnh viện chữa trị, nhưng anh vừa nghe xong đã nổi cáu, anh bảo có phải tôi muốn anh bị xấu mặt hay không, anh nói anh thà chết cũng không đến bệnh viện khám chữa.
Tôi hoàn toàn thất vọng về anh, mối quan hệ giữa chúng tôi rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, sau đó là chỉ nói chuyện khi thật sự cần thiết phải nói mà thôi. Chúng tôi đã trở thành 2 người cùng đi chung một con đường chứ không phải là một gia đình, ngôi nhà trở lên lạnh lẽo thiếu hơi ấm của một gia đình thật sự. Thế nhưng trong con mắt mọi người chúng tôi vẫn là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Theo VNE
Mệt quá, 1 ngày chồng thử làm vợ
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người.
Thấy bà vợ suốt ngày than khổ, kêu trời kêu đất, quát tháo các ông chồng là: "Các ông thử làm đàn bà xem, nếu làm được thì tôi phong các ông là Thánh sống". Ý vợ là, làm vợ cực khổ, cực khó, lại mệt nhọc. Tôi thì tôi không cho là thế, vì đàn ông chúng tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiện, kiếm tiền cho cả nhà, nuôi vợ, nuôi con mới là việc lớn. Chúng tôi ngoại giao, công việc rồi tiền bạc, không có chúng tôi thì đàn bà các chị, các em lấy gì mà nương tựa. Chúng tôi không vất vả thì thôi, nói gì mấy bà đàn bà.
Nhưng vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt, bảo tôi là không biết gì, không hiểu cho người vợ phải vất vả thế nào. Vợ còn bảo: "Kiếm tiền á, đổi vai đi, ai chẳng kiếm được tiền, đâu chỉ đàn ông. Nếu anh thích, thử làm vợ một ngày xem sao?".
Nhất định không chịu thua bà vợ, thế nên, sáng nay, không giống như mọi ngày ngủ tới tận sưng mắt mới dậy, rồi đánh răng rửa mặt, ăn đồ ăn sáng xong đi làm, tôi dậy rất sớm. Còn vợ vẫn nằm trên giường ôm con.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. Nhưng hôm nay, không cần chạy. Tôi lượn ra chợ, xách mấy túi đồ ăn sáng, xách cả thức ăn buổi trưa buổi tối bỏ tủ lạnh cũng đã nhọc lắm rồi. Mỏi rã rời cánh tay, nói chi tới chuyện chạy bộ làm gì.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. (ảnh minh họa)
Khổ nhất là cái khâu mặc cả, vợ đã dặn, không được họ nói bao nhiêu là mua từng ấy, vì đàn ông đi chợ hay bị bắt nạt lắm. Thế là cứ trả lên trả xuống vài đồng bạc. Cuối cùng bực quá, tôi chẳng buồn mặc cả nữa, họ cứ nói bao nhiêu thì tôi mua ngần ấy. Về tới nhà, vợ hỏi giá, bị vợ nói cho một trận mát cả mặt. Lúc ấy, vợ tôi mới dậy đánh răng, rửa mặt, thong dong đi vào ngồi đợi chồng chuẩn bị bữa sáng cho ăn.
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người, lại còn bị phen mất mặt vì mặc cả quá đà ở hàng chợ. Cuối cùng, khi tới lượt mình đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm thì đã gần muộn. Tôi hộc tốc phi xe đến cơ quan, may ra kịp, vừa chạy vào quẹt thẻ vừa thở hổn hển, ai nhìn cũng tưởng tôi có việc gì trọng đại. Ấy thế mà sáng nào vợ tôi cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, thong thả đánh răng rửa mặt đi làm, mà vợ còn làm sớm hơn cả tôi. Bái phục!
Tôi không phải đưa con đi học, vì trường học cùng đường đi tới cơ quan vợ. Nhưng đón con là chuyện của tôi, vì tối ấy vợ có việc bảo về muộn. Hết giờ hành chính, tôi lập tức đứng dậy đón con. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới về tầm này, bình thường, sau giờ tan tầm khoảng 1 tiếng, tôi mới thong dong đi về, vừa đi vừa hút thuốc vì lúc đó luôn nghĩ, đã có vợ chuẩn bị cơm nước ở nhà. Nhưng giờ, không về thì không kịp đón con, còn đi chợ. Tôi vội chạy xe đến trường, tìm mãi không thấy lớp của cô giáo. Đã nhờ vợ miêu tả tỉ mỉ, còn xin cả số điện thoại của cô, thế mà tìm hoài không ra. Trước giờ tôi đâu có làm việc này, trường của con ra sao, lớp học con ra sao tôi còn không hay biết, đón thì làm sao mà đón nhanh được. Tôi vội gọi cho cô, cô lại bảo tôi đi đường ấy, thế là cứ lòng vòng mãi. Cuối cùng cũng may tìm được lớp. Khi ấy thì trời đã tối mò.
Vợ gọi mãi mà sao chưa thấy tôi về, tưởng tôi có việc gì. Khi đó, tôi mới chạy qua chợ, mua vội tí thức ăn, một món rau, một món thịt.
Về tới nhà, đầu tóc tôi bù xù, con thì khóc thét vì bố lao xe ầm ầm, lạng lách, con sợ quá. Quyết không thua vợ, tôi vào bếp chuẩn bị món ăn. Tôi gọi vợ: "Dầu đâu, chảo đâu em, nồi đâu, gạo ở đâu...?", tất cả những thứ ấy tôi đều không biết, tôi phát mệt lên vì phải tìm chúng. Tôi cứ hỏi thì vợ lại bảo: "Việc anh, anh làm, không là được thì anh thừa nhận thua đi". Thế là tôi lại tìm, mò mẫm, cuối cùng thì xong được bữa cơm đúng chỉ có hai món. Tôi ăn ngấu nghiến như người chết đói không biết tới ngon là gì. Còn vợ tôi thì nhăn mặt, chê món mặn, món nhạt thếch. Tôi thử nậm giọng, đúng là mặn thật, trời ơi, thế mà tôi ăn không hay biết gì.
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp.(Ảnh minh họa)
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp. Vợ bảo tôi rửa bát, lau nhà, tôi cũng làm, mồ hôi vã ra, vừa tắm xong lại như người chưa tắm. Con còn chưa ngủ thì tất nhiên việc dạy con học là phần của tôi. Bắt thằng cu lôi sách vở ra cũng mệt, hướng dẫn nó học chữ này, chữ nọ còn bực hơn. Cứ nằm hướng dẫn con như thế, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì đã sáng.
Vợ tôi gọi dậy, bảo: "Anh không dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng à, còn đưa con đi học nữa...". Tôi sợ quá, chắp tay lạy vợ bảo: "Thôi em ạ, em tha cho anh, anh thua rồi. Từ nay em cứ làm thiên chức của người vợ, anh kiếm tiền, anh không thắc mắc gì cả. Anh biết em vất vả rồi, anh chịu đấy, không dám làm việc này ngày thứ hai. Không đổi vai gì hết, ông trời sinh ra là thế, em cứ làm vợ, còn anh cứ làm chồng. Thôi em đi chợ đi, anh ngủ tiếp đây". Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ, tôi sợ quá, may mà vợ không bắt bẻ nhiều.
Đúng là một ngày làm vợ, dù mới trả qua mấy việc cơ bản mà đã thấy sợ hãi, mệt mỏi rồi. Thế mà làm cả đời với việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, trông con thì chắc chết. Giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của chị em. Từ nay tôi xin chừa cái thói so đo, tính toán...
Theo VNE
Làm người thứ ba, tôi cũng đau đớn lắm! Cái ngày tôi trao thân cho anh, gật đầu nhận lời yêu anh, tôi biết mình đang đánh cược với cuộc sống của mình. Tôi đã bỏ lại sau lưng tất cả những lời đàm tiếu, những lời chửi rủa và cả sự khinh miệt của người thân, những người biết tôi đang say đắm một người đàn ông có vợ. Và tôi...