Vẫn biết yêu đơn phương là khổ!
Em không hiểu tại sao em không thể hết yêu anh – người con trai đã, đang làm em đau khổ.
Anh – chàng công chức đa tình.
Em – cô gái quê giản dị.
Đã từ rất lâu, em vẫn chưa dám hỏi anh một câu, chỉ một câu thôi rằng: anh đã bao giờ thực sự yêu em một lần không?
Dẫu biết rằng chúng ta chưa hề có một kỉ niệm nào đẹp đáng nhớ về nhau, nhưng em không hiểu tại sao em không thể hết yêu anh – người con trai đã, đang làm em đau khổ.
Anh biết không, em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, em yêu anh nhưng em luôn mặc cảm vì anh là một công chức, gia đình anh khá giả gần nơi em đang sống và làm việc. Tuy anh không đẹp trai nhưng cũng có rất nhiều người đến với anh, em biết, anh biết và rất nhiều người biết.
Ngày 1/1 năm ấy là ngày anh cùng em đi chơi lần đầu tiên, em thẹn thùng không dám nắm tay anh, một mặt vì em không muốn mình gần nhau nhanh quá khi đó là lần đầu tiên đi chơi với nhau, mặt khác vì bàn tay em khô ráp, chai sạn không như những bàn tay mềm mại, mịn màng của những người con gái khác. Ngày đó, ngày em được đưa ra xem xét, đánh giá làm tâm điểm cho những cuộc bàn tán của anh và những người bạn của anh sau này.
Vì chỉ nghe người ta nói thôi nên em không tin hoàn toàn những lời nói em được nghe lại xuất phát từ miệng anh, nhưng những cái vô hình đó giúp em tránh xa anh hơn chút, tăng lên cho em một chút tự ti, mặc cảm làm khoảng cách giữa em và anh đã không gần càng xa hơn.
Anh, những cuộc nói chuyện kéo dài vào thời gian đó đã làm em nao lòng, anh làm em quên đi người đã phản bội em cách đó không lâu – người đã làm cho cô gái khác rồi quỳ gối xin em tha thứ. Anh dường như đã xóa nhòa hình ảnh người con trai bội bạc trong trái tim em, anh xuất hiện trong suy nghĩ của em mọi lúc, mọi nơi, trong khi làm việc, trong giấc ngủ, mỗi tối hay mỗi sáng mai thức dậy.
Video đang HOT
Đôi lúc em nhận thấy sự quan tâm của anh làm em vui vì có thêm hi vọng, mặc dù là hi vọng mong manh (Ảnh minh họa)
Gần một năm chúng ta tránh mặt nhau, đúng hơn là anh tránh mặt em, còn em thì vẫn đi trên con đường ấy, chầm chậm, chậm hơn những đứa học sinh đi xe đạp về, chỉ một mục đích duy nhất, muốn nhìn thấy hình ảnh ai đó trên chiếc xe máy băng qua đường, băng qua em một cách vô tình, chỉ thế thôi nỗi nhớ trong em cũng vơi đi rất nhiều.
Anh, người con trai vô tình đã cướp mất trái tim em, người đã lấy đi niềm vui của em trong một năm qua, em không trách anh, em chỉ trách em ngu ngốc thôi. Em trách em ngu ngốc mãi nghĩ về một người không thuộc về mình mà bỏ đi cơ hội với người yêu mình thật lòng, dầm nắng dầm mưa đến với em mỗi ngày, quan tâm lo lắng cho em.
Anh lại hẹn em cafe, nhà anh chuyển ra đường lộ, được xây cách nơi em ở 1km, rồi chúng ta lại thỉnh thoảng gặp nhau như những người bạn. Đôi lúc em nhận thấy sự quan tâm của anh làm em vui vì có thêm hi vọng, mặc dù là hi vọng mong manh. Nhưng hi vọng không do anh tạo ra, đó chỉ là ảo giác thôi anh nhỉ? Đúng là ảo giác mà, ảo giác làm tim em đau lắm khi nhìn thấy phía sau xe anh là một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp.
Anh đã từng khen em là cô gái dịu dàng, giản dị. Em nghe được như thế nên em vẫn giữ mãi nếp sống của mình, một cô gái dịu dàng, chân quê nơi công sở cũng như ở nhà.
Anh biết không? Em luôn chuẩn bị tinh thần và em còn mong đến ngày anh nắm tay ai đó trong ngày hạnh phúc để em có thể thực sự quên anh và giữ lấy hạnh phúc thực sự thuộc về mình. Nhưng sao em vẫn đau, em nhói lắm khi một buổi sáng đẹp trời nhìn thấy anh chờ một cô gái đi qua, tay ôm eo anh, và em biết chỗ đó, phía sau xe anh không còn chỗ trống cho em.
Anh, em thay đổi, anh và mọi người không biết vì sao? Mái tóc đen, dài và duỗi thẳng đã đươc thay bằng bộ tóc xoăn bồng bềnh màu đồng. Mọi người hỏi tại sao? Em chỉ cười và câu trả lời đơn giản chỉ là “thích” trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Khuôn mặt em luôn tươi rói, nụ cười em luôn mở nhưng có ai biết đâu, tim em đau lắm, em vẫn chưa quên được anh, người em đã yêu.
Theo VNE
Cưới chưa nửa năm, tôi đã muốn ly hôn
Anh là công nhân nhà nghèo, tôi là kế toán. Từ lúc yêu cho đến cưới, tôi không được lòng nhà chồng. Mẹ đẻ khuyên tôi ly dị.
Tôi năm nay 29 tuổi, chồng tôi 28, chúng tôi vừa cưới nhau hồi đầu tháng 1, tính đến nay chưa đầy nửa năm. Vợ chồng tôi khắc tuổi, nên từ khi mới quen đã hay giận hờn, cãi vã nhau. Tôi làm kế toán, còn anh là công nhân trong khu chế xuất, chúng tôi có nhiều điểm không tương đồng, nhưng vì yêu, tôi bất chấp lời bàn ra tán vào của bè bạn để đến với anh.
Chúng tôi quen nhau hơn 2 năm mới tiến hành đám cưới. Hoàn cảnh gia đình anh khó khăn, anh phải tự lực kiếm tiền dành dụm để cưới vợ. Anh chân thành yêu tôi và mong muốn xây dựng tương lai cùng tôi, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên anh ngỏ ý nhờ tôi góp sức để ngày đám cưới được tổ chức sớm hơn. Tôi đồng ý. Tiền lương anh làm ra thì chúng tôi chơi họ, lương của tôi thì gói gém chi tiêu ăn uống cho cả hai.
Quen nhau được vài tháng thì gia đình anh và anh đều mong muốn tôi dọn về sống chung nhà trọ. Suy nghĩ đắn đo lắm, lúc đó lại là lúc tôi đang tìm phòng trọ để ở ghép, không thể từ chối trước chân tình của gia đình anh, tôi đã dọn về sống cùng chị em anh và anh. Mẹ anh thì ở dưới quê, bà cũng thường xuyên lên thăm con cái và ở chơi dăm ba tháng rồi về lại quê.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Thời gian đầu, gia đình anh rất quý tôi, dù chưa cưới nhưng cuộc sống chung cũng giống như làm dâu, tôi thấy có sự gò bó và không được thoải mái lắm, nhưng cũng không biết nói sao để dọn đi. Tôi hoàn toàn giấu biệt gia đình về chuyện này. Rồi đến lúc chị gái anh mang thai, chị muốn rời phòng trọ để tiện cho việc sinh nở. Chỗ ở mới khá xa, người yêu lại không có xe đi làm, nên tôi với anh quyết định không dọn cùng chị và mấy em mà ở lại phòng trọ cùng 2 người bạn ở ghép.
Lần đó tình cảm gia đình anh dành cho tôi giảm hẳn. Tôi cũng cố gắng hòa đồng, cuối tuần cũng xuống phòng chị hỏi han thăm nom để lấy lại tình cảm. Rồi chúng tôi lấy tiền đóng họ, mua 2 chỉ vàng dành làm đám cưới. Ban đầu anh đem xuống gửi mẹ, bạn bè tôi biết được thì bảo tôi nói anh lấy khéo lại, của mình mình giữ, đâu biết chắc được là hai đứa có cưới không. Lúc đó anh có mượn lại mẹ một chỉ với lý do đeo đi đám cưới, rồi anh đưa lại tôi cất. Thế là mẹ giận, bảo em gái anh đem một chỉ kia lên cho tôi giữ luôn, em của anh đưa tôi rồi ngúng nguẩy quay lưng đi. Tôi chỉ biết im lặng, sau đó thì tôi cất giữ. Lại một lần nữa gia đình anh không hài lòng về tôi.
Quen nhau cho đến ngày quyết định lấy anh, tôi mới dẫn anh về ra mắt gia đình. Lúc đó, gia đình tôi cương quyết không chấp nhận, cha mẹ anh chị đều khuyên tôi từ bỏ, không muốn sau này tôi sẽ khổ. Gia đình anh tự ái cũng định không cưới tôi, anh cũng định buông xuôi, nhưng tôi thương anh nên cố thuyết phục gia đình. Cuối cùng, vì thương con, ba mẹ tôi đành gả con mà lòng không mấy vui.
Ngày đưa dâu, mẹ tôi rớt nước mắt. Thấy mẹ lo lắng, tôi trấn an mẹ rằng con không về làm dâu đâu, mẹ an tâm. Và gia đình anh cũng hứa với ba mẹ tôi không bắt tôi về làm dâu, vì thực sự điều kiện dưới quê anh rất khó khăn, phải đi phà, sông nước xung quanh, xa chợ, xa trường học... (Quê anh ở Trà Ôn, Vĩnh Long).
Đám cưới cũng được tổ chức, bên nhà gái thì ba mẹ tôi bỏ chi phí tổ chức. Thấy vậy nên bè bạn mừng cưới, tôi đều gửi lại cho mẹ để mẹ thanh toán các khoản như tiền thuê rạp, thuê áo vest, chụp hình, thịt thà cá mắm... Riêng bên nhà trai, vì không có chi phí ban đầu, phải vay mượn, rồi khách mời quá đông mà người đi thì ít, xong đám cưới anh và gia đình anh tính toán chi phí và anh bảo lỗ. Sau đám cưới, hai vợ chồng không được gì ngoài số vàng cưới tự sắm, mà còn phải gánh số nợ 18 triệu đồng. Tôi buồn lắm, cố giấu gia đình mọi chuyện. Tôi đồng ý trả nợ cùng anh, nhưng tôi bắt anh phải hứa là không để thiếu nợ nữa, còn phải tích góp để sinh con, anh đã đồng ý.
Cưới tháng 1, đến tháng 8 là tôi với anh hoàn tất nợ nần. Nhưng chưa chờ đến dứt nợ, anh bàn tính chuyện vay tiền mua bò gửi mẹ chồng nuôi, đồng thời anh sẽ đứng tên vay tiền giùm chị gái, anh nói hàng tháng chị gái sẽ trả tiền mặt lại cho anh, và anh nói anh không muốn làm công nhân nữa, anh muốn vay tiền mua bò để sớm có vốn về quê chăn nuôi, trồng trọt. Tôi không đồng tình với ý kiến của anh, nói mãi mà anh không chịu nghe, anh cương quyết phải vay tiền mua bò, phải đứng tên giúp chị.
Tôi bảo hai đứa còn nghèo khó lắm, lương thấp, vay tiền nữa thì hàng tháng sẽ rất khó khăn trong việc chi tiêu. Tôi khuyên anh từ từ ổn định rồi tính chuyện làm ăn. Còn đứng tên vay tiền giùm chị gái, anh bảo thời gian vào làm của chị chưa đủ điều kiện để vay, em út thì chưa đủ tuổi, em kế thì vừa vay năm ngoái rồi, giờ chỉ có mình anh là giúp chị được. Chỗ chị em, chuyện tiền bạc dễ mất lòng, nên tôi nói anh từ chối khéo, nhưng anh vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Vợ chồng vì đó mà lục đục, cơm không lành, canh không ngọt, chiến tranh lạnh diễn ra càng nhiều.
Lúc cãi vã, anh gọi tôi bằng "mày" và quăng bật lửa vào tôi, làm nó nổ tung. Anh nói bậy và bảo: "Không cho thì thôi, mày nói nhiều quá". Tôi giận lắm, tôi nói anh dọn xuống chị ở đi, rồi anh dọn đi thật. Tôi buồn lắm, nhưng tôi cố gắng cứng rắn, không gọi điện, không nhắn tin cho anh, anh đi 3 ngày rồi tự dọn đồ về.
Tưởng anh về và không yêu cầu những điều kiện đó nữa, nhưng anh càng quyết liệt hơn. Tôi chán nản vô cùng, tôi bảo anh là cứ làm theo những gì anh muốn, tôi và anh sẽ như hai người bạn ở ghép thôi, anh chỉ phụ tôi tiền nhà, anh cũng không đồng ý. Mấy ngày anh dọn xuống chị gái ở, anh kể hết với gia đình anh, vốn dĩ tôi không được lòng gia đình chồng từ trước đám cưới, giờ thêm chuyện này, mâu thuẫn càng quyết liệt hơn.
Anh cũng điện cho gia đình tôi hay, chúng tôi cũng về thưa chuyện với ba mẹ. Ba tôi nói đứng tên vay tiền giùm thì không được, phải chi có dăm ba triệu thì giúp đỡ anh chị. Còn tính chuyện làm ăn trong lúc hai đứa khó khăn thì nên suy nghĩ lại, ba cũng không cản chồng tôi làm ăn, nhưng phải tính thiệt hơn rồi quyết định. Mẹ và anh chị tôi thì bảo tôi nên chia tay chồng, dù gì cũng chưa đăng ký kết hôn, chưa ràng buộc con cái, mẹ sợ tôi sẽ về quê cực khổ, con cái nheo nhóc, trong khi tôi đang có việc làm tương đối ổn trên thành phố.
Nói chuyện với ba mẹ tôi rồi, anh vẫn nhất nhất sẽ làm theo ý mình. Tôi buồn quá, tôi đòi chia tay thì anh níu giữ. Tôi phải làm gì để vẹn cả đôi đường đây?
Theo VNE
Chat với sao: Đàn ông thích phụ nữ dùng nước hoa gì Quốc Bảo quên hôm ấy nàng mặc gì, đeo túi gì. Anh chỉ còn nhớ mùi hương tỏa ra từ tóc, da thịt nàng. Nếu cần nhớ lại một điều gì đó thật đặc biệt làm nên tình yêu của tôi với Khanh, thì đấy là mùi hương của nàng vào lần đầu chúng tôi gặp nhau. Người ta thường có câu cửa...