“Úp sọt” không thành
Hà hạ sinh một đứa con trai kháu khỉnh, trong khi bố đứa trẻ bỏ đi biền biệt, cắt đứt mọi liên lạc. Là nhân viên một ngân hàng có tiếng tại Hà Nội, gặp thời ăn nên làm ra, Hà tích góp được vốn liếng kha khá để “dắt lưng” về nhà chồng. Đã sống thử với bạn trai được 3 năm, Hà chắc mẩm: “ Trước sau gì chả cưới, yêu nhau, quấn quýt thế cơ mà!”
Sau lần đưa Hà về giới thiệu với gia đình ở quê, Dũng – bạn trai Hà, đã bị phản đối kịch liệt. Mẹ Dũng chê con dâu tương lai nhỏ con, chảnh chọe, chưa biết tỏ tường về cung cách đối nhân xử thế. Đã thế, Hà lại thêm khoản bày tỏ chính kiến quá đà, việc gì cô cũng khẳng định mình có ưu thế, thiếu tế nhị khi lắng nghe ý kiến của người lớn.
Hà vốn là cô gái thích thể hiện bản thân, tự tin rằng sự thông minh của mình có thể làm người khác nể phục. Cô quên mất mình đang bước vào một ngôi nhà “người dưng”, đang cần sự khôn khéo, đúng mực trong mọi lời nói và hành động. Vậy là Hà mất điểm ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên.
Sau lần đó, cô cứ chờ mãi vẫn chẳng thấy thấy gia đình Dũng ỏ ê gì chuyện cưới xin. Hà sốt sắng, hỏi Dũng thì Dũng đáp lại: “ Bố mẹ chưa xem được ngày“. Cô càng thúc giục, Dũng càng im lặng.
Mọi chuyện đã đến nước này, Hà nghĩ ngay đến chiêu phải dính bầu để nhanh được cưới. Nghĩ là làm, Hà “thả phanh” với Dũng. Thỉnh thoảng, Dũng điềm tĩnh bàn đến những kế hoạch tương lai. Khi người yêu hỏi chuyện cưới xin, Dũng vẫn vẽ ra viễn cảnh với ngôi nhà và những đứa trẻ để Hà yên tâm rằng mình sắp được lên xe hoa về nhà chồng.
Video đang HOT
Cô không hay biết Dũng đã âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch cao chạy xa bay (Ảnh minh họa)
Cái thai trong bụng đã đến tháng thứ 3 thì cũng là lúc Hà lờ mờ nhận ra việc trì hoãn đám cưới là ở Dũng chứ không phải bố mẹ anh. Dũng mải mê nói chuyện công việc bận bịu. Hết những kế hoạch lớn, chẳng hạn đột xuất phải ra công trường để giải quyết việc thất thoát vật liệu đến những việc trời ơi đất hỡi như bỗng dưng sếp gọi đi nhậu cuối tuần. Hà vẫn đi làm bình thường, vẫn đều đặn nhận được những cuộc gọi quan tâm nhắc nhở của “chồng” về chuyện ăn uống, đi lại phải cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến cái thai. Trong khi đó, cô không hay biết Dũng đã âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch cao chạy xa bay.
Suốt cả đêm dài thủ thỉ với “vợ”, Dũng nói: “ Em đưa anh thêm ít tiền. Chuyến này đi công tác, công ty cho ứng lương ít quá“. Cầm thêm 10 triệu, Dũng ra sân bay vào miền Nam.
Những cuộc điện thoại thưa dần, rồi một ngày là “số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Hà choáng váng khi biết mình đã bị phụ tình. Nghĩ đến đứa con, sau nhiều đêm khóc ròng, cô quyết định về quê thăm bố mẹ đẻ trước khi thai nhi trong bụng quá lớn. Cô về quê, lùm xùm trong lớp áo ấm nên bố mẹ, người thân và hàng xóm láng giềng không hề hay biết con gái đang bụng mang dạ chửa.
Trở lại Hà Nội, Hà nghỉ việc, chuyển nhà và thuê một ôsin để chuẩn bị sinh nở. Hà giấu kín chuyện của mình, đến cả bố mẹ cô cũng không biết con gái đã sinh cháu. Cô sợ làm hoen ố cái tiếng con nhà gia giáo mà xóm làng đã dành tặng cho gia đình cô từ bao đời nay.
Để tránh tiếng khóc của trẻ sơ sinh đến tai bố mẹ, Hà luôn chủ động gọi điện về nhà thường xuyên. Ông bà vẫn nghĩ con gái đang hạnh phúc bên người yêu và công việc ổn định.
Đứa con ra đời nhưng cha đứa trẻ vẫn bặt vô âm tín. Hà ôm hận, lại phải tính tiếp cho cuộc đời mình.
Trong nhật ký, có đoạn Hà viết: “Nước mắt rơi là khổ lắm rồi. Nào đâu tình yêu thương ráo hoảnh. Người ta đi để phủi trách nhiệm hay thiếu bản lĩnh trước sự thật? Con trai, nếu ngày mai, con phải xa mẹ đến ở trong vòng tay của tổ ấm khác thì cũng đừng trách mẹ nhé. Mẹ cũng muốn lấy một tấm chồng để kẻ phụ bạc kia biết rằng: mẹ đã đứng dậy!”.
Theo 24h
Người đàn bà bản lĩnh
Sau bao nhiêu năm, cô đã tìm lại được chính mình. "Mẹ ơi, mẹ lấy chú ấy đi!"... cô cúi xuống nhìn con mà nước mắt chứa chan! Cô hỏi "lấy" là thế nào hả con? Thằng bé trả lời "C on thấy ông bà bảo lấy là mẹ về làm vợ chú ấy". Nghe cái giọng ngây thơ trong trẻo của thằng bé, cô lùi lại một bước ngồi xuống mép giường kéo con vào lòng với bao nhiêu tình cảm yêu thương trào dâng.
Thằng bé là do cô sinh ra, bố của con không may mắn gặp nạn rồi qua đời từ khi con bắt đầu hình thành trong bụng. Cô tưởng như không thể gượng dậy được để tiếp tục sống nhưng nhờ có thằng bé, cô đã có được như ngày hôm nay.
Ngày đó, khi cái bụng lùm lùm trông khá rõ, cô sống bình thản và vô cảm với với bao lời đàm tếu trong thiên hạ, người thì nói rằng cô khôn ba năm dại một giờ rồi bị người yêu "đá", người thì nói rằng cô là nỗi nhục của gia đình thậm chí cả dòng họ, còn số ít những người hiểu chuyện thì khuyên rằng bỏ đứa bé đi, nhưng cô thì không hề nghĩ đến bởi nó là kết quả của tình yêu, nó là tài sản duy nhất mà người đàn ông đã ra đi mãi mãi đó dành riêng cho cô.
Khó khăn chồng chất khó khăn, nào là tinh thần, nào là vật chất... tất cả đều luôn luôn là con số không tròn trịa. Mỗi sáng thức dậy lẽ ra cô ấy phải nghĩ mình đang là một con báo hùng dũng, dùng hết sức mình thì mới đuổi kịp con sơn dương, bằng không thì ngày hôm đó cả con và mẹ sẽ đói thì cô lại nghĩ, khi thức dậy con sơn dương nào nó cũng nghĩ rằng nó phải khởi động thật nhanh, chạy thật nhanh nếu không thì nó sẽ bị con báo ăn thịt. Thời buổi kinh tế thị trường, mọi thứ bon chen, tính toán và giành giật nhau từng li từng tí, từng cơ hội thì cô lại thản nhiên mà sống một cuộc sống thầm lặng với ba đồng lương ít ỏi. Đau buồn, mất mát theo thời gian rồi cũng vơi đi, thằng bé ngày một lớn, còn cô thì vẫn vậy cứ như một người mắc bệnh "tự kỉ"- bàng quan với tất cả!
Hạnh phúc của cô hôm nay chẳng phải do ai dâng tặng, mà đó chính là bản lĩnh dám vượt qua chính bản thân mình (Ảnh minh họa)
Thế rồi anh - "chú ấy" của thằng bé - xuất hiện như một sự sắp đặt của ông trời! Anh không khơi gợi lại quá khứ đau buồn của cô, không ngại ngùng với những lời đồn thổi, sự chân thành của anh đã kéo cô ra khỏi bóng tối của tâm hồn và cô đã cười trở lại! Anh trở lên quan trọng với cuộc sống của hai mẹ con cô từ khi nào không biết nữa, anh chẳng tô màu vẽ tranh cũng chẳng thề non hẹn biển mà cứ sống thực tế và mỗi ngày đều không ngừng cố gắng, cố gắng mang lại cả giá trị của tinh thần lẫn giá trị của vật chất!
Sau bao nhiêu năm, cô đã tìm lại được chính mình. Có người đã từng nói, thời buổi bây giờ người mất thì cũng đã mất rồi, người sống phải vươn lên mà sống, sống vội vàng và sống gấp gáp hơn nữa kẻo tụt lại phía sau thì cô đơn và lạc lõng. Nhưng cô đã không vin vào lý thuyết đó để sống, cô nghị lực vượt qua tất cả nuôi con trong bao khó khăn nhọc nhằn chỉ mong rằng sau này khi lớn con hiểu được giá trị của sự hy sinh! Và đến hôm nay việc cô mang đến cho con một "chú ấy" phải chăng cũng là một việc nên làm. Những ngày gần đây, nhìn "hai người đàn ông" một lớn tuổi- một nhỏ tuổi dắt tay nhau đi bên cạnh, cô thấy trong lòng ấm áp lạ kì. Hạnh phúc của cô hôm nay chẳng phải do ai dâng tặng, mà đó chính là bản lĩnh dám vượt qua chính bản thân mình của cô.
Đọc đến đây chắc độc giả sẽ thắc mắc rằng tôi đang viết về ai? Mẹ hay cô, dì? Chị gái, bạn gái hay em gái...? Nhưng, thực sự tôi chẳng viết về ai trong số họ, mà tôi viết về em - người tôi dành cả cuộc đời mình bởi mỗi bước chân tôi bước, mỗi việc tôi làm... giờ đây nhìn lại tôi thấy mình thật nghị lực!
Theo 24h
Trót dại có con với gái bán hoa Chuyện đó giống hệt như một cú đá mạnh vào gáy khiến tôi choáng váng. Khi đồng ý để con bé trở thành con của mình, tôi đã quyết định đó chỉ là con của riêng tôi. Con bé sẽ không có mẹ bởi mẹ cháu là một người quá tồi tệ. Cô ta cũng đã đồng ý như vậy. Nhưng giờ, cô...