Ước muốn tìm chồng cho mẹ
‘Con còn nhớ ngày nhỏ, khi bị bọn bạn trêu ‘thằng không cha’, con đã khóc và chạy về với mẹ. Mẹ xoa đầu bảo ba đi làm xa’.
‘Ngày con cất tiếng khóc chào đời, ngày mẹ đã nói niềm vui trào dâng ngập trời. Bao yêu thương của cha đã dành để trong mái ấm từng ngày qua con lớn lên. Là lời ru mẹ đưa bên cánh võng, cho con say giấc ngủ, là lời cha từng ngày ấm êm, mong sao cho con lên người…’.
Lời bài hát Nơi ấy con tìm về của ca sĩ Hồ Quang Hiếu vang vọng khiến con nhớ mong về mẹ, về gia đình những ngày này. Nỗi niềm trong con khắc khoải, mơ về hai tiếng ‘Mẹ ơi!’ từ quê nhà xa xôi…
Chiều nay mẹ gọi khi con ngủ. Con cáu gắt, thậm chí còn to tiếng với mẹ. Mẹ chỉ nhẹ nhàng giải thích, lâu không thấy con gọi về nên mẹ lo. Con nhận ra cái sai của mình nhưng không dám nói lời xin lỗi.
22 năm nay, chưa bao giờ con nói một câu cảm ơn hay xin lỗi mẹ. Con biết nhưng để trong lòng. Con ngại. Ngày con xa nhà để đi học ở trường chuyên của tỉnh, mẹ khóc nhiều đêm vì mong nhớ. Ngày con rời Việt Nam đi du học, mẹ bảo con hãy cố lên. Mẹ không còn khóc nhưng con biết, đằng sau ánh mắt mẹ là nỗi lo khôn nguôi.
Ở nơi đất khách quê người, con mới hiểu thế nào là những ngày xa mẹ. Con không buồn vì phải sống một mình. Con không buồn vì phải tự chăm sóc bản thân. Con buồn vì không thể ở bên để chăm lo mẹ.
Cuộc sống khó khăn khiến mẹ hay cằn nhằn và yêu cầu con phải hoàn thành mọi thứ một cách xuất sắc. Mẹ muốn con phải học thật giỏi. Mẹ muốn con phải hăng hái tham gia các hoạt động xã hội. Mẹ muốn con luôn đứng đầu, là thủ lĩnh. Mẹ muốn con trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa. Mẹ muốn con phải là một người đàn ông tốt…
Con từng nghĩ đó là áp lực vô cùng. Bởi tại sao bạn bè được chơi, còn con phải sống cuộc sống con không mong muốn. Nghĩ vậy, nhưng con luôn cố gắng làm mẹ vui lòng. Bởi con hạnh phúc khi thấy mẹ hãnh diện khoe con với mấy bà hàng xóm. Con biết, mẹ còn vui hơn con khi thằng con trai nhỏ đỗ cao trong một kỳ thi hay đạt một g.iải t.hưởng nào đó. Ngày con nhận được học bổng du học, con biết, dù lo lắng, nước mắt rơi nhưng mẹ vui biết nhường nào. Hạnh phúc của mẹ ngập tràn trái tim con. Nụ cười làm mẹ trẻ hơn rất nhiều nên con sẽ phấn đấu vì điều đó.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Du học xa nhà, con đã quen với việc tự lập, tự quyết định tất cả mọi việc. Đôi khi con cũng muốn mỗi tối học bài xong có người nhắc đi ngủ sớm, sáng ngủ dậy có người chuẩn bị bữa sáng, hay đơn giản chỉ là kêu lên ‘Mẹ ơi’ mỗi khi về đến nhà. Cuộc sống ồn ào, náo nhiệt, xung quanh toàn người lạ ở trời Tây, không thể nào bằng được chốn yên bình ở quê nhà, nơi đó có mẹ.
‘Thời gian lấy đi t.uổi xuân của mẹ… Và con lấy đi sức sống mẹ cha… ‘. Câu hát vang lên nhức nhối trong lòng con. Cả cuộc đời mẹ tần tảo, hy sinh cho con. Con biết mẹ có nhiều ước muốn. Mẹ đ.ánh đổi cả t.uổi thanh xuân của mình để theo ba. Mẹ chấp nhận bị họ hàng, gia đình xa lánh để đến với ba. Mẹ kể rằng tuy với mọi người, ba con là kẻ xấu nhưng với mẹ, ba là người tuyệt nhất.
Nhưng không mẹ à! Ba không tốt đâu! Ba đã bỏ mẹ đi rất xa, đến một thế giới khác, để bây giờ con cũng chưa một lần được nhìn thấy mặt.
Nhiều đêm, con thấy mẹ ngồi khóc một mình. Con chỉ dám nhìn từ xa, không dám lại gần an ủi mẹ. Mẹ có ân hận không khi đ.ánh đổi tất cả vì ba? 22 năm nay, mẹ sống một mình nuôi con. Mẹ vừa là cha vừa là mẹ. Mẹ héo mòn vì năm tháng, vì nhớ ba, và vì lăn lộn giữa dòng đời để nuôi con.
Con còn nhớ những ngày con nhỏ, khi bị bọn bạn trêu là ‘thằng không cha’, con đã khóc và chạy về với mẹ. Mẹ xoa đầu và bảo ba con đi làm xa, sẽ về với con sớm thôi. Nhưng giờ thì con biết, điều đó không bao giờ xảy ra. Con lớn rồi. Con hiểu và con muốn có một ai đó bên cạnh mẹ lúc t.uổi già.
Mẹ không đi bước nữa vì sợ ra đường con bị người ta chỉ trỏ, xa lánh. Mẹ sợ con không được yêu thương vì một người không cùng m.áu mủ. Mẹ vì con mà để đời mẹ sống một mình, cô đơn. Con xa nhà từ năm 16 t.uổi, cũng từ lúc đó, mẹ lúc nào cũng một mình. Thế mà những năm tháng ấy, con từng nghĩ, con sẽ mang lại tất cả niềm vui cho mẹ. Con sẽ là cánh tay che chở, bên mẹ mọi lúc. Để đến giờ, gần 10 năm sống xa nhà, con mới hiểu rằng, con không thể làm những điều con từng hứa…
‘Cuộc đời con, sẽ không quên tình yêu thương mẹ cha đã dành cho con… Đường tương lai nhiều chông gai. Và những lúc gian nan làm con ngã quỵ… Để con nhớ rằng nơi ấy một góc bình yên luôn có mẹ cha chờ con tìm về…’.
Bài hát vẫn vang vọng, như muốn nói rằng, dù đi đâu, dù con có làm gì, dù thành công hay thất bại, đằng sau con vẫn luôn có mái ấm tình thương. Nơi đó có mẹ, luôn ngóng trông mỗi ngày… Con thầm nhắc bản thân mình sẽ quan tâm hơn đến mẹ.
Thầm nhắc bản thân mình sửa đổi tính cách nhiều hơn. Đằng sau những hy sinh của mẹ, con vẫn chưa đem lại được điều gì. Con vẫn bướng bỉnh, vẫn cứng đầu, để mẹ phải lo. Mẹ à, con sẽ tìm ba cho mẹ. Con sẽ tìm cho mẹ một người đàn ông tốt, chăm sóc mẹ, bên mẹ những tháng ngày còn lại…
Để mỗi khi trở về, con sẽ được thấy mẹ mỉm cười trong vòng tay hạnh phúc! Mẹ nhé! Tình thương yêu gửi mẹ từ nước Nga xa xôi! Con trai của mẹ!
Theo Tinngan
Ác mộng những ngày đi làm dâu...
Tôi cứ ngỡ mình sẽ cam chịu mãi kiếp sống đày đọa đó nếu như không có ngày mẹ đẻ tôi gặp tai nạn...
ảnh minh họa
Tôi và anh kết hôn tới nay cũng đã được 5 năm và có với nhau một cô nhóc kháu khỉnh. Cuộc hôn nhân này của tôi có được là nhờ mai mối chứ không phải tự tìm hiểu, quen biết. Được giới thiệu anh có việc làm ổn định, gia đình nề nếp nên tôi đồng ý cưới. Hoàn cảnh gia đình tôi hơi phức tạp nên bố mẹ anh không ưng lắm nhưng vì cả 2 chúng tôi đều quyết tâm lấy nhau nên họ cũng phải chấp thuận.
Cưới xong, tôi muốn xin đi làm lại nhưng gia đình chồng không cho, mẹ chồng tôi nói đằng nào cũng mất t.iền thuê ô sin nên chi bằng tôi nghỉ việc, ở nhà chăm sóc cho gia đình chồng thì tốt hơn. Cả nhà chồng tôi đều tán thành ý kiến của mẹ chồng nên tôi cũng chẳng còn cách nào phản kháng, đành phải nghe theo. Và cuộc sống làm dâu đầy bi kịch của tôi chính thức bắt đầu từ đó.
Nhà chồng tôi rất nề nếp nên mọi chuyện từ ăn uống tới sinh hoạt đều rất khắt khe. Bữa cơm nào cũng phải có đủ 5 món, có thể hơn chứ không được thiếu và đặc biệt, các món ăn không được lặp lại trong tuần. Riêng việc nghĩ xem hôm nay ăn gì để cả nhà chồng hài lòng cũng khiến tôi đau đầu, tốn sức.
Mọi công việc trong nhà dù là nhỏ nhất mẹ chồng cũng đều khoán trắng cho tôi. Cả nhà chẳng ai mảy may động tay động chân vào việc gì, đến cốc nước ăn cơm cũng ngồi bàn sai tôi lấy. Tôi có cảm giác mình đang biến thành ô sin đích thực cho cả nhà chồng. Sáng dậy sớm, tới gần khuya mới được đặt lưng lên giường. Hễ tôi làm sai việc gì là mẹ chồng tôi liền không tiếc lời mắng nhiếc, nhạo báng tôi là con không cha, không ai dạy dỗ.
Đã nhiều lần tôi có ý định giải thoát cho mình khỏi cuộc hôn nhân này nhưng con gái tôi còn quá nhỏ. Tôi không muốn con gái mình lớn lên cũng phải chịu cảnh bị người ta hạ nhục vì không có bố như tôi. Vậy là tôi lại cố nuốt nước mắt vào trong phục dịch họ, để con mình có ông bà, có cha và có cô chú như bao đ.ứa t.rẻ khác.
Tôi cứ ngỡ mình sẽ cam chịu mãi kiếp sống đày đọa đó nếu như không có ngày mẹ đẻ tôi gặp tai nạn, và bộ mặt thật của mẹ chồng tôi mới chính thức bộc lô rõ.
Mẹ đẻ tôi không may bị bọn tổ lái đ.âm phải nên phải nằm viện. Họ hàng bên ngoại đều ở xa, còn bên nội thì đã xa lánh mẹ con tôi từ lâu nên tôi đã xin phép gia đình chồng cho tôi đươc về chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ chồng tôi không những không đồng ý còn nói:
- Ở đâu ra cái thứ con dâu bỏ việc nhà chồng về chăm mẹ đẻ như thế. Mày không được phép đi đâu hết. Mày đã là dâu nhà này, phải có trách nhiệm chăm sóc, hầu hạ, không được bê trễ.
Tôi không ngờ mẹ chồng lại ích kỷ đến thế, hóa ra họ cần tôi về chỉ để làm ô sin cho gia đình họ. Quá phẫn uất vì hành động quá đáng của mẹ chồng, ngay sáng hôm sau tôi đã tự thu dọn đồ đạc và dẫn con về nhà ngoại. Trong gần hai tuần tôi về chăm sóc mẹ, nhà chồng tôi biết chuyện mẹ tôi gặp nạn mà chẳng ai có một lời hỏi thăm, quan tâm kể cả là chồng tôi.
Tôi buồn và thất vọng nhiều lắm. Gần 1 tháng sau, mẹ đẻ tôi khỏi bệnh, mẹ muốn tôi quay lại nhà chồng tạ lỗi. Tôi nhất định không chịu vì tôi nào có lỗi, không lẽ hiếu thuận với mẹ mình cũng là cái tội. Nhưng trước sự quyết tâm cùng những giọt nước mắt của mẹ, tôi cũng đành nín nhịn nỗi đau, nỗi uất ức mà quay lại nhà chồng.
Nào ngờ vừa thấy mẹ con tôi, mẹ chồng tôi đã cầm chổi xua đuổi. Mẹ chồng tôi ra sức mắng nhiếc mẹ đẻ tôi không biết dạy con. Thậm chí, mẹ chồng còn bắt mẹ đẻ tôi quỳ xuống chân bà thì bà mới chấp nhận cho tôi quay lại. Không ngờ, chồng tôi cùng đồng tình với mẹ mình. Không thể chịu nổi trước hành động quá đáng của gia đình chồng, tôi đã đề nghị ly hôn ngay trước mặt gia đình chồng rồi tôi đưa mẹ rời ngay ra khỏi căn nhà không có tình người ấy.
Mấy hôm nay mẹ tôi luôn khuyên bảo tôi hãy quay lại, nhưng tôi nhất định không muốn về nơi địa ngục đó thêm một giây phút nào nữa. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh con gái nhỏ phải chịu cảnh không cha, không ông bà nội bên cạnh là tôi lại thấy lòng đau nhói.
Tôi nên làm gì để cuộc sống của mình không bế tắc thế này nữa đây.
Theo Motthegioi
Chồng nói không cần vợ con, chỉ cần bồ Khi tôi bắt gặp chồng và bồ tại khách sạn, anh nói với tôi trước mặt bồ: 'Anh chọn bồ và mình chấm dứt đi'. Tôi và chồng kết hôn đã 5 năm, cuộc sống đang rất hạnh phúc bỗng trở thành địa ngục từ khi có người thứ 3 xuất hiện. Tôi là giáo viên dạy môn tự nhiên cấp 3, chồng...