Ước gì con là chiếc điện thoại…
Sau kỳ án “tố tội bố mẹ và chị gái” được miêu tả tường tận trong bài văn của con trai tôi, chồng tôi triệu tập cuộc họp gia đình khẩn cấp.
Theo thằng bé, bố mẹ và chị yêu điện thoại hơn yêu nó. Bằng chứng là bố đi đâu cũng đút điện thoại vào túi quần, không chỉ một mà hai cái. Đi làm về, rảnh là bố bật điện thoại xem tin tức hoặc chơi game. Giờ cơm, bố mang điện thoại theo. Khi ngủ, bố cũng đặt điện thoại ngay cái kệ cạnh giường để với tay cho tiện.
Mẹ chẳng khác gì bố, điện thoại luôn kè kè bên cạnh. Ngay cả khi đứng bếp, mẹ cũng vừa nấu vừa tranh thủ lướt web… Có vẻ như thiếu điện thoại một ngày mẹ không thể yên ổn.
Chị còn nghiệ.n điện thoại hơn cả bố mẹ, đến nỗi vào nhà vệ sinh chị cũng mang điện thoại theo. Người yêu chị bên Úc nên ngày nào chị cũng trò chuyện với anh hàng giờ, rồi chụp ảnh đăng “phây”. Một ngày mà không có ảnh đăng lên chắc chị ấy đau bụng. Có hôm, nó định nhờ chị giúp bài thủ công cắt dán, chị đuổi xơi xơi vì đang nói chuyện với người yêu…
Nó còn viết: “Em ước gì mình là điện thoại để được bố mẹ và chị yêu quý. Em cũng thích điện thoại vì trong đó có nhiều trò chơi hay nhưng bố mẹ và chị rất ít khi cho dùng. Cả ba người đều bảo: trẻ con chơi điện thoại nhiều hỏng mắt. Em băn khoăn, bố mẹ và chị dùng nhiều giờ như thế sao lại không lo mắt mình hỏng?”.
Video đang HOT
Chồng tôi sau khi đưa cho vợ và con gái đọc bài văn con trai viết, giọng đầy nghiêm túc bảo:
- Mỗi ngày, nhà mình sẽ có một giờ vàng không điện thoại, mà dành thời gian cho nhau.
Con gái tôi lúc đầu phụng phịu khó chịu nhưng rồi cũng phải đồng ý.
Những khó chịu ban đầu rồi cũng được khỏa lấp bằng những niềm vui và vô số điều thú vị mà từ trước đến giờ chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Tôi thầm cảm ơn bài văn của con trai và sáng kiến của chồng, nhờ đó mà cả gia đình biết buông điện thoại những khi cần thiết để giữ lại sự gắn kết thiêng liêng.
Thu Đức
Theo phunuonline.com.vn
Đừng để nghiệ.n, sẽ không phải cai
Nhu cầu muốn "được yên" khi con vòi vĩnh điều gì đó khiến tôi thường xuyên vứt cho con chiếc điện thoại.
Tôi có đứa con đang độ tuổ.i lên mười. Như bất kỳ bà mẹ nào, tôi cũng có lúc mệt mỏi vì công việc, vì chuyện cơm nước, nhà cửa. Nhu cầu muốn "được yên" khi con vòi vĩnh điều gì đó khiến tôi thường xuyên vứt cho con chiếc điện thoại.
Rồi khi con mê đến nghiệ.n, xao lãng học hành, tính tình bẳn gắt... tôi mới giật mình mà thay đổi.
Trước tiên, tôi cố gắng để bản thân không bị stress trong công việc, vì khi quá căng thẳng ngoài đường thì về nhà càng muốn được "yên thân". Dù có bất đồng với đồng nghiệp hay bị sếp đối xử bất công, tôi cũng nhủ lòng rằng "người nào hay phàn nàn ta, người đó là thầy ta". Tôi để mọi việc lại công ty để về nhà với tâm trạng nhẹ nhàng.
Khi giải quyết được bài toán tâm lý ấy, mọi việc ở nhà nhẹ nhõm đi. Ví dụ chồng đi làm về trễ, không giúp tôi việc nhà và trông con, thì tôi sẽ không suy luận "vì sao anh ấy lại thế, hết yêu vợ rồi chăng" mà hỏi thẳng anh ấy đang bận việc gì. "Công việc đó có quan trọng không? Có cần em giúp không? Không à, chỉ là đi nhậu xả stress thôi à. Em cũng stress vì việc nhà, việc công ty, con cái đây. Cho em nhậu chung với anh nhé". Bảo đảm ba mươi phút sau chồng sẽ về hoặc sẽ đồng ý "em và con ra quán với anh".
Vậy là không còn việc để bực mình rồi. Khi tâm lý thoải mái, ta không còn muốn "ở một mình" và sẽ có tâm trạng vui vẻ chơi cùng con. Thật ra, đứ.a tr.ẻ nào cũng thích chơi với cha mẹ hơn là điện thoại, nhưng vì chúng ta cứ đóng cho mình cái dấu "bận quá" và vứt cho con chiếc điện thoại. Rồi khi con nghiệ.n điện thoại, tính tình bẳn gắt hoặc có dấu hiệu trầm cảm thì mẹ lại quáng quàng chạy chữa hoặc than trách rằng mình vô phước.
Mỗi tối sau khi hết việc nhà, tôi cũng không ôm điện thoại một mình mà sẽ cùng con... xem bộ phim cổ trang nào đó. May mắn, con tôi cũng thích nghi được với sở thích của mẹ và còn biết bình phẩm ý nghĩa, chi tiết của bộ phim.
Với phim tr.ẻ e.m, con tôi vẫn thích Doraemon, Chuyện của Đốm, Ấu trùng tinh nghịch... Tôi đồng ý cho xem nhưng quy định thời gian và sau đó hỏi về ý nghĩa của tập phim. Gợi ý về phim hay cho tr.ẻ e.m như các câu chuyện cổ tích, tìm hiểu thiên nhiên, đời sống động vật... cũng là cách tôi cho con sử dụng điện thoại hợp lý.
Và điều quan trọng là tôi không bao giờ ôm điện thoại khi ăn uống. Lúc chồng dạy con học, tôi cũng tìm việc gì đó để làm như vệ sinh nhà cửa, ủi quần áo, dọn tủ bếp... Tôi đã buông điện thoại để dành thời gian cho con như thế.
Trang Đào
Theo phunuonline.com.vn
Anh có thể đặt điện thoại xuống và dành thời gian yêu em chút được không? Cuộc đời này lạ lắm, nhiều người cả đời mải miết đi tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: "Hạnh phúc là gì?", mà quên mất chính những người xung quanh mới là niềm vui hiện hữu, thế nên đừng để khi mất đi rồi, họ mới hối tiếc thì cũng đã quá muộn. Ở những ngày tháng tươi đẹp nhất luôn...