Tưởng người lớn, hoá “yêu” nhầm t.rẻ e.m
“Thưa quý tòa, cháu thấy M phổng phao, lại hoàn toàn tự nguyện, chính M còn chủ động “mời” cháu… Cháu không hề biết yêu như thế là phạm tội”…
Sơn rơm rớm nước mắt, khẩn khoản nhìn về phía chủ tọa rồi lại cúi mặt xuống chân mình… Nàng phổng phao khiến các chàng nhìn nụ nhầm hoa, bao nhiêu bị cáo phải lĩnh án vì “yêu” đặt không đúng chỗ!
“Chỉ biết yêu thôi, chẳng biết gì”
17 t.uổi, học lớp 11, Vũ Tiến Sơn được tiếng “đẹp mã” khiến không ít cô gái cùng học ở Hoài Đức, Hà Nội xiêu lòng. Nhưng Sơn lại để trái tim đi theo tiếng gọi khác. Nhiều lần hẹn hò qua mạng, Sơn thực sự đổ sụp khi bắt gặp M, n.ữ s.inh ở cách nhà cậu chừng 20 cây số. M lúc này chưa đầy 13 t.uổi, còn học cấp 2 nhưng có vóc dáng khá phổng phao, lại sở hữu những đường nét gợi cảm t.uổi mới lớn khiến ai mới gặp đều ngỡ c.ô b.é đã thành niên. Có lần chở M đi chơi bằng xe đạp qua cánh đồng, khi gặp nhóm bạn cùng lớp, họ còn đùa Sơn “yêu người hơn t.uổi”. Sơn im lặng, tiếp tục ấp ủ mối tình đầu đời…
Sự ân hận muộn màng của bị cáo Vũ Tiến Sơn
Về phần M, kể từ lần gặp Sơn, suy nghĩ t.uổi mới lớn được “hộ tống” bởi những bộ phim mặn nồng trên mạng, M thường xuyên nhận được những lời “chat” ngọt ngào và những dòng tin nhắn đầy thi vị. T.uổi đầu đời, chẳng quá khó để M gục ngã và dần dần M nhận thấy, ngày nào không gặp Sơn, y như rằng tâm trí học hành lơ đãng. Và điều gì đến cũng sẽ đến. Nhân hôm nghỉ học, thay việc về nhà như thường lệ, M bấm máy điện thoại gọi Sơn đến cổng trường đón. Sơn lấy xe đạp lập tức có mặt, chở M đi chơi. “Nhưng đi chơi đâu” – M hỏi. Người nóng ran, nhưng t.uổi 17 mới chỉ biết chuyện người lớn trên mạng, Sơn không biết làm gì hơn, cứ chở M đạp xe lòng vòng ngoài cánh đồng. Trời xâm xẩm tối, thấy Sơn vẫn cứ loay hoay với mấy bụi cỏ may, mấy con cào cào đ.ập cánh trên cỏ, M gợi ý “hay ta cùng về nhà anh”! Thế là Sơn gò lưng, đạp xe vượt qua những u đất qua cánh đồng Hoài Đức. Chỉ có bà nội ở nhà, Sơn nói đây là bạn cùng trường, mệt về nghỉ một lúc. M vào nằm nghỉ phòng trong, gặng bảo Sơn “mình vào ôn đoạn trích nghĩa quân”. Sơn vào phòng, khép cánh cửa gỗ, đặng hỏi thì M bảo sách sử không mang, thôi, cứ ngồi tâm sự cho đỡ mệt.
Đêm ấy Sơn ở cạnh M nhưng cả hai vẫn nơm nớp lo sợ rồi ngủ miết đi. Đến gần sáng, M tỉnh dậy, thấy Sơn nằm ngáy khò khò, vội chọc “Anh đi chặt gỗ sớm thế”. Sơn tỉnh giấc, như lẽ tự nhiên, ôm chầm lấy M. Khoảng không gian yên lặng lúc này đã giúp cả hai mạnh dạn hơn, tự tin hơn. Tuy nhiên, khi cả hai đang rạo rực say tình, bất ngờ chàng thanh niên lớp 11 “dừng xe giữa chợ”. Sơn nằm vật ra ngủ. Sự việc bị phát giác ngay sáng hôm sau, khi cha mẹ M đổ xô đi tìm con suốt đêm và bắt quả tang cả hai đang say giấc.
Bản giám định cho thấy, M vẫn chưa hề bị rách màng trinh. Sơn khai rằng, lúc đó thấy M tự nguyện “mời” nên cũng đ.ánh liều thử. Không bị mất của quý, nhưng tội h.iếp d.âm đã hoàn thành, VKS cho rằng đủ căn cứ truy tố Sơn về tội h.iếp d.âm t.rẻ e.m. Tại tòa, cậu thanh niên 17 t.uổi thỉnh thoảng lại nói “M lớn lắm, cháu không biết quan hệ với người tự nguyện mời cháu lại là phạm tội, xin quý tòa lượng xét”.
Sự ân hận muộn mằn vì cái sự không biết ấy xảy ra không ít ở chốn pháp đình. Mới đây, TAND TP Đà Nẵng xét xử vụ án Trần Viết Hữu, sinh năm 1990, trú tại quận Sơn Trà, TP Đà Nẵng, bị b.uộc t.ội “g.iao c.ấu với t.rẻ e.m”. Hữu là sinh viên một trường Cao đẳng tại Đà Nẵng, qua vài lần gặp gỡ, Hữu bị sắc đẹp mới lớn của P.U chinh phục. U lúc này mới 15 t.uổi nhưng vẻ đẹp rạng ngời và tựa thiếu nữ t.uổi 18. Không chỉ Hữu mà nhiều chàng trai khác cũng đem lòng yêu U. Tuy nhiên, nhờ sở hữu tài ăn nói, lại khéo chiều người đẹp, Hữu nhanh chóng chiếm được cảm tình U và không lâu sau, U nhận lời yêu. Vốn sành “chat”, U tỏ ra hiểu biết chuyện ấy hơn người mình yêu và nhiều lần chủ động rủ bạn tình đi nhà nghỉ. Cả hai đã xoắn xuýt lấy nhau, lúc ở nhà U, lúc nhà Hữu, sau đó cùng bỏ đi nhiều nơi như Điện Bàn, Quảng Nam, có lần dạt vào tận Đà Lạt… Bị gia đình U truy riết, cuối cùng U buộc phải về nhà nhưng tình yêu mới lớn khiến nàng đứng ngồi không yên, ngày nào chưa gặp nhau là không chịu nổi, cả hai lại lén lút hẹn hò. Bất lực trong chuyện dạy con, bố mẹ U quyết định tố giác đến cơ quan Công an.
Cũng như Sơn, Hữu rơm rớm nước mắt và nhiều lần nói rằng, Hữu l.àm c.huyện ấ.y với U vì được sự tự nguyện, thậm chí chính U thường chủ động rủ Hữu đi nhà nghỉ. Hữu cũng than rằng, ai nhìn U cũng bảo cô gái này đã 18, 20 t.uổi chứ không còn là trẻ con. “Thế thì làm sao bị cáo biết để tránh khỏi phạm tội” – Hữu phân trần…
Nhưng bản án 42 tháng tù là không thay đổi.
Video đang HOT
Cuối tuần vừa qua, TAND tại Đà Nẵng đã tuyên phạt y án sơ thẩm đối với Phạm Hoàng Sơn (19 t.uổi), thường trú tại Pleiku (Gia Lai) 12 năm tù về tội “H.iếp d.âm t.rẻ e.m”. Cũng như hai bị cáo nói trên, Sơn và cháu H (mới 14 t.uổi) yêu nhau và cả hai tự nguyện quan hệ nhiều lần trước khi bị phát giác.
“Yêu” như thế nào là phạm tội?
Các trường hợp “yêu” như trên, trước tòa, bị cáo đều giải thích không hiểu pháp luật và cũng không ai nói cho họ biết, “yêu” như thế nào là đúng luật, như thế nào là phạm tội. Hầu hết các bị cáo cho rằng, chỉ những trường hợp g.iao c.ấu trái ý muốn mới phạm tội, còn đã được sự chập thuận đồng ý thì vô tư say tình. Cách hiểu này không chỉ đối với các bị can, bị cáo t.uổi vị thành niên mà cả người lớn, của nhiều bậc phụ huynh.
Điều 111 – BLHS quy định: “Người nào dùng vũ lực, đe dọa dùng vũ lực hoặc lợi dụng tình trạng không thể tự vệ được của n.ạn n.hân hoặc thủ đoạn khác g.iao c.ấu với n.ạn n.hân trái với ý muốn của họ, thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm”. Trong quy định hành vi cấu thành tội phạm của tội h.iếp d.âm, việc g.iao c.ấu phải “trái với ý muốn” của người đó. Tuy nhiên, cần hiểu là quy định tại điều luật này chỉ áp dụng với các trường hợp n.ạn n.hân của tội phạm là người đủ 16 t.uổi trở lên (chứ không phải người từ đủ 18 t.uổi trở lên như một số cách hiểu). Việc g.iao c.ấu với người từ đủ 16 t.uổi đến dưới 18 t.uổi, nếu được người đó tự nguyện thì không bị coi là phạm tội và việc g.iao c.ấu giống như người đã thành niên.
T.uổi teen đừng vì thiếu hiểu biết mà phạm tội
T.rẻ e.m trong pháp luật Việt Nam được coi là người dưới 16 t.uổi. Cụ thể, Luật Bảo vệ và chăm sóc t.rẻ e.m năm 2004 quy định t.rẻ e.m là công dân Việt Nam dưới 16 t.uổi. Do chưa phát triển đầy đủ về tâm, sinh lý và những hạn chế về nhận thức mà t.rẻ e.m là đối tượng được bảo vệ và chăm sóc đặc biệt của gia đình, nhà trường, Nhà nước, xã hội và công dân. Mọi hành vi vi phạm quyền của t.rẻ e.m, làm tổn hại đến sự phát triển bình thường của t.rẻ e.m đều bị nghiêm trị theo quy định của pháp luật, kể cả xử lý về hình sự.
Người đã thành niên thực hiện hành vi g.iao c.ấu với t.rẻ e.m (dưới 16 t.uổi) thì bất luận được người đó đồng ý hay không đồng ý đều phạm tội. Việc g.iao c.ấu với người dưới 16 t.uổi, pháp luật chia ra hai khung t.uổi để xác định tính chất, hành vi phạm tội: từ đủ 13 đến dưới 16 t.uổi và dưới 13 t.uổi. Người nào đã thành niên mà g.iao c.ấu với t.rẻ e.m từ đủ 13 t.uổi đến dưới 16 t.uổi, là phạm tội “g.iao c.ấu với t.rẻ e.m” và người phạm tội bị phạt tù từ 1 năm đến 5 năm, khung hình phạt cao nhất là 15 năm (Điều 115 – BLHS).
Luật cũng quy định, mọi trường hợp g.iao c.ấu với t.rẻ e.m chưa đủ 13 t.uổi, cho dù được sự đồng ý của n.ạn n.hân, đều bị coi là phạm tội h.iếp d.âm và người phạm tội bị phạt tù từ 12 năm đến 20 năm, tù chung thân hoặc t.ử h.ình.
Như vậy, bất luận được sự đồng ý hay không (kể cả việc được người đó chủ động “mời gọi” như hai vụ án nêu trên), đã g.iao c.ấu với người dưới 13 t.uổi là phạm tội h.iếp d.âm t.rẻ e.m, mức án thấp nhất 12 năm, cao nhất t.ử h.ình; g.iao c.ấu với người từ 13 t.uổi đến dưới 16 t.uổi là phạm tội “g.iao c.ấu với t.rẻ e.m” với các khung hình phạt tương ứng.
Điểm nữa, trong cấu thành tội h.iếp d.âm, các nhà làm luật xác định đây là tội phạm có cấu thành hình thức, tức là chưa cần hậu quả xảy ra, tội phạm đã được coi hoàn thành. Điều này có nghĩa, hành vi h.iếp d.âm không cần dấu hiệu bắt buộc là làm rách màng trinh. Như vụ Vũ Tiến Sơn nêu trên, dù Sơn và em M g.iao c.ấu và Sơn “chưa đi đến chợ đã hết t.iền”, kết quả giám định cho thấy em M chưa rách chỗ kín nhưng hành vi g.iao c.ấu của Sơn là đã hoàn thành. Trước đây, trong phiên xử bị cáo Phạm Văn B, bị cáo kêu oan vì cho rằng, cháu T không bị rách của quý nên không thẻ coi B phạm tội h.iếp d.âm. Điều này không được tòa chấp nhận vì các l.ời k.hai và chứng cứ khác đã đủ căn cứ xác định B có hành vi g.iao c.ấu với cháu B.
Điều đáng bàn là các quy định của pháp luật rất rõ nhưng việc giáo dục pháp luật lại rất khác. Học sinh phổ thông chưa có môn học này, cấp đại học cũng chỉ một số trường chuyên ngành như Đại học Luật, Khoa Luật hình sự các trường… Thành thử, đến t.uổi yêu và ngay cả người lớn lâu nay vẫn định hình quan niệm “tự nguyện” là không phạm tội. Sự không biết, không hiểu là sự thật, và chính nó gây ra những bi kịch đau lòng cho cả phía bị hại và bị cáo.
Theo ANTD
Bi kịch khi yêu nhầm t.rẻ e.m
Bị cáo Nguyễn Như Tuấn
"Chồng à! Vợ xin lỗi vì đã làm cho chồng khổ vì vợ như thế. Vợ cũng đau khổ lắm nhưng không làm được gì cho chồng bây giờ, vì bố mẹ vợ bắt vợ phải làm chồng khổ, vợ cũng khổ lắm..."- Đó là những dòng chữ nguệch ngoạc, ngắn ngủi của cô gái chưa đầy 13 t.uổi động viên "chồng" khi đang nằm trong trại tạm giam vì tội "Hiếp dâm trẻ em".
"Chồng đến đón vợ nhé!"
Thông qua một n.ữ s.inh học lớp 10 ở gần nhà, Nguyễn Như Tuấn (SN 1987, ở phường Vân Phú, TP.Việt Trì) đã làm quen với n.ữ s.inh lớp 7 Phạm Lê Ngọc T. (12 t.uổi) ở cùng TP.
Sau một thời gian, Tuấn và T. nảy sinh tình yêu, thắm thiết đến mức xưng hô "vợ, chồng". Mối tình này bị gia đình n.ữ s.inh kịch liệt phản đối, nhưng T. vẫn tìm mọi cách để "dấm dúi" với người yêu.
Trưa 5/7/2010, Tuấn đang ngồi uống trà đá ở ngoài đường thì nhận được điện thoại của T. gọi đến và hỏi: "Chồng đang làm gì đấy?". Tuấn đáp: "Chồng đang uống nước chè ngoài quán". T nói tiếp: "Chồng vào đón vợ với". Nghe vậy, Tuấn liền thuê taxi đến nhà T. đón c.ô b.é đi chơi và vào một nhà nghỉ ở phường Vân Cơ. Tại đây, Tuấn hai lần "làm chuyện người lớn" với T. Sau đó, Tuấn gọi điện thoại nhờ bạn đi xe máy đến đón về, còn T. về nhà bạn ở phường Nông Trang chơi.
Không thấy con về nhà, bố mẹ T. đổ xô đi tìm. Đến ngày 8/7, họ phát hiện T. ở nhà bạn và đón về nhà. Sau khi gặng hỏi và được T kể lại đầu đuôi câu chuyện, bố mẹ T. đã đưa con đến công an trình báo. Ngày 10/7, Tuấn ra Công an TP.Việt Trì đầu thú.
Bị hại thấy mình... có lỗi
Sau khi Tuấn bị bắt, mối tình với t.rẻ e.m vẫn theo bị can này vào cả trong Trại tạm giam với những dòng chữ còn nghệch ngoạc, non nớt, từ bên ngoài của T. gửi vào.
Trong thư, T. tâm sự: "Chồng à!. Vợ xin lỗi vì đã làm cho chồng khổ vì vợ như thế. Vợ cũng đau khổ lắm nhưng không làm được gì cho chồng bây giờ, vì bố mẹ vợ không cho vợ bênh chồng, bố mẹ vợ bắt vợ phải làm. Chồng khổ, vợ cũng khổ lắm. Vợ cũng định t.ự t.ử nhưng nghĩ đến chồng, đến bố mẹ vợ nên cũng phải thôi. Vợ thương chồng nhiều lắm. Thôi thì chồng cố chịu nhé.!...".
Trong một lá thư khác, T. xin lỗi người yêu: "Em xin lỗi anh nhiều lắm, anh đừng hận em nhé, tất cả cũng chỉ vì em mà giờ anh phải ngồi trong đấy, em cũng không làm gì được, em xin lỗi vì không đủ can đảm để giấu kín mọi việc, thôi thì anh cứ an tâm ở trong đấy.
Ở đây, bố mẹ anh cũng rất thương yêu em, em cũng cảm ơn anh nhiều lắm. Em sẽ không bao giờ quên được anh đâu. Em sẽ mãi đợi đến khi nào anh được thả, chúng ta sẽ lại là vợ chồng nhé. Vợ thương yêu chồng nhiều!".
Bức thư xin lỗi của n.ữ s.inh lớp 7 Phạm Lê Ngọc T. gửi Tuấn
T. đã viết những bức thư ấy để an ủi Tuấn, nhưng có lẽ chàng trai này không còn đủ tâm trí để đọc và cảm nhận niềm hạnh phúc ấy khi biết mình phạm vào tội "Hiếp dâm trẻ em", phải vào tù trong nay mai. Còn mẹ Tuấn thì khóc cạn nước mắt khi nghe tin con bị bắt, phải bỏ dở công việc đồng áng của gia đình đi lo xin lỗi gia đình bị hại thay cho con.
Lóa mắt vì chiều cao
Sáng 29/11, TAND tỉnh Phú Thọ mở phiên toà sơ thẩm xét xử Nguyễn Như Tuấn vì tội "Hiếp dâm trẻ em" theo Khoản 4, Điều 112, Bộ luật Hình sự. Phiên tòa diễn ra trong nỗi đau của người nhà bị cáo và hàng chục thanh niên bạn bè của Tuấn đến tham dự. Trong phần thẩm vấn công khai tại Tòa, Tuấn vẫn nuôi một niềm hy vọng nhỏ nhoi như lời đã hứa với T. rằng sau khi mãn hạn tù trở về, Tuấn sẽ lấy T. làm vợ.
Nguyên nhân để dẫn Tuấn trở thành tội phạm một phần do không hiểu biết pháp luật, phần khác do bị cáo không biết t.uổi của "người yêu". Thấy T. cao lớn, phát triển, lại chơi với đứa em gần nhà đang học lớp 10 nên Tuấn nghĩ rằng T. đã qua t.uổi 16. Chỉ đến khi quan hệ xong, khi T. nói cho Tuấn biết t.uổi thật của cô bé thì mọi chuyện đã nhỡ...
Và có lẽ cũng vì "mang máng" nhận biết được việc làm của mình đã vi phạm pháp luật, nên đêm 8/7, khi T. hẹn gặp và nói với Tuấn rằng không muốn về nhà vì đang giận nhau với mẹ, Tuấn chỉ động viên an ủi T. rồi trở về nhà mà không dám tiếp tục đưa T. đi chơi.
T. là con gái duy nhất trong gia đình, có lẽ vì thế mà chuyện buồn của con gái là nỗi đau quá lớn, không thể bù đắp đối với bố mẹ cô bé. Mặc dù gia đình bị cáo nhiều lần đến xin lỗi và xin bồi thường nhưng gia đình bị hại vẫn không đồng ý. Tại Tòa, bố mẹ T. không yêu cầu bất kể một khoản bồi thường nào, không muốn nhắc lại chuyện cũ, chỉ yêu cầu Tòa xử đúng pháp luật. Sau khi sự việc xảy ra, bố mẹ T. phải xin chuyển trường cho con để T. đi học, tránh sự kỳ thị, dèm pha của bạn bè.
Sau khi áp dụng ba tình tiết giảm nhẹ cho bị cáo, HĐXX quyết định xử phạt Nguyễn Như Tuấn 7 năm tù - mức án dưới khung hình phạt. Phiên tòa đã khép lại nhưng một lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh lớp trẻ về cái giá phải trả của việc "yêu" t.rẻ e.m.
Theo Pháp Luật VN