Tưởng lấy chồng giàu như “chuột sa chĩnh gạo”, cưới xong cay đắng khóc thầm
Em 25 tuổi, là người có nhan sắc, vóc dáng ưa nhìn, được nhiều người theo đuổi nhưng mãi không “chốt” nổi ai vì tất cả những người đến với em, em đều thấy chưa đạt chuẩn.
Chuẩn của em không phức tạp. Em không cần trai đẹp, không cần người phải lãng mạn, chiều chuộng nâng niu mình như công chúa, cũng không yêu cầu anh ấy phải đau đầu nghĩ cách đưa em đi ăn tối lãng mạn hay thiết kế ra vài ba trò sến sẩm lấy lòng làm gì. Em chỉ cần một anh nhà giàu, phụ nữ mà lấy chồng không giàu, khổ lắm.
Ảnh minh họa: Getty Images
Video đang HOT
Như đứa bạn em ấy, yêu và lấy chồng là người rất ấm áp quan tâm đến nó từ lúc hai người còn yêu nhau. Nhưng nhà chồng nó nghèo, bây giờ cũng vẫn nghèo, bạn em lam lũ vất vả cứ làm việc quần quật cả ngày từ sáng tới tối để gánh vác tài chính cùng chồng nuôi hai con ăn học, nuôi cả bố mẹ chồng đau ốm vì hai bác ấy tuổi già rồi nhưng tiền tiết kiệm không có, hai ông bà chỉ sống thuần từ lương hưu. Nó đi làm cả ngày rồi lại kiêm bán hàng online. Có hôm tối rồi còn thấy hai vợ chồng đèo nhau đi “ship” để đỡ mất tiền cho bên vận chuyển. Em tự nhủ mình nhất định không được chọn cuộc sống giống bạn, chồng tốt để làm gì khi không có tiền, thời một túp lều tranh hai trái tim vàng ai còn muốn nhắc nữa.
Mãi rồi cũng có một người đúng chuẩn tìm đến với em, qua một người quen giới thiệu. Anh ấy hơn em gần một con giáp, đã từng yêu một chị nhưng sát sạt ngày cưới thì chị ấy hủy hôn. Em không hiểu sao kiếm được người đàn ông nhà to nhất phố như vậy mà chị ấy lại lật kèo vào phút chót. Bạn trai em không kể nhiều, chỉ nói rằng vì chị ấy có người khác. Em cũng nghĩ đó là một chuyện gây tổn thương, nên không hỏi anh thêm. Quá khứ có gì mà quan trọng. Em chỉ biết rằng khi em yêu và nhận lời cưới anh, bố mẹ anh mua luôn cho hai đứa một căn hộ chung cư cao cấp, anh còn tặng em cả nhẫn kim cương. Ngày ngày anh đưa đón em đi làm trên chiếc xe ô tô sang trọng. Chúng em dành nhiều thời gian bên nhau như vợ chồng ở căn chung cư mới dù chưa cưới. Mẹ anh cũng bảo hai đứa không phải ngại, cứ có con luôn hai bác càng thích, vì anh tuổi cũng không còn trẻ, hai bác cũng mong có cháu lắm rồi. Thế là, chưa cưới em đã có con, đôi bên gia đình hồ hởi lo cho đám cưới.
Nhưng chồng em thì không hồ hởi với đám cưới chút nào. Chuyện gì anh cũng để bố mẹ lo. Em bầu bí nghén ngẩm rồi nên việc hai đứa đành để hết cho bố mẹ anh lo từ A tới Z, em chỉ có vác bụng về nhà chồng.
Về nhà chồng rồi em mới bắt đầu thấy chồng mình không chủ động làm bất cứ việc gì, từ việc nhỏ nhặt trong nhà như thay cái bóng đèn đến chuyện lớn hơn như lo thủ tục, liên hệ bác sỹ cho vợ đẻ. Thật sự là chuyện gì anh cũng hỏi ý kiến mẹ. Nếu ý kiến của em và mẹ trái ngược nhau, anh sẽ theo ý mẹ, nếu em khăng khăng ý mình, anh lại bực với em, nói “thế thì em tự quyết, tự làm đi”. Em bụng to vượt mặt vẫn tự chạy đi lo việc khám thai và đăng ký sinh con, đi đến nhà bác sĩ nhờ vả người ta cũng là đi cùng… mẹ chồng.
Mẹ chồng em thì chuyện gì của vợ chồng em cũng muốn can thiệp, làm tất cho chồng em. Em nói với chồng đừng để mẹ phải lo cho mình nhiều như vậy thì mẹ còn mắng em, cho rằng em hỗn láo dám sửa lưng chồng. Nếu em không tự làm được cho chồng thì để mẹ làm. Em cực kỳ mệt mỏi khi đụng chuyện gì của hai vợ chồng mẹ cũng chỉ đạo em làm, nếu em bảo chồng làm là mẹ sẽ làm cho anh ấy luôn, còn khó chịu với em.
Em nhận ra mình đã lấy phải một ông con trai cưng của mẹ, mẫu đàn ông không bao giờ lớn. Giờ em hiểu tại sao mà người trước của anh ấy bỏ của chạy lấy người ngay trước ngày kết hôn. Chỉ có em ham của nên giờ mới vác phải cục nợ.
Anh ấy chẳng làm được thành quả gì hết, từ nhà đến xe đều là tiền của bố mẹ, công việc anh ấy đang làm cũng là bố mẹ xin cho, tiền lương nói ra còn chẳng bằng một người đi lau nhà. Vậy mà anh cứ sống ung dung ngồi chờ sung rụng. Em chán vô cùng nhưng không biết phải làm sao? Không lẽ ly hôn khi con em vừa mới chào đời?
Tự trách mình không tài giỏi để báo đáp cha mẹ
Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó, tuổi thơ thấm đẫm nước mắt vì bố rượu chè.
Ảnh minh họa
Thế nhưng tôi vẫn học giỏi, đặc biệt là có năng khiếu ngoại ngữ. Tôi còn nhớ như in những lần vừa ngồi học vừa nghe bố chửi. Bố chửi linh tinh chứ không chửi vợ con. Những lần cắp sách đến nhà hàng xóm học nhờ đến 10h đêm mới chạy bộ như thiêu thân về, tới nhà thấy bố chưa ngủ, vẫn ngồi đó chửi. Còn rất nhiều cay đắng, tủi nhục mà mẹ con tôi phải trải qua, tôi không thể kể hết. Đến giờ, nghĩ về những ký ức đã qua tôi vẫn nghĩ nó như cơn ác mộng.
Bố tôi sẽ là một ông bố tuyệt vời nếu như trên thế giới này người ta không sáng chế ra rượu. Bố hiền lành, tốt bụng, thương người và luôn làm giúp bất cứ ai mà không cần đền đáp. Cả làng xóm đều biết bố tôi là người như vậy. Còn mẹ là người phụ nữ đảm đang nhất tôi từng gặp. Trải qua khó khăn đắng cay như thế nhưng mẹ không bao giờ than một tiếng, không khóc trước mặt các con, luôn cố gắng kiếm tiền cho các con ăn học. May mắn lớn nhất cuộc đời tôi là mẹ đã vất vả làm lụng để nuôi tôi học hết đại học, để đến giờ tôi có được công việc tuy chưa giàu nhưng không lo chết đói. Tôi có hai em gái, một em học cao đẳng đã ra trường và lấy chồng một năm, còn em gái út đang học lớp 9. Có thể nói, với mẹ thì 3 chị em tôi là tài sản đáng giá nhất.
Tôi chỉ tiếc một điều, mình là chị cả nhưng lại lấy chồng quá sớm khi mới 24 tuổi, sau khi ra trường một năm. Đáng lẽ ra tôi phải đi làm, kiếm tiền, lấy vốn và phụng dưỡng bố mẹ đã. Tôi cứ nghĩ học đại học xong ra trường sẽ có tương lai tốt đẹp, một công việc với mức lương khá để báo đáp cha mẹ. Thế nhưng thu nhập của tôi hiện 15 triệu mỗi tháng, chỉ đủ để chi trả cho cuộc sống hàng ngày, chồng làm tự do nên thu nhập cũng bấp bênh. Tôi luôn nằm mơ, mơ về những điều chưa thực hiện được cho bố mẹ, mơ nhiều lắm. Hiện bố mẹ tôi vẫn còn trẻ nên có thể đi làm để lo cho em út ăn học. Nhiều khi tôi biếu tiền mà mẹ nhất định không lấy, còn bố chỉ cầm ít chứ đưa nhiều là cũng không lấy luôn.
Một năm trở lại đây tôi luôn tự dằn vặt bản thân vì không tài giỏi để mẹ có thể nở mày nở mặt. Xin nói thêm, trước khi tôi lấy chồng khoảng 2-3 năm, bố bỏ rượu luôn. Khi có tiệc tùng bố chỉ uống một cốc rồi thôi nên giờ bố bình thường và rất tỉnh táo. Cả gia đình nội ngoại đều hạnh phúc, không có sóng gió gì, chỉ là không giàu mà thôi. Giờ tôi 29 tuổi, có gia đình và 2 con. Những tâm sự này ngay cả chồng tôi cũng ít chia sẻ, mong viết ra để trút nỗi lòng bấy lâu nay của người con này. Mong bố mẹ và người thân luôn mạnh khoẻ và một đời bình an. Cảm ơn các bạn vì đã lắng nghe.
Những phụ nữ sống tốt sau khi ly hôn, tất cả họ đã làm được ba điều này Khi hai người cảm thấy phù hợp và có thể bên nhau trọn đời, họ sẽ chọn kết hôn và muốn giữ nửa kia mãi mãi bên mình. Nhưng cuộc sống không phải tất cả đều màu hồng, nhiều cuộc hôn nhân phải kết thúc trong cay đắng, tủi nhục. Ai cũng mong muốn mình có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng...