Tuổi già ốm đau con cháu ít tới thăm, tôi tuyên bố một điều các con tranh nhau chăm sóc
Nhìn các con nịnh nọt, tranh nhau chăm nom mà lòng tôi đau thắt vì buồn.
Tôi năm nay gần 70 tuổi, các con đã lập gia đình hết, tôi cháu nội cháu ngoại đủ cả. Khi về già tôi đã cảm thấy mạn nguyện khi cuộc đời mình đã chăm lo đầy đủ cho các con, không ai hư hỏng, đều đã trưởng thành. Ai nhìn vào cũng nói tôi thật có phúc, con cháu đuề huề, đông vui.
Sống những tháng ngày an nhàn, thảnh thơi, tôi chỉ chú ý đến chuyện ăn uống, tập thể dục để giữ sức khỏe. Nhưng cũng không nằm ngoài quy luật của tuổi già, sức khỏe yếu đi và phát bệnh. Nửa năm qua, tôi thường xuyên đau ốm. Vợ tôi mất cách đây 5 năm, nên tôi sống cảnh một mình, con cháu thỉnh thoảng qua chơi.
Lúc tôi đau ốm, thui thủi một mình, con cháu ít qua lại phần vì ở xa, phần vì bận việc. Tôi cũng đành cố gượng để tự chăm sóc mình, nhiều lúc cũng tủi thân vì không có người bên cạnh. Con cháu cũng tìm mọi cách như phân chia nhau tới chăm sóc, mua sắm đồ ăn… Nhưng cũng chỉ được một thời gian rồi đâu lại vào đấy, cảm thấy phiền phức nên tôi nói với các con để tôi chủ động mọi việc.
Cũng may, còn có tình làng nghĩa xóm, mọi người cũng thường xuyên qua thăm hỏi, động viên, tôi cũng nhờ vả được một số việc. Với lại, bây giờ mọi thứ cũng tiện, mua gì chỉ cần gọi điện thoại là người ta mang đến tận nhà. Chỉ có đi khám ở bệnh viện là tôi cần nhờ đến các con đưa đi. Những thứ khác, tôi có đau yếu cũng cố để làm được.
Nỗi buồn khi tuổi già con cháu bận việc ít khi tới thăm. Ảnh minh họa
Điều khiến tôi buồn và cô đơn là con cháu dạo này càng ít qua thăm, mặc cho sức khỏe tôi dần yếu đi. Có lần tôi còn nghe thấy các con của mình hẹn nhau ra một chỗ để trách móc, quy kết trách nhiệm cho nhau. Trong khi tôi không bắt ai phải nuôi, chăm sóc tôi. Những tưởng tuổi già, nhờ vả vào các con, giờ lại thành ra như thế này.
Video đang HOT
Cách đây 2 tuần, nhân dịp giỗ mẹ, các con của tôi tề tựu rất đông vui. Đã lâu rồi nhà tôi mới ấm áp, tràn đầy tiếng cười nói, tôi hạnh phúc lắm. Nhưng lại thoáng buồn vì khi mà con cháu rời đi, tôi lại một mình. Các con cũng muốn đón tôi về chăm sóc, nhưng tôi cũng ngại, bởi sống nhà con hàng ngày đối diện với dâu, rể, rất dễ rơi vào tình cảnh vì mình mà vợ chồng các con lục đục.
Lo xa cho tương lai, tôi bèn họp gia đình, trước mặt con cháu đầy đủ, tôi tuyên bố: ” Bây giờ bố già yếu rồi, chắc cũng không sống được lâu nữa. Bố muốn làm trước một chuyện đó là chia thừa kế trước cho các con. Bố sẽ chia đều hết cho các con, để không ai chịu thiệt thòi. Tạm thời chỉ làm thủ tục chia trước, khi nào bố mất thì các con làm gì thì làm với phần đất của mình“.
Nghe tôi nói xong, các con tôi tỏ ra vui mừng lắm. Từ hôm đó đến nay, các con tôi về thăm bố nhiều hơn, mua quà, chăm sóc cho bố. Tôi cũng nghĩ các con đã nhận ra cần phải có hiếu với bố bởi tôi cũng không sống được bao lâu nữa. Nhưng rồi cũng lại tự buồn, liệu có phải vì được chia đất mà thay đổi thái độ như vậy.
Trước sau gì tôi cũng ra đi và nếu như không chia cho các con trước, có thể dẫn đến tranh giành giữa các con. Tôi có nên làm thế không? Bởi trong tôi bây giờ đang ngổn ngang trước những lựa chọn. Hãy cho tôi lời khuyên!
Phát hiện nàng dâu có con riêng, mẹ chồng nói mấy câu khiến tôi đau xót
Khi biết tôi từng có con riêng, mẹ chồng rất sốc. Bà quyết ngăn cản việc tôi tìm kiếm, đến nhận lại đứa con mà tôi đã cho đi từ lúc mới lọt lòng.
Hơn 10 năm trước, tôi yêu và trao thân cho gã đàn ông bội bạc nên trót mang thai ngoài ý muốn. Lúc phát hiện mình có thai, tôi hoang mang vô cùng. Sợ bố mẹ không chấp nhận, đuổi ra khỏi nhà, tôi giấu chuyện mình mang thai.
Tôi xin lên thành phố làm việc để che giấu cái thai, lo chuyện sinh nở và tìm người cho con. Cuối cùng, một cặp vợ chồng hiếm muộn xin nhận nuôi đứa bé. Họ đồng ý giấu kín mọi chuyện và nói sẽ thương yêu bé như con ruột của mình.
Họ còn nói sẽ cho tôi đến thăm, cùng nuôi con. Họ hứa, sau này nếu tôi đủ điều kiện, muốn nhận lại con và được cháu đồng ý, họ sẽ tạo điều kiện để chúng tôi đoàn tụ.
Suốt 10 năm qua, tôi luôn mong gặp lại đứa con. Ảnh minh họa: P.X
Tôi tin tưởng, đồng ý vì nghĩ họ không đủ giàu để đưa con mình đi thật xa. Như thế, tôi sẽ được gặp con. Một lúc nào đó, khi đủ điều kiện, tôi sẽ nhận lại con của mình.
Nhưng khi con thôi nôi, họ nói khéo không muốn tôi đến thăm bé nữa. Dần dần, họ tìm cách hạn chế cho tôi qua lại thăm bé.
Cuối cùng, họ lặng lẽ dọn đi nơi khác sống và cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Từ ngày đó đến nay đã hơn 10 năm. Suốt 10 năm, tôi sống trong nỗi nhớ con khôn tả và lặng lẽ tìm kiếm nhưng không có kết quả.
Rồi tôi lấy chồng, lập gia đình. Như trò chơi của định mệnh, vợ chồng tôi hiếm muộn. Dù thử nhiều cách nhưng đã hơn 5 năm, chúng tôi vẫn chưa thể có con. Cũng vì chuyện này, tôi càng nhớ thương đứa con riêng.
Sau 5 năm giấu giếm, tôi lấy hết dũng khí kể cho chồng nghe việc mình từng có đứa con trai riêng. Tôi xin chồng tha thứ và khẩn cầu anh giúp tìm lại đứa con của mình.
Dù rất sốc nhưng anh cũng đồng ý cùng tôi tìm con. Cuối cùng, chúng tôi có được thông tin về bé. Cháu đã lớn, có cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.
Dẫu vậy, tôi vẫn muốn nhận lại con để cháu có được điều kiện sống tốt hơn. Chúng tôi dự định sẽ đến gặp và nhận lại bé theo thỏa thuận giữa tôi và ba mẹ nuôi của bé cách đây 10 năm.
Những lời phân tích của mẹ chồng khiến lòng tôi đau như cắt. Ảnh minh họa: P.X
Chúng tôi đem chuyện này bàn với mẹ chồng, hy vọng sẽ được bà thông cảm, ủng hộ. Nào ngờ, bà kịch liệt phản đối.
Bà nói rằng, con trai tôi giờ có cuộc sống ổn định, lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ nuôi. Bé không biết sự tồn tại của tôi và đã xem ba mẹ nuôi là ba mẹ ruột. Sự xuất hiện của tôi lúc này có thể làm xáo trộn cuộc sống của bé.
"Công sinh không bằng công dưỡng. Nuôi đứa con do mình sinh ra đã khó. Nuôi đứa trẻ không phải mình đứt ruột sinh ra mà vẫn thương yêu, chăm sóc nó như núm ruột của mình lại càng khó gấp trăm bề.
Người ta chăm con của con như con ruột của mình suốt bao năm qua, công người ta lớn lắm. Mình chia rẽ tình cảm ấy là mang tội", bà phân tích.
Nghe những lời của mẹ, lòng tôi đau như cắt. Tôi sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm đảo lộn cuộc sống của con, của những người đang nuôi dưỡng đứa bé mà mình đã bỏ rơi từ lúc mới lọt lòng.
Nhưng nếu dừng lại, tôi sẽ sống trong hối hận cho đến lúc chết. Tôi phải làm sao đây?
Chúng tôi bị mắng "giàu có mà để mẹ ngủ ngoài hiên giữa đêm khuya", mẹ chồng liền đưa ra cuốn sổ chứa 7 tỷ khiến cả họ kinh ngạc Tại sao mẹ chồng lại phải sống khổ thế? Sau ngày bố chồng mất, nhiều lần chúng tôi mời bà đến sống cùng để thuận tiện chuyện cơm nước và trông coi. Nhưng lần nào mẹ chồng cũng từ chối, bà bảo sống ở nhà quen rồi, thích ăn uống ngủ nghỉ giờ nào cũng được không ai quản. Còn sống cùng với...