Tủi thân kiếp làm vợ trong… bóng tối
Chính tôi chấp nhận con đường làm vợ trong bóng tối. Tôi đã sai và đang tự làm khổ chính mình?
Ngày lễ tết, anh phải ở bên gia đình để đưa vợ con về thăm nội, ngoại. Khi tôi ốm đau, tôi mong và cần anh hơn bao giờ hết thì có lúc đúng vào dịp anh phải về quê có đám giỗ, khi thì con anh cũng ốm, khi thì vợ anh bận việc nên anh phải ở nhà trông con…
Tôi ly hôn chồng đã được hơn 10 năm, khi mới 23 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ và còn đủ thời gian để có thể tính tới chuyện đi bước nữa, tạo dựng một cuộc sống gia đình mới.
Thế nhưng vì thương con trai mới có 14 tháng, cứ nghĩ đến việc lập gia đình sẽ phải sinh con nữa, con trai tôi vì thế đã thiệt thòi sẽ càng thiệt thòi hơn nên tôi cố gắng “quên mình”, tự động viên sẽ nuôi con một mình.
Thời gian dần trôi cùng những vất vả, khó khăn của cảnh một mẹ một con. Ngoài ông bà ngoại và vợ chồng cậu em trai thỉnh thoảng giúp đỡ, hỗ trợ, còn lại một mình tôi xoay như chong chóng với công việc ở công ty, cho con đi nhà trẻ và chăm sóc con lúc đau ốm.
Việc ở nhà thì từ cái bóng đèn bị cháy, cái đinh mắc màn bị rơi, cánh cửa tủ lệch bản lề bị sệ xuống không thể đóng được…cái gì làm được thì tự làm, cái gì không thì tôi gọi thợ vào sửa… Mãi rồi cũng thành quen, cũng thấy ổn hơn với cảnh nhà chẳng có đàn ông trụ cột.
Rồi tôi cũng có bạn trai, một chàng “trai tân” đúng nghĩa dù anh hơn tôi một tuổi. Yêu nhau gần hai năm thì anh bàn với tôi chuyện cưới xin. Tôi ngần ngại nói đến việc mình không muốn lập gia đình, anh đùng đùng nổi giận cho rằng tôi “lợi dụng” anh để chơi trò chơi tình ái và ra đi không một lời từ biệt.
Dù bụng bảo dạ sẽ không yêu người chưa lập gia đình nữa, nhưng người đàn ông thứ hai của tôi lại là một trai tân.
Video đang HOT
Anh yêu tôi thực sự và cũng muốn chúng tôi tổ chức đám cưới, chỉ với một điều kiện duy nhất là tôi gửi con về nhờ ông bà ngoại nuôi giúp.
Tôi không thể tránh khỏi những lúc tủi thân, khóc thầm lặng lẽ (Ảnh minh họa)
Điều kiện này là không thể đối với tôi nên chúng tôi lặng lẽ chia tay nhau.
Dứt khoát không chọn trai tân nữa nên tôi từ chối tất cả những cơ hội của những anh chàng này. Trớ trêu, tôi không gặp được một người đàn ông độc thân mà lại yêu một người đàn ông đã có vợ và hai con.
Anh chu đáo, chăm sóc mẹ con tôi từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà, con tôi cũng yêu quý anh lắm nên đôi lúc dù có suy nghĩ đến chuyện “chồng chung”, tôi cũng tặc lưỡi tự an ủi mình rằng hoàn cảnh như tôi bây giờ không còn là điều gì quá đặc biệt nữa.
Thế nhưng dù đã “xác định”, tôi vẫn không thể tránh khỏi những lúc tủi thân, khóc thầm lặng lẽ.
Ngày lễ tết, anh phải ở bên gia đình để đưa vợ con về thăm nội, ngoại. Khi tôi ốm đau, tôi mong và cần anh hơn bao giờ hết thì có lúc đúng vào dịp anh phải về quê có đám giỗ, khi thì con anh cũng ốm, khi thì vợ anh bận việc nên anh phải ở nhà trông con…
Ngoài những lúc như thế thì một đôi lần, chúng tôi đi cùng nhau ngoài đường phố. Dù đi chung xe hay mỗi người một xe, thì chúng tôi luôn ở cảnh như hai người dưng.
Nhiều lúc nhìn một vài đôi tay trong tay hay ôm eo nhau trên đường, tôi chạnh lòng và khát khao vô cùng một vòng tay ôm “danh chính ngôn thuận” như thế.
Biết thân biết phận nên tôi cũng hạn chế vô cùng chuyện gọi điện thoại và nhắn tin cho anh khi anh đang ở “vùng cấm bay”. Thế nhưng hôm đó tôi đi công tác, vì quên nên cầm cả hai chùm chìa khóa nhà của hai mẹ con theo. Con tôi đi học về không có chìa khóa mở cửa vào nhà, trời thì mưa như trút nước. Vội vàng gọi cho anh để nhờ anh cầm chìa khóa sang mở cửa cho con (anh cũng có một chùm chìa khóa nhà tôi), chuông vừa đổ được một hồi, thấy anh tắt bụp điện thoại.
Tối muộn, mới thấy anh điện thoại lại, nói khi ấy anh đang chở vợ đi công việc nên không tiện nghe máy. Tôi chẳng trách gì anh cả, chỉ thấy lòng xót nghẹn.
May mắn con tôi được nhà hàng xóm đưa vào nhà, cho ăn uống rồi còn chở về nhà bà ngoại để cháu tắm rửa và có quần áo hôm sau còn đi học.
Cả đêm ấy tôi không thể chợp mắt. Tôi đã có cơ hội để làm vợ đàng hoàng nhưng chính tôi chọn cách từ chối. Và cũng chính tôi, chấp nhận con đường làm vợ trong bóng tối. Tôi đã sai và đang tự làm khổ chính mình?
Theo 24h
Hết yêu rồi xin đừng làm bạn anh nhé
Tình yêu của em lớn đến mức khiến em đủ can đảm rời xa anh để giữ gìn trọn vẹn những kỉ niệm.
Em và anh - hai con người, hai tính cách, hai cuộc sống... quá khác biệt để có thể gắn bó với nhau đến hết cuộc đời. Thà rằng anh từ chối em, rời xa em, biến mất khỏi cuộc sống của em còn hơn là ở bên em với vai trò một người bạn. Tại sao ư? Đơn giản vì chúng ta đã từng là gì đó của nhau.
Em một mình lặng lẽ lê bước trên con đường ngập tràn kỉ niệm, một mình khẽ cất lên tiếng hát trầm buồn nhẹ nhàng gởi vào trong gió, một mình tựa lưng vào gốc cây me già, khép đôi mi lại và vơ vẩn nghĩ về anh, về một thời tha thiết yêu nhau. Yêu cho quên ngày đông lạnh giá, yêu cho nắng ấm tràn về, cho hoa cúc vàng nở rộ và cho lá bàng già mạnh dạn buông mình theo gió. Có phải chúng ta đã từng yêu nhau nhiều như thế phải không anh?
Một ngày như bao ngày bình thường khác, cái ngày mà em vẫn còn yêu anh nhiều lắm, anh bước đến bên em, ôm em vào lòng và thủ thỉ: "Em à! Anh yêu em nhưng nếu đến với nhau chúng ta sẽ không có tương lai. Anh đã rất khổ tâm để đưa ra quyết định này. Đừng trách anh, hãy vẫn xem nhau là bạn bè em nhé!" Em như chết lặng, những ngón tay nhỏ nhắn, gầy guộc bấu chặt vào lưng anh rồi từ từ buông thõng xuống. Nước mắt em rơi. Phải! Cuộc chơi của chúng ta đã kết thúc.
Em phải chấp nhận sống với những nỗi đau (Ảnh minh họa)
Trở thành bạn bè sau ngần ấy thời gian yêu nhau, liệu em có còn giữ được nụ cười hiền, nét mặt thơ ngây hay cái tính nhí nhảnh mỗi khi bên anh? Liệu tâm hồn anh có vui vẻ, thanh thản khi đối diện với em? Liệu chúng ta có thật sự trở thành bạn? Hay tất cả chỉ là vai diễn mà hai bên cố áp đặt cho mình để rồi làm đau nhau thêm một lần nữa?
Em đã từng rất yêu anh và mãi mãi sẽ dành tình yêu cho anh nhưng điều đó không có nghĩa là chấp nhận mọi sự sắp đặt từ anh để rồi cố gắng vớt vát chút yêu thương bé mọn còn sót lại trong tình yêu to lớn đã tan vỡ. Tình yêu của em lớn đến mức khiến em đủ can đảm rời xa anh để giữ gìn trọn vẹn những kỉ niệm của hai đứa. Những kỉ niệm mà nếu trở thành bạn bè của nhau, chúng sẽ không còn đẹp đẽ nữa anh ạ! Phải tập sống với những nỗi đau, bởi vì niềm vui đôi khi xuất phát từ chính nỗi đau ấy. Em sẽ vui nếu như anh thành công hơn khi xa em, điều đó chứng tỏ quyết định của anh là đúng đắn.
Anh đã từng hát cho em nghe một bài hát trong đó có câu: "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề", vậy thì không việc gì mình cứ phải miễn cưỡng liên quan đến cuộc sống của nhau! Đã hết yêu xin đừng làm bạn, anh nhé! Mùa đông dù lạnh giá mấy cũng sẽ trôi qua, xuân về mang theo nắng ấm, hạ đến cho em sắc vàng và cả cảm giác bồi hồi, xao xuyến lúc thu sang. Anh hãy cứ yên tâm! Không có anh thì vạn vật vẫn luôn bình thường và đẹp đẽ như thế!
Theo VNE
Tôi bị mẹ chồng đày đọa đến bao giờ? Không biết tôi mắc nợ bà từ kiếp nào mà cứ phải đeo mang mãi như vầy. Nhìn vẻ mặt hỉ hả của mẹ chồng, tôi chỉ còn biết thở dài, không biết mình mắc nợ bà từ kiếp nào mà cứ phải đeo mang như vầy. Tôi không biết mình bị đọa đày đến bao giờ... Mẹ chồng tôi có 4 nàng...