Tức nghẹn khi biết lý do con trai không muốn đưa vợ đang mang bầu đi làm
Con dâu tôi là người biết điều, nhưng tôi thì không thể chấp nhận được thói hư tật xấu của con trai mình.
Sáng trưa tối, 3 bữa một ngày tôi đều phải chuẩn bị cho con trai và con dâu. Giờ chúng nó đi làm, ăn ngoài thì vừa đắt vừa không đảm bảo nên tôi chịu khó chút vậy.
Tôi không dám nhận là mẹ chồng trong mơ, mẹ chồng nhà người ta gì đâu. Tôi khó tính khó chiều lắm, ở với đám trẻ nhiều khi không hợp đủ chuyện nhưng mình là người lớn không lẽ lại đi chấp trẻ con?
Con dâu tôi cũng chẳng phải dâu hiền dâu thảo. Từ ngày tôi tay bưng trầu đầu đội lễ sang rước con bé về đến giờ thì cũng không hẳn là cơm lành canh ngọt. Các định nó là con cái trong nhà, có gì tôi “bổ” thẳng. Nói cho một trận xong rồi thôi.
Không phải nói đâu xa, vợ chồng chúng nó vừa đi làm về là tót ngay lên phòng trong khi mẹ thì đang hì hục bê rác ra đổ. Thế là tôi lại phải đứng từ tầng một gọi lên tầng ba. Con cái không biết ý tứ thì cứ nhắc thẳng cho chúng nó lần sau rút kinh nghiệm, mà mình thì không việc gì phải tự làm, vừa mệt vừa ôm cực tức.
Kể ra vậy để biết là chẳng có gia đình nào không có chuyện này chuyện nọ, ai cũng phải xem lại bản thân mình rồi mà điều chỉnh sao cho phù hợp với cuộc sống chung thôi. Tôi mà quái thai quá thì lúc già ai dám ở với mình. Còn con dâu mà không biết điều thì bây giờ ai chăm bẵm cho vợ chồng con cái chúng nó.
Tôi cũng hay mắng con dâu lắm, nhưng con trai còn bị tôi mắng nhiều hơn. Dạo này con bé đang có bầu nên tôi ít khi lớn tiếng với nó. Mình cũng từng chửa đẻ rồi mình biết, lắm khi đúng là mình sai lè ra đấy nhưng cái thời kỳ bầu bí nó nhạy cảm, ai nói động đến cái là tủi thân ngay.
Ngày xưa lúc con trai tôi dắt bạn gái về ra mắt tôi chỉ lo con bé hơi thấp bé, sợ sau này sức khỏe không tốt, nhưng chúng nó yêu thương nhau thì cha mẹ cũng chỉ biết gật đầu.
Video đang HOT
Điều tôi không ngờ được là con bé bình thường nhỏ người thế mà đến khi có bầu thì nó tăng cân đến chóng mặt. Mặc dù mặt mũi không bị phá nét nhưng vì tăng cân nhanh quá nên nhiều khi tôi lo hay lại tiểu đường thai kỳ bởi vì con bé ăn rất ít lại nghén rất nặng nhưng vẫn tăng cân rất nhiều.
Tôi biết là con dâu từ ngày mang thai rất nhạy cảm, bình thường nó có vóc dáng nhỏ bé ăn uống thoải mái không lo bị thừa cân. Có khi từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lúc nó nặng cân nhất nên không thể tránh khỏi việc tự ti với bản thân.
Trong khi tôi luôn tìm cách để giúp con dâu thích nghi với sự thay đổi chóng mặt của cơ thể thì con trai tôi lại làm ra những hành động không thể chấp nhận được.
Ở hai tháng cuối thai kỳ, tôi nói con trai phải đưa đón con dâu chứ không để nó tự lái xe đi làm được. Đường thì xa, xe cộ thì đông đúc, giờ bụng nó to như thế đi lại rất không an toàn, đấy là chưa nói mệt mỏi nữa chứ.
Thế là cả nhà thống nhất, con trai tôi sẽ đèo vợ đến đến cổng cơ quan nó rồi bắt taxi một đoạn khoảng 2km nữa cho con bé đến nơi làm việc. Bởi vì nơi con trai và con dâu làm cùng trên một trục đường nên cách này có thể coi là thuận tiện nhất.
Lúc đưa ra quyết định này tôi đã tinh ý nhận ra con trai mình có một chút chần chừ. Bởi vậy nên tôi cố tình tỏ ra nghiêm túc để nó không được phép thoái thác. Thế nhưng tôi cũng nghĩ đơn thuần do nó làm biếng mà thôi.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như tôi không phát hiện ra thằng con trai tôi toàn chở vợ đến một đoạn cách xa nơi nó làm việc rồi thả con bé ở đấy bắt taxi tiếp. Thật ra vị trí nó thả vợ cũng cách cổng cơ quan có một đoạn ngắn nhưng linh cảm của phụ nữ khiến tôi nghi ngờ có điều gì đó sâu xa bên trong.
Tôi mới hỏi con dâu vì sao lại thế, vừa cất lời con bé liền bật khóc nức nở. Đấy tôi linh cảm đâu có sai, kiểu gì thằng kia cũng lại gây tội vạ gì mới khiến con bé khóc ầm nhà như thế. Con dâu tôi xưa nay không phải là hoàn hảo nhưng nó là đứa biết điều, không có chuyện tự nhiên đi ăn vạ thế này.
Hỏi ra mới biết là thằng con tôi nó ngại để đồng nghiệp nhìn thấy nó chở vợ. Ngày xưa con bé xinh xắn ai cũng khen thằng này tốt số. Bây giờ vợ nó tăng cân nhiều, có bận đồng nghiệp nhìn thấy rồi chê bôi và so sánh với người nọ, người kia.
Tôi cáu quá mới lôi thằng con ra mắng cho một trận. Nghe xong nó mới biết mình vô tâm vô tính nên vội vàng chạy đi xin lỗi vợ.
Con cái có lớn mấy thì vẫn phải dạy dỗ. Gia đình dù là dâu rể hay con cái cũng phải thẳng thắn với nhau thì cuộc sống mới yên ả được!
Món quà mẹ chồng tặng kỷ niệm 10 năm ngày cưới khiến tôi oà khóc nức nở cảm ơn
Mẹ nói xong mà tôi oà khóc nức nở cảm ơn. Có lẽ tôi nên nghe mẹ thay vì suy nghĩ nhiều như trước đây.
Trước đây tôi từng là một trưởng phòng nhân sự. Thời còn đi làm, tôi luôn trưng diện, để ý ngoại hình của mình. Thế nhưng từ khi có con mọi thứ thay đổi hẳn. Thay vì hết cữ đi làm, tôi quyết định nghỉ hẳn việc ở nhà chăm con cho yên tâm. Chồng tôi lo kinh tế cả gia đình, anh làm kinh doanh nên thu nhập cũng ổn.
Vì ở nhà chăm con, nên vợ chồng tôi đẻ 3 năm 2 đứa, lúc này tôi mới thấm mệt, vất vả thế nào. Sợ nhất là lúc 2 đứa nhỏ ốm cùng lúc, đứa chị thì khóc mà mẹ bận bế em không dỗ được. Thương con nhưng chẳng biết làm sao. Không đi làm ra tiền, tôi chẳng dám tiêu xài phung phí như trước. Tôi tiết kiệm từng đồng, có chăng chỉ mua đồ cho con.
Chồng tôi là người biết điều, thương vợ nên anh chưa bao giờ tỏ thái độ coi thường tôi. Chồng luôn động viên, giúp tôi bế con, làm việc nhà mỗi lúc rảnh rỗi. Đi làm về có đồng nào anh đưa tôi giữ hết. Chồng bảo đợi con thứ 2 được 1 tuổi rưỡi tôi nên đi làm trở lại cho thoải mái.
Lấy chồng tâm lý vậy mà nhiều khi tôi vẫn bị stress vì ở nhà chăm con, không đi ra ngoài mấy. Anh bảo tôi tìm giúp việc về đỡ đần việc nhà, nhưng tôi không đồng ý vì tốn kém. Tôi đã không đi làm ra tiền, còn thuê giúp việc chỉ thêm gánh nặng cho chồng thôi.
Thương con, đến khi con trai được 2 tuổi tôi vẫn quyết định ở nhà nhưng kinh doanh online. Vừa ở nhà chăm con được, vừa kiếm tiền được tôi không muốn đi làm công ty nữa. Vậy là bao năm nay tôi vẫn tất bật với việc nhà, buôn bán.
Thời gian trôi nhanh, vậy mà đã 10 năm chúng tôi kết hôn rồi. Chồng tôi bảo kỷ niệm ngày cưới, anh sẽ đưa mẹ con tôi ra nhà hàng ăn. Nhưng cái tính tiếc tiền của tôi lại bảo anh thôi, mua đồ về rồi mời ông bà nội qua. Anh đồng ý. Bố mẹ chồng tôi thoáng tính, thoải mái và tôn trọng con dâu. Có lẽ do chúng tôi không ở chung chăng?
Ông bà nội tới dự tiệc kỷ niệm, vậy mà lát sau có người chở một thùng khá to tới. Mẹ chồng chạy ra bảo anh ấy khiêng chiếc thùng đó vào gian bếp nhà tôi. Tôi hoang mang thì mẹ chồng bảo: "Mẹ tặng con chiếc máy rửa bát này nhân kỷ niệm ngày cưới của 2 đứa. Con ạ, giờ phụ nữ phải ra ngoài chứ không phải vùi mình vào góc bếp. Con hiểu ý mẹ chứ? Đã đến lúc con nghĩ cho bản thân rồi".
Mẹ nói vậy, tôi oà khóc nức nở cảm ơn. Mẹ nói đúng, phụ nữ ở nhà thì mãi tự ti, chẳng thoải mái được. Có lẽ tôi nên nghe mẹ ra ngoài làm việc, gặp gỡ, va chạm cho cuộc sống nhiều sắc màu, thoải mái hơn. Tôi ở nhà chẳng biết tâm sự với ai, mệt mỏi cũng chỉ biết âm thầm chịu một mình, không muốn chồng lo.
(ngocmai...@gmail.com)
Không muốn sinh thêm con, vợ còn đòi ly hôn sau câu nói của chồng Mỗi lần nói đến việc sinh thêm con trai, vợ tôi đều tỏ vẻ khó chịu. Chỉ vì một câu nói của tôi lúc tranh cãi, cô ấy còn hờn dỗi đòi ly hôn. Vợ chồng tôi năm nay 33 tuổi, đều là công nhân cho một công ty sản xuất hàng gia dụng. Dù ở tỉnh lẻ lên Hà Nội làm công...