Tự truyện Boxer: Thất bại là mẹ thành công (Phần cuối)
Làm sao họ di chuyển nhanh như vậy ? Có vẻ cũng không cần nhiều thao tác đếthế để chơi, vậy mục đích của họ là gì
Trước đây, tôi chỉ sử dụng bàn phím khi thật cần thiết (chat … ). Chưa bao giờ tôi nghĩ là tốc độ điều khiển lại là một yếu tố quan trọng đến như vậy, cũng như không hiểu điều này ảnh hưởng tới game như thế nào. Tôi chỉ biết timing là đánh vào điểm yếu của đối phương mà không nghĩ đến việc phát hiện và đi trước đối phương một bước sẽ khoét sâu vào điểm yếu đó và tất nhiên, tăng khả năng chiến thắng.
Đó rõ ràng là một điều hiển nhiên, mà khi chơi với bạn bè ở cafe-internet, tôi chưa hề nghĩ đến. Lúc đó tôi không muốn thua bạn, nhưng cũng không có lí do cụ thể gì để thắng cả. Tôi nghĩ rằng dù gì cũng chỉ là trò chơi thôi mà, có thể thắng mà cũng có thể thua.
Nhưng khi nếm trải vị đắng của thất bại trong giải đấu, tôi đã thay đổi cách nhìn. Khi gặp quá nhiều người giỏi hơn mình, tôi đã thấy ghen tị. Và bây giờ khi nghĩ lại lúc đó, tôi nghĩ rằng, người nào biết ghen tị đúng cách sẽ chơi game tốt.
Từ ngày đó trở đi, tôi tập trung vào rèn luyện tốc độ hơn là máy móc như trước kia. Cũng thật không dễ dàng gì để làm quen với những động tác nhanh và chính xác như vậy. Từng ngày một, kĩ năng của tôi dần tăng lên rõ rệt. Bây giờ tôi đã hiểu ra, sau một giải đấu, rằng: chiến thắng không quan trọng bằng sự chuẩn bị cho chiến thắng đó.
Không một ai sinh ra đã là một nhà vô địch. Mà chức vô địch cũng chẳng bao giờ có thể tồn tại lâu được. Nếu chỉ như ngồi chờ nghe kết quả sổ số, đúng tên thì lên lãnh, còn không thì ngồi dưới mà nhìn xuống đất chờ lượt tiếp thì bạn sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tay vào chức vô địch được.
Nếu chỉ mong chờ vào may mắn sẽ gặp một đối thủ yếu hơn mình thì đó là một sự sai lầm bởi lẽ may mắn sẽ không đến với bạn lần thứ hai. Tuy nhiên nếu vừa bắt đầu đã gặp một đối thủ quá mạnh thì bạn cũng đừng buồn, hãy cứ tự nhủ rằng:
Thông qua các giải đấu tôi đã dần hoàn thiện mình hơn, khuyết điểm còn thiếu của tôi dần dần được bù đắp qua những thất bại từ giải đấu game. Tôi cũng biết, không phải chỉ có mình mới có cách nhìn ấy, suy nghĩ ấy, tôi có thể thấy được biết bao người khát khao ngồi vào ngôi vô địch. Vậy tôi khác biệt gì so với họ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim buồn
Giờ đây em có khóc, có đau lòng đến đâu thậm chí nếu em chết cũng chẳng khiến anh bận lòng hay quan tâm bởi lúc này đây anh không cần đến em.
Nói thật ra một tháng anh chỉ cần đến em một lần thôi. Em biết mình ở vị trí nào mà, em hiểu được trong anh em là như thế nào. Có những điều em biết nhưng em không muốn tin, có những chuyện em hiểu nhưng em không muốn hiểu.
Cứ mỗi lần anh nói lát anh gọi lại cho em thì chẳng bao giờ anh làm điều đó cả. Anh nhẫn tâm với em vậy sao, vô tình với em vậy sao. Bây giờ em thật sự mệt mỏi. Em không muốn gọi điện làm phiền anh đâu nhưng vì buồn quá, mệt mỏi quá muốn tìm một niềm tin nơi anh nên em đã gọi và mong anh có thể lắng nghe em và quan tâm đến cuộc sống của em một chút.
Vì sao anh lại có thể hờ hững đến vậy chứ? Chẳng lẽ em không có chút giá trị nào trong lòng anh sao? Anh biết em sẽ buồn nhiều lắm, sẽ đau nhiều lắm khi anh làm vậy nhưng anh luôn luôn làm như vậy với em là sao. Em đã mệt mỏi và căng thẳng nhiều rồi muốn tìm ở anh sự bình yên, sự chia sẻ nhưng dường như nó lại làm em đau nhiều hơn.
Cả buổi chiều nay nước mắt em không ngừng rơi. Em cũng không biết chuyện gì đang diễn ra trong em nữa nhưng chính anh đó, không ai khác ngoài anh lại làm cho nước mắt em rơi nhiều hơn. Em nhớ cũng có lần em đã gọi cho anh và cũng khóc thật nhiều. Và điều em nhận được từ anh cũng chỉ là sự hững hờ đến mức tàn nhẫn. Anh có biết làm như thế thật tàn nhẫn với em không. Từ bây giờ có lẽ em sẽ chẳng bao giờ như vậy nữa, tìm đến anh để mong bình yên. Thật là ngớ ngẩn. Bây giờ em hận anh vô cùng và không bao giờ muốn tha thứ cho anh. Anh làm em hối hận về tất cả những gì đã có cùng anh. Em thật ngây thơ khi nghĩ rằng anh cũng yêu em. Thật ra em chẳng khác gì một đứa "cave" mà thỉnh thoảng anh mới cần đến. Anh cần em chỉ vì cái thứ tầm thường đó. Thật nhục nhã khi em nghĩ mình như vây.
Không biết anh có hiểu được chút cảm giác nào của em không? Em đã nói cùng anh biết bao lần rồi, em sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì anh, chờ đợi anh, luôn đi bên cuộc đời anh, ở bên anh mỗi khi anh cần và không đòi hỏi bất cứ điều gì ở anh chỉ mong anh đừng quá hờ hững, vô tâm với em, đừng làm em tổn thương nhiều hơn nữa. Nhưng tại vì sao cứ hết lần này đến lần khác anh làm em đau lòng đến vậy. Có lẽ bởi vì anh biết rằng sau khi chuyện đã qua đi em sẽ lại quên, tha thứ cho anh và lại ngoan ngoãn đến bên anh như một lẽ tự nhiên. Đúng như vậy em luôn giận anh nhưng chỉ một phút giây ngắn ngủi nó lại qua đi và còn lại vẫn là tình yêu của em với anh.
Em không biết mình điên hay bị làm sao nữa mà cứ mải miết theo anh. Em muốn nhận được điều gì chứ?Em mong mỏi điều gì chứ? Thật ngu ngốc. Giây phút này đây em thật sự không còn muốn tha thứ cho anh nữa. Anh làm em đau đến chết đi được mất và em cũng hiểu thêm được giá trị của mình với anh. Em tiếc cho tình yêu của mình nhiều lắm, đau cho trái tim mình lắm. Với em như vậy đã là quá đủ, không thể có thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Em còn cuộc sống của em, còn rất nhiều người yêu thương em nữa. Em không muốn làm tổn thương họ nhiều thêm nữa chỉ vì. Em sẽ rời xa anh, xa anh để có cuộc sống của riêng mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em xin lỗi, em từ bỏ Anh yêu, ngày hôm đó khi anh quá mệt mỏi vì một đứa trẻ con như em anh đã thốt ra câu nói: "Cuộc sống của em khác của anh nhiều quá" và rồi anh yên lặng. Đúng vậy đấy anh à! Cuộc sống của em gần như là trái ngược hoàn toàn với anh. Anh mệt mỏi, em cũng mệt mỏi. Em...