Từ tòa án trở về mẹ chồng bỗng nhét vào tay 1 thứ, tôi khóc lặng người khi mở ra xem
Tôi không ngờ mẹ chồng bấy lâu nay vẫn đối xử khắc nghiệt với tôi, lại có thể đưa ra thứ này.
Cuộc sống hôn nhân của tôi ở nhà chồng không suôn sẻ. Thời gian gần đây chồng ngoại tình. Anh ra cặp kè với đồng nghiệp cùng công ty. Về nhà, chồng bỏ bê vợ con, lao vào cuộc vui riêng của mình.
Khi tôi làm ầm lên, chồng lại đổ lỗi cho tôi. Anh nói, từ ngày sinh con, nhìn tôi “tã” lắm. Cả người chỉ toàn mùi thức ăn, mùi sữa của con. Gương mặt già nua, anh nhìn là muốn nôn, nói gì đến chuyện gần gũi vợ chồng. Đã thế, tôi không nói được lời nào tử tế. Hễ anh về đến nhà là tôi lại cằn nhằn, không biết nói lời yêu thương với chồng. Vấn đề khiến chúng tôi cãi nhau nhiều nhất đó là tiền. Anh nói tôi chỉ biết kêu “tiền, tiền”, chưa hết tháng tôi đã hỏi tiền anh như con nợ.
Đúng là “khi yêu 9 bỏ làm 10, hết yêu đến quả bồ hòn cũng vuông”. Tôi có trở nên xấu xí, già nua như ngày hôm nay cũng là vì lo lắng cho cái nhà này. Tôi sinh 2 đứa con cho anh. Nhưng có bao giờ anh phải bế bồng chúng, có đêm nào anh phải dậy cho con uống sữa đâu. Việc nhà anh cũng chẳng phải động, dù việc chỉ bằng cái móng tay.
Tối nào anh cũng về trong tình trạng say lướt khướt, không thì cũng đi cà phê, đi chơi với đám đồng nghiệp đến 1-2 giờ đêm… Như thế tôi không cằn nhằn, không khó chịu thì có đúng không? Anh nói lúc nào tôi cũng hỏi về tiền. Nhưng mỗi tháng anh chỉ đưa tôi 5 triệu lo toan tiền ăn, tiền sinh hoạt, tiền bỉm sữa… Số đó có đủ không? Trong khi lương của chồng tôi 20 triệu/tháng.
Từng đó thôi vẫn chưa đủ những gì tôi phải chịu đựng ở nhà chồng.
Mẹ của anh rất kĩ tính. Từ ngày về làm dâu đến nay đã được 7 năm, tôi chưa một ngày cảm thấy thoải mái trong căn nhà này.
Bà soi tôi từng tí một. Chỉ cần tôi sai phạm, dù là điều nhỏ thôi là y rằng sẽ bị ăn mắng. Cũng do tôi lấy chồng khi còn quá trẻ (lúc lên xe hoa tôi mới 20 tuổi), nên nhiều cái vụng về. Thời gian đầu mới về làm dâu, tôi stress kinh khủng. Mỗi ngày tôi đều phải nhìn tâm trạng của mẹ chồng để sống. Chỉ cần hôm đó bà không vui chuyện gì là y như rằng tôi là đứa chịu trận. Mẹ chồng không mắng 1-2 câu là xong đâu. Bà nói cả buổi, toàn những từ ngữ khó nghe.
Video đang HOT
Đây là lần đầu tiên mẹ chồng tử tế với tôi. (Ảnh minh họa)
Sau nhiều ngày tháng cố níu giữ cuộc hôn nhân này, cuối cùng tôi quyết định ly hôn. Khỏi phải nói, chồng tôi vui mừng hết sức. Đó là điều anh ta muốn từ lâu mà. Thậm chí anh còn chẳng cần con. Chồng tôi nhường quyền nuôi dạy con cái cho tôi. Còn mẹ chồng cũng lên tiếng nói tôi suy nghĩ lại, cũng có khuyên bảo con trai… nhưng rốt cục bà vẫn chấp nhận hôn nhân của chúng tôi tan vỡ.
Ngày ra toà, chồng dắt theo nhân tình đến. Anh chẳng quan tâm cảm xúc của tôi. Cô ả đó đẹp, quyến rũ, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh. Ngay khi nghe xong quyết định của tòa án, anh với cô ta tay trong tay đi ăn mừng.
Tôi lủi thủi ra về. Song ra cổng, tôi gặp mẹ chồng. Bà đã ở sẵn đó chờ tôi. Mẹ chồng nhét vào tay tôi 1 thứ được gói gọn trong túi bong đen. Bà nói: “Thực tình mẹ vẫn coi con là con dâu. Nhưng thằng Toản nó đã quyết thế rồi mẹ không nói được. Đây là tiền riêng của mẹ. Mẹ cho con, cho các cháu lo liệu cuộc sống sau này. Trước kia mẹ có đối xử khắc nghiệt với con thì cũng mong con thông cảm. Mẹ chỉ muốn chúng mày trưởng thành, nên người mà thôi”.
Nói xong mẹ chồng đi luôn, mặc cho tôi đứng bần thần 1 lúc lâu. Đây là lần đầu tiên thôi thấy mẹ chồng đối xử hòa nhã và nói tử tế với mình.
Về nhà tôi mở túi đen đó ra. Thật không ngờ trong đó là 500 triệu. Mẹ chồng cho tôi quá nhiều rồi. Tự nhiên tôi khóc nức nở. Với số tiền này mẹ con tôi không phải vất vả nhiều nữa. Mẹ chồng tốt với tôi quá. Điều mà trước nay tôi chưa từng nghĩ đến.
Nàng dâu đùng đùng dẫn con về ngoại vì mẹ chồng quyết định... trồng rau
Đúng, vợ và mẹ tôi đang cãi nhau chỉ vì lý do rất dở hơi như thế.
Tôi là con trai duy nhất nên trước khi lấy vợ đã xác định sau này phải ở chung với mẹ để tiện chăm sóc bà. Tôi cũng biết, hiện giờ hầu như chẳng cô gái nào thích phải ở chung với mẹ chồng hết. Thế nên, khi yêu ai tôi cũng chia sẻ thẳng về hoàn cảnh gia đình mình, rằng bố mất, mẹ ở vậy bao năm rồi mai này phải báo hiếu... để ai có thể chấp nhận thì tiếp tục.
May mắn, cuối cùng tôi cưới được Thủy. Em đang làm nhân viên kế toán ở khu công nghiệp, lương khá ổn. Đặc biệt, cô ấy là người hiểu chuyện, biết đối nhân xử thế, lại đảm đang, khéo léo. Khi dẫn cô ấy về mẹ tôi cũng ưng lắm, bà còn chủ động giục chúng tôi sớm sớm về chung một nhà.
Tới giờ, Thủy với tôi kết hôn được 4 năm rồi, có một con nhỏ gần 3 tuổi. Hai vợ chồng đều đi làm công ty vào giờ hành chính nên bà nội ở nhà trông cháu. Vì cũng rảnh rang, bà làm hầu hết mọi thứ trong nhà từ cơm nước, giặt giũ, sân vườn... Thế nên, Thủy ngoài giờ làm về nhà chỉ có mỗi việc cho con ăn và chơi với nó.
Cuộc sống như thế tôi cứ nghĩ là êm ấm, cho tới thời gian gần đây... Bé Bông được gửi đi nhà trẻ, mẹ tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Dù các chị gái lấy chồng ở gần thi thoảng bận đột xuất vẫn gửi tụi nhỏ sang nhưng về cơ bản chúng cũng đi học. Mẹ tôi ở nhà quanh ra quẩn vào mãi cũng chán, thế là bà nảy ra ý định cải tạo khu vườn cằn cỗi phía sau để trồng rau.
Tối hôm ấy, mẹ thông báo với hai vợ chồng tôi trên bàn ăn, tôi ủng hộ nhiệt tình. Còn vợ tôi thì hơi băn khoăn:
- Mẹ có tiền lương hưu, làm làm gì nữa cho mệt hả mẹ? Ra phố mua 2-3k mớ rau ăn cả ngày chẳng hết ấy chứ. Khu vườn đằng sau ấy toàn đá với sỏi, con sợ chỉ tốn công chứ chẳng ăn thua gì.
- Mẹ làm cốt cho có việc, chứ giờ Bông đi học rồi, mẹ cũng rảnh mà. Làm rau bán cũng lãi lắm đó, có thêm đồng ra đồng vào chứ các con lương đâu phải cao đâu.
Rồi Thủy cũng chẳng ý kiến gì. Tối muộn về phòng cô ấy mới nói với tôi:
- Mẹ cứ thích ôm việc vào người thế nhỉ. Chỉ sợ làm rau xong lại hay đón cháu muộn, hoặc cơm nước chẳng nấu được ấy. Lúc đó lại khổ em...
(Ảnh minh họa)
Hóa ra vợ tôi lo sợ điều ấy. Tôi cũng thuyết phục thêm rằng mẹ là người vì con vì cháu, bà sẽ không quên bé Bông đâu. Còn bà giờ già rồi, chẳng có nhiều mối quan hệ, không thích đi cà phê, ăn hàng như chúng tôi nên chỉ có công việc lặt vặt làm bà vui, cứ để bà làm.
Tới khi mẹ tôi bắt tay vào làm, Thủy đúng là hay phải làm việc nhà hơn thật. Ví dụ như sáng ngủ dậy bà nấu vội ít đồ rồi ra vườn cuốc cuốc xới xới. Thủy dậy phải tự hâm nóng lại cho tôi và con ăn, sau đó rửa bát - việc mà đáng ra trước kia mẹ tôi lo cả. Hay như tầm chiều tối, mẹ tôi hay để Bông đứng ngoài sân, còn mình thì lúi húi chăm cây. Có lần về thấy cảnh tượng này Thủy dằn vặt tôi mãi, cô ấy bảo bà không quan tâm cháu.
Nhưng điều khiến Thủy hay cáu kỉnh, than vãn với tôi nhất chính là để trồng được rau, mẹ tôi lại toàn đi xin phân heo, phân gà ở đâu về để ủ đất vì vườn nhà tôi quá cằn cỗi. Sau khi hạt rau nảy mầm, bà lại tiếp tục tưới phân. Nói thật là hôm nào mà mở cửa sổ hoặc có gió thì mùi bay vào nhà thật. Thủy được cớ nói bóng nói gió, mẹ tôi ban đầu còn thuyết phục con dâu rằng mới nên thế, mai sẽ hết thôi. Lần 3, lần 4 thì bà mặc kệ, chỉ im im và cắm cúi ăn cơm, tôi nhìn mà thương.
Trồng rau khá nhanh, được một lứa đầu tiên nhưng mẹ bán thì ít mà lại đem biếu với các chị gái tôi về lấy thì nhiều. Lúc này, Thủy lại càng bực bội. Một buổi tối, cô ấy bụm miệng không ăn được cơm rồi kêu gào:
- Các chị thì sướng rồi, có phải làm việc nhà thay mẹ đâu, có phải ngửi mùi này đâu, chỉ tới khi rau xanh tốt thì tới hái về ăn. Tiền điện, nước... cũng là vợ chồng con trả.
- Nước thì hết có bao nhiêu đâu, cả ngày mẹ mới bơm nước tưới tắm 1 lần. Nhiều hôm mưa còn không cần ấy - mẹ tôi vẫn nhẹ nhàng nói.
- Con nói thật, từ ngày mẹ làm rau con chả dám đưa ai về nhà chơi, nhìn nhà mình cứ bần bần, bẩn bẩn ấy. Mà mẹ trồng rau bón lân bón đạm được rồi, lại còn toàn dùng mấy thứ bốc mùi, ai mà chịu được? Sáng bón phân, tối lại dùng tay ấy làm cơm, làm cháo cho con cháu. Con chẳng thấy yên tâm gì cả. Tóm lại, thời gian qua con khá bực mình, con cũng không muốn Bông phải sống ở nơi ô nhiễm thế này, con sẽ đưa con bé về bên ngoại 1 thời gian.
Nói xong, Thủy đứng bật dậy lên chuẩn bị đồ dù đã tối. Tôi có thuyết phục nhưng cô ấy lại rất kiên quyết. Mẹ tôi rất buồn, tôi thì gọi điện thuyết phục Thủy về nhưng cô ấy bảo mẹ mà còn trồng rau bán thì sẽ không về. Cô ấy còn nói thêm: "Hoặc anh cho em ra ở riêng đi, mình ở gần mẹ thì vẫn chăm sóc được bà mà, cứ gì phải ở chung?"
Tôi thật sự chẳng hiểu nổi vợ mình nữa, chỉ 1 chuyện cỏn con mà cô ấy lại hành xử như thế. Có khi nào Thủy muốn được ra ở riêng nên kiếm chuyện không? Nhưng giờ tôi nên làm thế nào cho vẹn cả đôi đường?
Mẹ chồng giục tôi có bầu Mẹ chồng luôn hỏi về 'chuyện ấy' của chúng tôi, thúc giục cả hai vợ chồng có tin vui càng sớm càng tốt. Tôi và chồng sống trên thành phố, đã cưới nhau được 8 tháng mà chưa có tin vui. Từ lúc chúng tôi cưới được một tháng đầu tiên, mẹ chồng luôn gọi điện hỏi han xem tôi đã có bầu...