Từ khi tôi lấy vợ, em gái tôi trở nên lầm lì hẳn
Bố mẹ mất sớm, từ năm lớp 11 tôi đã phụ các cậu tôi ra ngoài lao động để kiếm tiền nuôi em gái. Tôi ý thức được trách nhiệm của mình với em, sẽ không chỉ là anh trai mà còn cả bố và mẹ.
ảnh minh họa
Mặc dù cuộc sống rất chật vật, tôi vẫn luôn nhường mọi đồ tốt đồ ngon cho em để bố mẹ nơi xa được yên lòng.
Tôi đã nghĩ tình thương mà mình dành cho em gái sẽ mãi mãi không thay đổi cho đến khi tôi lấy vợ. Đã nhiều lúc tôi khó xử phải đứng giữa vợ và em gái. Tôi yêu thương cả hai người như nhau nhưng lại quá khó để cư xử công bằng. Tôi hiểu phụ nữ vốn bản năng hay đố kỵ nên đã cố tránh sự thiên vị để không người phụ nữ nào của mình chịu tổn thương, nhưng điều đó quá khó.
Em gái tôi là một học sinh giỏi, từ bé đã học ngày học đêm để được thành tích cao. Tôi muốn tạo điều kiện cho em học nên không chỉ chịu khó lo về vật chất mà còn làm việc nhà, tranh thủ thời gian đưa đón em đến trường.
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn làm công việc nội trợ, giặt giũ nấu nướng, kể cả giặt đồ lót của em gái để em chuyên tâm bài vở. Nhưng từ khi lấy vợ, cô ấy rất khó chịu vì điều đó. Cô ấy bảo tôi phải để em gái làm, hoặc ít ra là phụ chị dâu một tay.
Tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng tôi rất khó xử. Nếu bây giờ để em gái làm những công việc mà xưa nay nó chưa hề động tay vào, tôi sợ nó sẽ tủi thân vì tự dưng anh trai đối xử khác đi. Nhưng nếu không nghe lời vợ, tôi cũng sợ cô ấy buồn.
Vợ tôi thúc giục nhiều lần nhưng tôi vẫn chưa nói được với em gái, thế là cô ấy giận. Chúng tôi cãi nhau mà không hay biết lúc đó chưa đóng cửa phòng. Khi tôi bỏ xuống nhà thì thấy em gái đang ngồi lom khom rửa bát, tôi thấy vai em run run chắc là đang khóc. Tôi xắn tay định ngồi xuống rửa thì nghe tiếng vợ đằng hắng sau lưng. Vì là vợ chồng mới cưới nên tôi không muốn gây gổ hơn nên đành để em mình phải vất vả.
Mâu thuẫn không chỉ dừng lại ở việc nhà. Nhận lương về tôi thường không đưa hết cho vợ mà trích khoảng 1/7 lương (khoảng gần 2 triệu) để cho em mua sắm sách vở và chi tiêu. Vợ tôi cằn nhằn cho như thế là quá nhiều. Tôi không biết có thật thế không vì xưa nay đã cho em tôi chừng đó. Cô ấy đòi cắt bớt nhưng tôi không đồng ý nên cô ấy không nói gì thêm.
Video đang HOT
Bẵng đi vài tháng, tôi sực nhớ ra lâu nay chưa thấy em gái mình mặc chiếc áo mới nào. Khi tôi hỏi thì em bảo không thích mua áo quần nữa, chỉ thích ăn vặt. Nhưng tôi biết rõ tính em gái mình, xưa nay nó chỉ mua sách truyện và váy áo chứ rất ít ăn uống. Trong đầu tôi thoáng nghĩ nó cho bạn bè mượn hoặc mua quà cho bạn trai nên rất giận.
Tôi tra khảo mãi nhưng em gái cứ lì lợm nên tôi lỡ vài câu quát mắng. Đó là một trong những lần hiếm hoi tôi la mắng em gái mình. Con bé khóc một lát thì thút thít thú nhận sau khi tôi đưa tiền thì tháng nào chị dâu cũng lấy lại một nửa. Có tháng “xin khéo” đến 2 lần nên nó cũng chẳng còn đồng nào tiêu vặt.
Tôi rất giận và đau lòng, định vợ về sẽ mắng cho một trận nhưng cuối cùng lại bị thuyết phục bởi những lý lẽ của vợ. Cô ấy bảo làm thế để tiết kiệm sinh con sau này, còn cho em gái ăn tiêu vặt thì cũng hết. Cô ấy nói thế tôi cũng không trách móc gì được, chung quy cũng chỉ vì những đứa con tương lai của chúng tôi.
Từ đấy tôi không trích được đồng nào từ lương để cho em gái, có chăng chỉ là thỉnh thoảng lén lút dấm dúi vài ba chục. Có một lần cả trường đi cắm trại ở biển mà nó ở nhà nhất quyết không đi vì không muốn xin tiền anh chị khiến tôi rất xót xa.
Bây giờ tôi rất khó xử và thất vọng về bản thân mình, có cách nào để dung hòa tình cảm cho cả hai người mà tôi yêu thương không? (Ảnh minh họa)
Từ khi tôi lấy vợ, em gái tôi lầm lì hơn hẳn. Vợ tôi bảo vì nó ganh tỵ với chị dâu nhưng tôi nghĩ không hẳn thế. Chắc lỗi là do tôi đã không đối xử tốt với em mình như trước đây. Tôi không biết nói làm sao để em gái tôi hiểu anh nó đứng giữa vợ và em khổ sở như thế nào. Và cũng không biết làm sao để khiến vợ yêu thương em chồng hơn.
Chiều qua tôi đi làm về vô tình thấy em gái cầm giẻ lau sàn nhà dưới chân vợ tôi trong khi vợ tôi đang thảnh thơi ngồi ăn bim bim xem tivi. Tôi bất bình nhưng phân vân chưa biết làm sao thì em gái tôi ngước lên và trông thấy tôi đứng đó.
Ánh mắt của em gái khiến tôi thấy mình bất lực và bất hiếu với bố mẹ đã mất. Đó là ánh mắt thất vọng lẫn tủi hờn. Với em gái, tôi là thần tượng và là thần hộ mệnh của nó, nó luôn là công chúa nhỏ bé của anh trai cho đến khi tôi lấy vợ.
Bây giờ tôi rất khó xử và thất vọng về bản thân mình, có cách nào để dung hòa tình cảm cho cả hai người mà tôi yêu thương không mọi người?
Theo Afamily
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó...
"Anh nói thiệt, nếu em không thay đổi thì chắc là... ở giá luôn quá. Đàn bà con gái gì mà không có một chút duyên...". Mỗi lần nghĩ tới câu nói của Hưng là tôi thấy tức nghẹn. Anh ta đã chẳng từng là người đầu tiên, là người đã lấy mất đời con gái của tôi đó sao? Thế sao hồi đó anh không nói tôi vô duyên?
Càng nghĩ, tôi càng hận. Tôi và Hưng yêu nhau khi chúng tôi học năm cuối cùng ở đại học. Khỏi phải nói, anh ta đã đi mòn đường, chết cỏ thế nào mới được tôi nhận lời. Chẳng cần ai nói tôi cũng biết là mình xinh đẹp, giỏi giang bởi nếu không giỏi, sao tôi luôn đứng đầu lớp? Luận văn tốt nghiệp của tôi, có thầy trong hội đồng giám khảo chấm 10 điểm vẫn còn thấy hẹp. Vậy thì cái chuyện Hưng được tôi nhận lời yêu quả là một vinh hạnh, thế mà anh chẳng biết hưởng phúc, ra trường lại chủ động nói chia tay...
Cũng phải gần 10 năm rồi tôi mới gặp lại Hưng. Anh đã có vợ con đề huề. Mà vợ anh là ai kia chứ, chính là Ngọc Lan, con nhỏ bạn học cùng lớp ngày xưa; con nhỏ nghèo nhất, quê mùa nhất, đến đi ăn nhà hàng mà cũng không biết, ngu đến nỗi lấy cái khăn ăn lau mặt rồi còn khen thơm.
Tôi nhớ lần đó lớp tổ chức liên hoan chia tay. Mọi người góp tiền để ăn tiệc ở một nhà hàng tầm tầm chứ không phải thuộc loại sang, thế mà nghe nói nhỏ Ngọc Lan không có đủ tiền để đóng vì lúc đó mẹ nó đang bệnh nằm bệnh viện. Tôi tưởng là không có nó, ai dè giờ chót thấy nó lù lù xuất hiện cùng anh lớp trưởng.
Thật lòng, trong lớp tôi rất ghét Ngọc Lan bởi nó con nhà nghèo mà dám học giỏi. Trong mắt tôi, nó chẳng qua chỉ là con mọt sách, lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ học nên không giỏi mới lạ? Thế mà mọi người cứ tung hô khiến tôi như có cái gai trong ngực...
Chưa hết, hè năm cuối cùng, sau khi thi cử xong, Hưng rủ bạn bè về nhà anh ở An Giang chơi. Lần đó nhỏ Ngọc Lan là đứa hăng hái nhất vì quê nó cũng ở miền Tây. Chính vì vậy nó cứ làm ra vẻ ta đây, về nhà Hưng mà nó cứ tự nhiên như ở nhà mình.
Ghét nhất là lúc mẹ và chị gái của Hưng làm cơm, nó cứ xăng xái lấy điểm, hết lội xuống mương bứt rau, lại còn dám thọc tay vô hủ mắm cá linh để chọn những con mắm ngấu nhất xé ra trộn tỏi ớt, chanh đường làm món mắm sống ăn với chuối chát, rau thơm. Tôi nhìn thấy mà ớn, nghĩ bụng bàn tay của nó chắc là thúi hoắc. Tất nhiên là cái món mắm sống của nó ai nói gì thì nói, tôi nhất quyết không đụng đũa. Chưa kể, hôm đó tôi suýt phát ói vì mùi mắm, mẹ Hưng phải làm riêng món trứng chiên thịt bằm cho tôi...
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó về Cà Mau. Nghe đâu anh phải năn nỉ, ỉ ôi dữ lắm nó mới nhận lời bởi nó nói rằng anh đã có người yêu là tôi, mà tôi lại là bạn học chung lớp, nếu nhận lời Hưng, nó mang tiếng là cướp bồ của bạn...
Khỏi phải nói, khi Hưng nói chia tay, tôi uất ức đến thế nào. Tôi không bao giờ nghĩ anh dám làm như vậy. Tôi có hộ khẩu thành phố, là con nhà giàu, ba làm lớn, tương lai xán lạn, tôi không bỏ người ta thì thôi chứ làm gì người ta dám bỏ tôi? Hơn nữa, giữa chúng tôi còn có một chuyện kinh thiên động địa. Đó là hôm Hưng đến nhà tôi chơi khi không có ba mẹ tôi ở nhà, anh và tôi đã không giữ gìn. Tôi nghĩ trước sau gì Hưng cũng cưới tôi nên đã chủ động trao cho anh tất cả... Khi đã làm điều đó với nhau, tôi càng tin chắc là Hưng chẳng thể nào rời xa tôi...
Thế mà chỉ 6 tháng sau, Hưng đã nói lời chia tay. Tính ra chúng tôi yêu nhau vỏn vẹn chỉ 1 năm. Tôi nhớ khi đó tôi đã chết lặng, sau đó tôi gào lên: "Anh là cái đồ chết tiệt. Anh tưởng anh là ai hả? Anh chỉ là một thằng nông dân quê mùa, khốn khổ, nghèo đói, ngu ngốc, bẩn thỉu... Đồ khốn kiếp mà...". Tôi đã trút lên Hưng không biết bao nhiêu những lời như thế và thề nếu gặp Hưng bất cứ ở đâu, tôi cũng sẽ vạch trần bộ mặt giả nhân, giả nghĩa, phản bội của anh...
Ngay sau đó, tôi đã yêu một thuộc cấp của ba tôi. Khỏi phải nói là anh ta chiều chuộng tôi thế nào. Ba tôi cũng đã nói đến chuyện cưới hỏi cho hai đứa. Thế mà đùng một cái, anh ta cũng lại nói "xin lỗi" rồi chia tay. Cái lũ đàn ông khốn khiếp, bọn chúng đui mù hết rồi hay sao?
Lần thứ ba, tôi quen một anh chàng người Mỹ, là thầy giáo dạy Anh văn của tôi. Tôi hả hê nghĩ rằng, bọn đàn ông Việt Nam không còn cửa nào để chui vào cái hủ nếp của nhà tôi. Tôi sẽ lấy chồng ngoại quốc, biết đâu rồi mai mốt tôi sẽ định cư ở nước ngoài, sẽ thành Việt kiều; đến lúc đó thì những kẻ nào đã phản bội tôi sẽ chỉ còn cơ hội để nuốt nước bọt vì hối tiếc.
Thế nhưng anh chàng người Mỹ đó chẳng hề đá động gì đến chuyện cưới xin. Anh ta chỉ thích đi cà phê, ăn uống; thích lên giường với tôi chứ không hề nói là sẽ cưới tôi làm vợ. Lần này thì tôi chủ động chia tay... Ít ra thì tôi cũng biết giá trị của mình.
Tôi kể ra những điều này để thấy đàn ông, cả ta lẫn tây đều kỳ quặc, không thể hiểu nổi. Tại sao khi yêu, họ lại chọn những cô gái xinh đẹp, giỏi giang nhưng khi cưới vợ thì lại chọn những bà mợ quê ran, quê rít; chẳng biết mốt miết, thời trang; chẳng biết lui tới những nơi sang trọng mà suốt ngày chỉ biết cắm đầu vô cái bếp và ông chồng gia trưởng...
Giận nhất là hôm tình cờ gặp lại Hưng. Thật sự là tôi rất mừng. Tôi quên mất chuyện cũ, chạy ào tới ôm lấy anh trong sự ngạc nhiên của mọi người. Sau đó, tôi nhất quyết bắt anh phải dẫn tôi đi ăn, đi uống cà phê và nghe tôi tâm sự. Cứ nghĩ là sau bao năm xa cách, biết tôi vẫn ở vậy một mình, anh sẽ bày tỏ sự cảm thông, thương xót; thế mà không ngờ, anh chỉ cười cười rồi cuối cùng buông một câu nghe tức lộn gan ruột lên đầu...
Các bạn hãy nói đi, tôi phải thay đổi như thế nào? Không lẽ tôi phải ép mình biến thành người khác nếu muốn lấy được chồng? Không đời nào! Ai học cao, hiểu rộng, từng trãi sự đời, làm ơn nói thử cho tôi biết thế nào mới là duyên?
Theo VNE
Tôi đâu thể nào chọn cửa sinh ra? Tôi lớn lên trong làng S.O.S, được các mẹ ở đó nuôi dạy tận tâm, được học hành, có công ăn việc làm ổn định. Hai năm trước tôi gặp và yêu một người. Thế nhưng khi chúng tôi đặt vấn đề cưới xin thì ba mẹ anh ấy phản đối vì cho rằng không thể cưới về một cô con dâu không...