Từ khi thăng chức, anh không còn tôn trọng tôi
Tôi, một cô sinh viên 20 tuổi, trẻ trung, vui cười, thích trò chuyện nhưng lại đang sống trong gốc khuất của chính mình. Anh hơn tôi 7 tuổi, một khoảng cách không quá xa cũng chẳng quá gần.
Người đã vực tôi dậy sau nỗi đau bị phản bội. Trong tôi luôn cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã dành tặng cho tôi và cảm ơn đời đã cho tôi yêu một người tốt đến vậy. Tôi luôn hy vọng sau này được cùng anh bước nốt quãng đời còn lại. Chúng tôi gọi nhau là vợ chồng vì tôi nói với anh rằng sau này nếu lấy được nhau chắc gì đã xưng hô như thế nữa. Và tôi đã gọi người tôi yêu bằng cái tên thân mật “chồng già”.
ảnh minh họa
Thời gian một năm trôi qua, có nhiều biến chuyển trong cuộc sống khiến tình cảm của chúng tôi đang rạn nứt. Tôi không biết lỗi này là do ai nữa nhưng có lẽ cũng chẳng phải tại ai, bởi tôi thì thèm khát tình yêu, anh còn phải lo sự nghiệp. Đôi lúc tôi ước cứ mãi như lúc mới yêu. Khi ấy, con người ta sống trong hạnh phúc, hai trái tim, hai tâm trí luôn hướng về nhau, chỉ mong được gặp nhau hàng ngày, hàng giờ. Chắc ai cũng mong như vậy.
Nhưng rồi một hôm, anh báo tin vui đã lên chức. Là vui hay buồn? Vui chứ, tôi hạnh phúc cho sự nghiệp của anh thăng tiến. Bản thân tôi luôn cầu cho anh được thăng quan tiến chức. Tôi biết bản thân không giúp gì được cho anh nhưng tôi muốn dùng lòng thành của mình chúc cho anh. Dẫu mai này, tôi không may mắn được tiếp tục bên anh thì anh vẫn có được một sự nghiệp vững chắc, cuộc sống anh sẽ tốt, sẽ có vợ đẹp, con ngoan.
Cũng được gần ba tháng từ khi nhận được tin mừng ấy, giờ tôi như đứng trên bờ vực thẳm. Tôi đang cố níu dây để không tuột khỏi anh. Tôi muốn nói rằng: “Công việc ơi… Trả lại chồng già cho tôi”. Sự bận rộn, mệt mỏi… là những cái tôi cảm thấy mỗi khi gặp anh. Không còn nụ cười hiền ấy, ánh mắt dịu dàng ấy, bàn tay luôn muốn nắm tay tôi nữa mà chỉ còn lại sự cáu giận, bực tức, những cuộc gặp gỡ gấp gáp… Tất cả như một trò đùa tình yêu vậy?
Video đang HOT
Tôi không trách anh vì tôi hiểu ai cũng chỉ có một ngày mà thôi, cũng không ai phân thân được. Tôi chấp nhận những cái đó nhưng tôi đã dần mất đi cảm giác vui bên anh từ khi nào tôi không biết nữa. Thậm chí, tôi không còn hiểu nổi anh nghĩ gì. Tôi không phải mẫu người thích người đàn ông của mình có ngoại hình đẹp, giàu có, giỏi giang… mà với tôi, một người quan tâm, yêu tôi đã là quá đủ rồi. Dường như từ ngày ấy đến giờ, chưa bao giờ anh dừng lại để sống chậm, để xem tôi thực sự đang cần gì. Tôi biết anh luôn nghĩ rằng tôi còn đang là sinh viên và sinh viên thì có nhiều thời gian rảnh rỗi. Còn anh, một người đi làm, bận rộn, không thể dành nhiều thời gian để đi chơi hoặc làm những điều như bao cặp tình nhân trẻ khác được. Thực sự có phải như vậy không?
Tôi không nghĩ thế bởi hơn ai hết tôi biết bản thân mình có bận rộn không. Tôi sẵn sàng vùi mình vào công việc, thức trắng vài đêm để hoàn thành công việc, chỉ vì cố sắp xếp được một ngày gặp anh. Tôi là thế, tôi muốn được hy sinh cho tình yêu của tôi, được chăm sóc cho người tôi yêu thương. Tôi đâu có phải người rỗi hơi suốt ngày đòi đi chơi. Tôi cũng đâu phải không biết anh bận. Bao nhiêu tin nhắn soạn xong lại bỏ, không gửi nữa. Bao lần ấn nút gọi rồi lại dập luôn. Tất cả vì biết anh bận, không dám làm phiền anh, sợ ảnh hưởng đến việc của anh.
Đã từ lâu lắm rồi tôi không còn cảm giác vui vẻ mỗi sáng sớm, mỉm cười vì nhận được tin nhắn của anh. Với tôi, được anh gọi trước khi đi ngủ, thế là đủ. Nhưng đó là khi hai chúng tôi xa nhau, khi tôi học ở Hà Nội còn anh ở nhà. Còn bây giờ, tôi đang nghỉ hè, nhà anh cũng không xa nhà tôi, thậm chí đi bộ cũng chỉ mất 10 phút, tại sao gặp nhau lại khó đến vậy?
Tôi quá đòi hỏi ư khi mà tôi chỉ mong được mỗi ngày thấy anh 10 phút thôi. Anh không muốn tôi nấu cơm cho anh. Còn tôi chỉ mong được nhìn thấy anh ăn, nhìn gương mặt mệt mỏi ấy, cố ăn cho xong bát cơm để về nghỉ ngơi, tôi cảm thấy mình thật có lỗi với anh. Nếu không yêu tôi, có lẽ anh đã được hưởng sự chăm sóc của người vợ sau những giờ làm căng thẳng. Vì đợi tôi, chờ tôi mà anh vẫn chưa cưới vợ. Tôi hiểu bản thân chưa thể giúp được anh gì nhiều, tôi bỏ qua mọi sự cáu giận vô cớ, bỏ qua mọi điều anh làm tôi phật lòng nhưng sức chịu đựng của tôi cũng có hạn hay tôi quá tham lam?
Tôi nhớ anh lắm mới dám nhắn tin, mong gặp anh lắm mới dám hẹn anh. Rồi tôi phát hiện ra đó chỉ là những hành động thừa thãi vì toàn được đáp trả bằng những từ bận hay đơn giản là tôi cứ hy vọng, cứ chờ đợi, sau đó vì lý do “công việc” anh không đến với tôi. Tôi chấp nhận vì tôi hiểu đàn ông hiện giờ cần sự nghiệp nhưng anh đánh đổi thời gian bên tôi để suốt ngày cạnh bạn bè, tôi không chịu được. Tôi là người yêu mà không bằng những người quen biết ấy thì còn yêu để làm gì? Rồi thì những tin nhắn xin lỗi, hứa hẹn với tôi như đưa que kem, cái kẹo dỗ ngọt đứa con nít.
Tôi không quá trải đời nhưng tôi không đến nỗi là con rối để anh điều khiển, muốn sao cũng được. Đã có lúc, tôi muốn buông xuôi, nhận lời một người khác nhưng tôi hiểu tôi không xóa bỏ được hình ảnh của anh. Bản thân tôi cũng không cho phép mình làm như vậy, đơn giản vì tôi yêu người đó không chỉ bằng trái tim mà còn bằng lý trí. Tình yêu với tôi là cuộc sống và anh là niềm vui, là động lực, là cuộc sống của tôi. Tình yêu với tôi đơn giản là được bên anh, được nghe anh tâm sự, được làm anh cười, được mang nước cho anh uống,… Tôi đòi hỏi như thế là quá nhiều, là quá tham lam phải không?
Kỳ nghỉ hè của tôi kết thúc cũng có nghĩa là cơ hội được thường xuyên gặp anh không còn nữa. Càng ngày, tôi càng cảm thấy chúng tôi xa nhau. Tôi không còn muốn gặp anh vì tôi sợ tôi mềm lòng trước anh. Không phải vì tôi không còn yêu anh mà vì tôi muốn tập cho mình thói quen không hy vọng, không chờ đợi nơi anh nữa.
Nếu anh chưa từng coi tôi quan trọng, chưa từng nghĩ tôi là duy nhất, tôi đơn giản chỉ đứng ở vị trí tạm thời khi chưa có cái gì thích thú đáng làm anh quan tâm hơn thì tôi cũng nên có cuộc sống cho riêng mình. Tôi luôn nghĩ về anh, cho anh nhưng với anh, tôi chỉ là một sự trẻ con, thừa hơi, rỗi việc, nghĩ ngợi linh tinh. Tôi thấy người ta như đang cười mỉa tình yêu của tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, tôi thấy mình không còn được tôn trọng.
Theo VNE
Nghi bạn gái mất trinh vì tắt điện khi làm chuyện đó
Khi quan hệ với em, cô ấy đã cố tình tắt điện đi, phải chăng cô ấy đang cố che giấu điều gì.
Em là nam năm nay 22 tuổi, bạn gái 19 tuổi. Hai đứa quen nhau được gần năm, mới đây em và bạn gái có quan hệ tình dục. Khi quan hệ với em, cô ấy đã cố tình tắt đèn đi, khi đưa "cậu bé" vào thấy cô ấy hơi đẩy em ra và kêu đau rát nhưng em cảm nhận được những lời nói lúng túng và gượng gạo của cô ấy.
Khi em đưa vào bên trong thì thấy "cô bé" có ra ít máu dính xung quanh và "cậu bé" và không thấy ra thêm giọt máu nào nữa...Đến tối hôm sau em đòi quan hệ thì cô ấy bảo là đang có kinh không làm được (đúng là hôm ấy cô ấy tới ngày và còn kéo dài tới 7 ngày nữa). Em thấy sao mà nghi ngờ lắm, từ hành động khi quan hệ tới dấu hiệu ra máu trùng hợp như vậy. Em nghĩ cô ấy đang lừa dối em, mong chuyên mục tư vấn và giải đáp giúp em. Em trân trọng cám ơn.
Em có cảm giác bạn gái đã lừa dối em, liệu cô ấy có còn trong trắng thật không? (Ảnh minh họa)
Chuyên mục có thể nhận thấy rằng em không có lòng tin vào bạn gái nên nghi ngờ cô ấy không còn trong trắng khi đến với mình. Về mặt khoa học, có một số điều chuyên mục muốn chia sẻ cùng em.
Thứ nhất, không phải cô gái nào trong lần đầu mất trinh cũng chảy máu, cũng không phải cô gái nào cũng phải đau đớn vật vã mới là còn trinh. Trên thực tế, có nhiều cô gái dù trong lần đầu tiên quan hệ họ cũng không hề chảy máu, thậm chí không đau đớn. Nguyên nhân là do cấu tạo màng trinh. Có người dày, có người mỏng, có người có độ độ hồi tốt có người không, hình dáng của màng trinh khác nhau cũng là nguyên nhân gây ra những dấu hiệu khác nhau ở mỗi người. Vì thế, cái quan điểm cho rằng một cô gái còn trinh thì trong lần đầu quan hệ phải đau đớn, phải ra máu là một điều rất phiến diện và sai lầm.
Những biểu hiện bên ngoài đó chỉ là điều phiến diện mà ta nhìn thấy. Nếu như em không đủ lòng tin với người bạn gái của mình thì tốt nhất nên chia tay để không làm cô ấy tổn thương vì những nghi ngờ của em. (Ảnh minh họa)
Khi em quan hệ với bạn gái, em đã thấy có máu ra. Dù cho đó là máu khi tới ngày kinh nguyệt hay máu do rách màng trinh thì cũng không thể dùng để kết luận chuyện cô gái ấy có còn trong trắng khi đến với em hay không. Những lí do em đưa ra có phần hơi thiếu hiểu biết. Chuyện cô ấy tắt điện khi quan hệ lần đầu với em lại bị nghi ngờ là có ý đồ che giấu điều gì đó là quá ích kỉ. Chẳng có cô gái nào trong lần đầu quan hệ với một người bạn trai lại thích để điện sáng trưng cả. Còn những lời nói đau đớn của cô ấy mà em cho là "gượng gạo và lúng túng" đó cũng rất ích kỉ. Bởi lẽ bản thân em đã không có lòng tin thì em nhìn nhận mọi chuyện sẽ dưới góc độ của sự không chân thành.
Chuyên mục nghĩ rằng không ai khác ngoài em có thể kết luận chuyện cô ấy có còn trong trắng hay không bởi vì em mới là người yêu của cô ấy. Em hiểu tính cách của cô ấy, hiểu con người cô ấy ra sao và trên hết em cũng là người cùng cô ấy trải qua "chuyện đó". Nếu như em còn không tự xác định được mà luôn chỉ nghĩ trong đầu là cô ấy lừa dối thì không ai có thể kết luận chính xác được. Những biểu hiện bên ngoài đó chỉ là điều phiến diện mà ta nhìn thấy. Nếu như em không đủ lòng tin với người bạn gái của mình thì tốt nhất nên chia tay để không làm cô ấy tổn thương vì những nghi ngờ của em. Còn nếu em yêu và tin tưởng, chắc chắn em sẽ không quá nặng nề phân tích xem cô ấy tắt điện để làm gì hay những lời nói của cô ấy có giả tạo hay không?
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Gửi người anh từng yêu! Anh biết mình đang đứng ở đâu, anh biết mình cần làm gì và biết mình nên rời xa em. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, sẽ viết như thế nào, và sẽ gửi nó đi hay không. Thực sự anh chỉ muốn viết ra những suy nghĩ dồn nén trong anh, hơn hết là một lá thư để em biết...