Từ khi lấy chồng, tôi không được phép ốm, chăm sóc cả nhà, tới lúc mình ốm nằm một chỗ, ai cũng bỏ mặc
Nhiều lúc tôi cảm giác chẳng còn là chính mình nữa. Mỗi ngày tôi đều tỉnh dậy và làm việc như một cái máy.
Đi làm 8 tiếng kiếm tiền bên ngoài, tan làm đồng nghiệp có thể thoải mái đi cafe, mua sắm… thì tôi tất bật về nhà để dọn dẹp, nấu nướng, phục vụ cả nhà.
12 năm kết hôn, thứ mà tôi nhận được nhiều nhất có lẽ là cô đơn và thất vọng. Lúc nào bản thân tôi cũng phải gồng hết sức chăm lo từ việc nhỏ đến lớn ở trong gia đình. Đáng ra phải được tôn vinh, được an ủi nhưng cuối cùng chẳng là gì cả.
Chồng tôi là một người gia trưởng, trước lúc cưới anh hứa sẽ kết hôn xong vợ chồng sẽ ra ở riêng. Nhưng lúc cưới xong chuẩn bị mua nhà, bố mẹ anh bảo: “Con là con trai cả trong nhà, nên phải ở cùng bố mẹ để còn lo việc lớn nhỏ trong gia đình, chăm sóc cha mẹ sau này.
Thế là chồng tôi nhất mực nghe theo, tôi ban đầu cũng áp lực, nhưng sau nghĩ mình cố gắng yêu thương thì nhà chồng cũng sẽ không làm khó gì.
Nhưng không, trong khi tôi cố gắng hết sức thì chồng lại vô tâm. Mỗi khi nhà có việc gì là anh ấy là đùn đẩy:
“Em giờ là vợ anh, là dâu nhà anh thì em phải lo liệu cho chu đáo. Không anh em, họ hàng, người ta cười vào mặt bố mẹ anh.
(ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi tôi lo toan chuẩn bị mọi thứ thì làm tốt chẳng có một lời khen từ chồng hay mẹ chồng. Nhưng chỉ cần một chút sai lầm nhỏ là cả nhà chồng chỉ trích, đổ lỗi tôi vụng về, không đảm đang, khôn khéo.
Nhiều lúc tôi cảm giác mình chẳng còn là chính mình nữa. Mỗi ngày tôi đều tỉnh dậy và làm việc như cái máy. Đi làm 8 tiếng kiếm tiền bên ngoài, tan làm đồng nghiệp có thể thoải mái đi cafe, mua sắm…thì tôi tất bật về nhà để dọn dẹp, nấu nướng, phục vụ cả nhà.
Mọi người ốm từ bố mẹ, tới chồng, tới con tôi đều phải xin nghỉ việc để chăm. Có hôm công việc khẩn quá không nghỉ được, nhờ chồng đỡ cho 1 ngày ở nhà chăm con mà anh bảo:
“Em là đàn bà, việc chăm sóc những người ốm là việc của em.
Nghe đến đó mà tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Như đợt vừa rồi cả nhà tôi bị dính dịch Covid, tôi lúc đó cũng rất mệt nhưng vẫn phải dậy để nấu nướng, đi đến từng phòng để hỏi han, nghe ngóng sức khỏe của mọi người.
Đến lúc mọi người khỏe hơn, tôi lại bị nặng hơn. Nhưng thay vì được chồng và nhà chồng quan tâm thì chồng tôi lại lạnh lùng:
“Em giờ F0 rồi, hay em dọn về nhà ngoại ít hôm đi. Chứ anh với bố mẹ anh vừa mới khỏe, em ở đây lại lây sang cho cả nhà thì mệt lắm.
(ảnh minh họa)
Thật sự đang mệt không thở nổi mà nghe chồng nói câu đó xong tôi lại cảm giác đời mình thật bất hạnh. Mang tiếng là chồng mà anh chẳng lo lắng cho tôi gì cả.
Lâu giờ tôi phục vụ cả nhà chồng, tới lúc tôi cần họ nhất thì họ lại bỏ mặc tôi. Đến lúc bố mẹ tôi xót con, gọi bảo về thì tôi đành về.
Về nhà được bố mẹ chăm sóc đúng là thật sự thấy cuộc đời mình yên ấm lại. Tôi cũng cố gắng cách ly trong phòng để không lây nhiễm sang cho bố mẹ mình.
Trong khi tôi về ngoại thì con gái tôi gọi điện sang nói ở nhà chồng không có tôi lo cơm nước nên mọi người ai cũng khó chịu. Tôi cũng kệ, đợi đến lúc tôi khỏe thì cũng đón luôn con gái sang nhà ngoại ở một thời gian. Từ giờ tôi cũng chẳng còn cái suy nghĩ mình phải lo toan, hầu hạ người khác nữa. Bản thân mình nhất định phải yêu thương chính mình mới hạnh phúc được.
Khi đồng nghiệp hỏi tôi học ở đâu, vừa đáp xong thì chị ấy lập tức chê bai thẳng thừng
Tôi rất xấu hổ với đồng nghiệp, nhưng đây sẽ là động lực để tôi không ngừng vươn lên.
Tôi đã từng bỏ học giữa chừng ở 2 trường Đại học. Khoảng 6 năm về trước, tôi đỗ vào chuyên ngành quản trị kinh doanh của một trường có tiếng ở Hà Nội. Bao cố gắng vất vả ôn thi cũng được đền đáp. Nhưng đến lúc vào học rồi thấy chẳng giống như những gì tôi vẫn tưởng tượng. Qua 1 năm ở Đại học, tôi đã quyết định thôi học và xin bố mẹ cho ôn thi lại Đại hoc. Dù bố mẹ rất buồn song họ vẫn thông cảm và chiều chuộng, không hề mắng mỏ gì con gái.
Năm tiếp theo thi lại Đại học, tôi không giữ được phong độ tuy nhiên cũng đủ để vào học chuyên ngành ngôn ngữ Anh ở một trường chuyên về mảng ngoại ngữ. Năm đầu Đại học trôi qua suôn sẻ, song tới năm thứ 2 vấn đề lại xảy ra. Tôi đi làm thêm ở một số nơi, lơ là việc học, thấy những giờ lên lớp áp lực thực sự. Nhiều hôm dậy sớm đi học, tôi đứng ở ngoài lớp, ngập ngừng chẳng vào rồi lại đi về nhà.
Ảnh minh họa.
Thành tích học tập ngày càng tệ hại. Vào một ngày mưa to, tôi chạy xe về quê, òa khóc với bố mẹ. Tôi xin lỗi bố mẹ vì đã lại thêm một lần nữa khiến mọi người thất vọng. Sau khi nói về chuyện nghỉ học, tôi còn hứa là sẽ cố gắng kiếm tiền để không thua kém bất cứ ai. Phải nói tôi có người bố mẹ tuyệt vời và thấu hiểu, họ luôn dang tay che chở và chấp nhận sự thiếu sót của tôi.
Sau khi quay trở lại thành phố, tôi bắt đầu quá trình đi làm. Tôi đảm nhiệm công việc content marketing vì bản thân cũng viết lách tốt. Những kiến thức khác về marketing thì tôi học hỏi thêm trong quá trình làm việc. Vậy nên tôi mới lựa chọn những môi trường giúp bản thân tiến bộ, phát triển.
Sếp cũ của tôi cho tôi rất nhiều kiến thức hay ho, thực chiến. Đến khoảng đầu năm 2022, tôi quyết định nghỉ ở chỗ đó vì cảm thấy bản thân "đủ lông đủ cánh" đi ra những môi trường khác. Sau Tết, tôi xin vào vị trí quản lý nội dung mạng xã hội cho một chuỗi các nhà hàng có tiếng. Qua phỏng vấn và tìm hiểu, tôi thấy ở đây phúc lợi ổn, mức lương cũng chạm đúng ngưỡng tôi mong muốn. Tuy nhiên, các mối quan hệ và đặc biệt đồng nghiệp ở đây khiến tôi trầm uất, áp lực tột độ.
Lúc tôi mới vào làm mấy buổi đầu tiên, tôi chào hỏi lịch sự, lễ phép với các chị đồng nghiệp bởi ở đây có nhiều người trông chững chạc, trưởng thành lắm. Một chị trong phòng ở buổi ra mắt có hỏi tôi là học trường nào, tôi trả lời thẳng thắn: "Dạ em từng thử học 2 trường mà thấy không phù hợp nên nghỉ ngang chị ạ. Thực tế là em không tốt nghiệp Đại học".
Vừa đáp xong, chị ấy chê bai thẳng mặt: "Khiếp thế á? Sao em thiếu kiên trì vậy? Không có bằng Đại học chắc em ở công ty này là trường hợp duy nhất luôn đấy!"
Tôi ngượng đỏ mặt, không nói gì phân trần, miệng chỉ ấp úng "Dạ vâng". Thành thực mà nói, tôi vừa thấy giận, mà cũng không khỏi tự ti, tủi thân. Giận chị ấy sao lại nói chuyện phũ phàng, giận bản thân trong quá khứ đã liên tiếp lặp lại sai lầm.
Ảnh minh họa.
Trong những năm qua, tôi luôn cố gắng làm việc, kiếm tiền và trau dồi kiến thức chuyên môn thực tế để có thể đảm nhiệm nhiều trọng trách cấp trên giao cho. Vậy mà khi tới công ty này, tôi không được đồng nghiệp nhìn nhận, đánh giá tốt. Bản thân còn trở thành đề tài để mọi người cười chê.
Tôi mang sự mặc cảm và tâm trạng tiêu cực này trong suốt mấy tuần làm việc sau đó. Ở công ty, nhận thấy chị đồng nghiệp kia hay xỉa xói người khác, tôi cũng chẳng giao du để tránh gây họa. Giờ đây, tâm lý của tôi ổn định hơn nhiều, chắc chắn tôi sẽ bám trụ lại bằng được, cố gắng không thua kém ai, để chị ấy có thể nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Đây cũng là bài học cho nhiều bạn sinh viên, nếu có thể, hãy cứ cố gắng hoàn thành chương trình Đại học. Chặng đường tôi đã qua rất vất vả, nên nếu có thể, mọi người nên xác định rõ bản thân mạnh ở điểm nào để theo học. Sau này tìm kiếm việc làm cũng sẽ dễ dàng hơn.
Bà nội ốm nặng tôi cưới vội cô gái bị bỏ rơi, tân hôn xong xuôi lật chăn mà sốc Gia đình Loan cũng thích tôi, mọi chuyện suôn sẻ thuận lợi. Chỉ có điều mấy người bạn chung biết tôi sắp kết hôn với Loan thì đều xì xào bàn tán, nói rằng tôi nhặt lại đồ người khác đã chơi chán rồi vứt đi. Yêu nhau tận 6 năm, từ trái tim đến thân thể của Loan đều in đậm dấu...