Tự do hay ích kỉ?
Độc thân, theo tôi, nó là món quà vô giá mà mỗi người chỉ được trao duy nhất một lần trong cuộc đời. Vậy thì tại sao không tận hưởng nó khi còn có thể?
Năm tôi 22 tuổi, anh người yêu vào thời điểm đó, người mà tôi nghĩ là người yêu và chiều tôi nhất, đến tận bây giờ tôi vẫn tiếc nuối mãi vì đã để “tuột” mất anh, một hôm có thủ thỉ với tôi rằng: “Này! Năm sau ra trường, mình cưới nhé!”.
Thay vì hạnh phúc với lời cầu hôn sớm ấy, tôi đáp lại bằng một nhiệt huyết bừng bừng của tuổi trẻ: “Không! Ra trường xong, em phải bay nhảy 3 năm nữa. Lúc đấy tính sau !”
Một thoáng buồn trên gương mặt anh. Hai tháng sau, bọn tôi chia tay.
Mẹ tôi thì lúc đấy còn vừa cười vừa nói đùa: “Bao giờ cho mẹ bế cháu đấy? “
Tôi lại đáp: “Còn lâu ạ! Con không lấy chồng đâu! Ở nhà mẹ chăm sướng hơn!”
Năm năm sau, mẹ tôi thay vì cười nói, lại vừa thở dài vừa ngán ngẩm: “Con nhà người ta thì chồng con đề huề, con nhà mình thì…”
Nghe mẹ than, tôi chùng lòng xuống nhưng bản thân tôi không phải tuýp người sẵn sàng gánh trên vai mình hai từ ” trách nhiệm”. Tôi khao khát cuộc sống tự do và tìm nó ở thời điểm mà tôi đang sở hữu: Độc thân.
Khi sống đời độc thân, tôi có thể thoải mái làm những gì mình muốn. Được ngủ đến lúc nào mình thích. Được nghe nhạc, xem phim đến tận khuya. Được mặc những thứ mình ưng, nhuộm màu tóc mình mê mệt dù nó trông thật nổi loạn. Được chiều chiều tụm năm tụm ba café chém gió với lũ bạn. Được đi đây đi đó, khám phá những vùng đất mới…
Tất cả những cái được đó, tôi gọi đó là ” Tự do”.
Trong khi đó, “con nhà người ta” với chồng con/vợ con đề huề thì: Phải dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng, cho con ăn, đưa con đi học, đi làm.
Video đang HOT
Phải tranh thủ về sớm đón con, nấu bữa tối, tắm cho con, kèm con học, tắm gội, lên giường đi ngủ trong khi tóc còn chưa kịp khô.
Phải trung thành với những bộ cánh cứng nhắc khi đi làm, và xuề xòa đầu bù tóc rối lúc ở nhà, miễn là thoải mái để làm hàng tỉ thứ việc không tên.
Phải tạm hoãn những cái hẹn café chém gió với lũ bạn thân, khất lần khất lữa ” Để hôm nào rảnh rảnh …”, hoặc đôi lúc tranh thủ buổi trưa ăn xong ra gặp lũ bạn được 15-20 phút rồi lại tấp tểnh đi việc này việc kia.
Phải lo cho không chỉ là bản thân, mà còn con cái, còn bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, còn gia đình, còn phí sinh hoạt hàng tháng, tiền học…vv và vv…nên dù học tây học ta, mạo hiểm đổi chỗ làm bàn giấy lương tháng 5 triệu để thử việc không lương cho một công ty nước ngoài là điều bất khả thi.
Phải cày kéo, phải phấn đấu, phải tiết kiệm… Đi du lịch ah? Thời gian đâu? Tiền đâu mà đi?
Tất cả những cái mà “con nhà người ta” đang sống là làm theo chu kì như thế, tôi gọi đó là “Trách nhiệm”.
Đương nhiên, không thể vơ đũa cả nắm, vì có những người tôi thấy thật may mắn dù đã có gia đình nhưng cuộc sống của họ không phải lúc nào cũng xoay quanh chữ “phải”. Nhưng cuộc sống thoải mái, không có nghĩa họ được “Tự do” làm những điều họ thích. Giống như bầy cừu, được chạy nhảy thỏa thích, được ăn cỏ, được uống nước lúc nào chúng muốn, nhưng là ở phía trong hàng rào. Còn ngoài kia, chim dù mỏi vẫn cứ bay, sói dù cô độc vẫn rong chơi tháng ngày.
Vậy các bạn đã có gia đình, có một lúc nào đó, các bạn phải nói “giá như”? “Giá mà chưa vướng bận chồng con/vợ con, thì mình đã làm cái này cái kia, đã đi đây đi đó” chưa? Tôi dám chắc một điều, đó là không một ai chưa từng ước một lần như thế trong đời.
Độc thân, theo tôi, nó là món quà vô giá mà mỗi người chỉ được trao duy nhất một lần trong cuộc đời. Đúng nghĩa độc thân, khi còn chưa vướng bận chuyện gia đình, con cái. Vậy thì tại sao không tận hưởng nó khi còn có thể?
Nhưng: lại có người bảo tôi rằng “Cái giá của sự Tự do là cô đơn”
Nhưng: Khi nhìn ánh mắt bố mẹ tôi mỗi khi nhìn thấy trẻ con, bế chúng lên cưng nựng, ánh lên niềm vui sướng và khát khao được gọi một tiếng ” Ông ơi!”, ” Bà ơi!”
Nhưng: Khi thấy cái cúi đầu lảng tránh câu hỏi của những “ông nội – bà nội” “ông ngoại- bà ngoại” mỗi khi bố mẹ ra ngoài: “Con nhà ông bà lấy chồng lấy vợ chưa? Được mấy cháu rồi?” về nhà chỉ biết thở dài…
Tôi nhận ra, nếu chỉ sống cho riêng mình, thì lại quá dễ dàng…
Tuổi trẻ, ai cũng chỉ có một lần, nên hãy cứ bùng cháy, hãy cứ Tự do, nhưng đừng tự biến mình thành một kẻ ích kỉ chỉ vì những mưu cầu của bản thân về một cuộc sống nhàn tênh, nhẹ gánh mang tên “Độc thân”.
Ích kỉ với gia đình khi không làm tròn bổn phận của một người con.
Ích kỉ với chính bản thân khi tự xây lên một bức tường ngăn cách mình đến với hạnh phúc.
Ích kỉ với tương lai khi không cho những thiên thần bé nhỏ đáng yêu được chào đời.
Với bản thân tôi, dù vẫn còn là một người Độc thân khá vui vẻ, nhưng cũng đã sắp đến lúc phải trưởng thành, biết có trách nhiệm với những điều mà tôi trân quý, để những trải nghiệm khi còn độc thân trở thành những ký ức vô giá mỗi khi nhớ về.
Bởi vì ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, phải không ạ?
Theo Emdep
Nghỉ Tết, tôi phát sốt vì đi đâu cũng nghe câu "chói tai" này
Chỉ mùng 3 Tết, tôi đã không thể chịu nổi phải nhoai nhể bỏ quê lên Hà Nội. Tôi thà ở một mình còn hơn phải đi gặp gỡ họ hàng, láng giếng và nghe họ lải nhải một câu như thể tôi thiếu nợ đời họ.
Trước Tết, tôi đã đọc được một vụ án một anh chàng Indonesia đã giết hàng xóm chỉ vì bị cô ta hỏi "sao không lấy vợ?". Phải nói, tôi hiểu hơn ai hết nỗi niềm muốn "giết người" chỉ vì một câu nói tưởng như bâng quơ vô tình đến vậy. Nhất là mỗi khi Tết đến Xuân về.
Tôi năm nay 31 tuổi, trình độ Đại học, năng nổ, tháo vát. Nhưng không phải vô duyên thế nào mà tôi lận đận chuyển việc tới 5 lần trong 8 năm tốt nghiệp. Vì vậy đến giờ tôi vẫn là nhân viên kinh doanh quèn, sống ở nhà trọ. Lại nói ở thời buổi đàn bà con gái đều mê giai có body đẹp, bộ mặt thiên sứ, nụ cười thiên thần, tài năng thiên tài thì tôi chỉ cao có 1m61, nặng chừng 57kg.
Tôi biết làm sao khi các cô gái cứ thấy tôi là "chạy mất" (Ảnh minh họa IT)
Thú thật, soi mình trong gương tôi cũng tưởng mình sa cơ lỡ vận, đói ăn đến nỗi hư nhược cơ thể. Do đó, khi đi hẹn hò, tôi thường phải mặc 3 áo, luôn uống nước nhiều để trông mình có vẻ bề thế, thành đạt một tí. Nhưng chính vì vậy mà nhiều khi tôi nóng, mồ hôi tuôn rào rào, lại còn thường xuyên uống nước, đi vệ sinh, bạn gái lại tưởng tôi mắc bệnh khó nói, càng chạy nhanh.
Có khi chỉ nửa buổi hẹn, em xin phép đi vệ sinh rồi mất hút, nửa năm sau tôi vẫn chưa gặp lại. May tôi cũng không kịp si tình, nếu không có khi tôi ngồi trồng cây si chờ em đi vệ sinh từ năm trước qua năm sau cũng nên. Có em lại lướt nhìn tôi từ đầu đến chân rồi cười hi hí bảo: "Quê em ở biển, gió to lắm, anh thế này chắc em chẳng dám mời về". Dù kém thông minh nhưng tôi cũng hiểu em muốn nói tôi mỏng phất phơ thế này, gió thổi bay.
Không tiền, không thế, không nhà, không đẹp trai, không cả vóc dáng to khỏe, nên từng người tình cứ bỏ tôi đi. Thực ra cũng không gọi được là "người tình" vì giữa chúng tôi cùng lắm là có chung một buổi uống nước, tình giống như ngụm nước lọc miễn phí, chả có tí mùi vị, dư âm gì.
Thời gian qua vùn vụt, nhanh chả kém các cuộc hẹn hò của tôi. Tôi là trai duy nhất trong gia đình có 5 con, lại độc đinh mấy đời nên car nhà sốt sình sịch. Cứ thấy tôi về nhà là mọi người lại hỏi han, phàn nàn, thúc giục, bày mưu tính kế khiến tôi cảm thấy mình bị căng ra 5- 6 phía: 4 chị gái mỗi người một chân một tay, mẹ tôi cái đầu, bố tôi đứng chỉ huy. Lỗ tai tôi lúc nào cũng ong ong mấy từ: Vợ, Bạn gái, Người yêu, Con, Cháu...
Người nhà sốt ruột là lo cho hạnh phúc của tôi, nhưng người dưng, hàng xóm, bạn bè, vô duyên mà cứ hỏi: "Sao không lấy vợ?", "Bằng tuổi mày con tao đã học cấp 2", hay "Thằng hai nhà tao vừa sinh đứa thứ 3, sao mày còn kén thế". Có người còn khuyên bảo rất chân tình: "Đừng chơi bời nữa, lấy vợ cho ổn định", hoặc nói thẳng: "Cao tuổi mà vẫn phải bế con quấy bột thì mệt lắm", có người sỗ sàng: "Mày hỏng hay giới tính có vấn đề?".
Lúc đầu tôi còn giả lả cười đáp: "Cháu chưa tới duyên số", hoặc "Con gái chê cháu". Nhưng đến lần thứ n thì tôi cáu thực sự. Nếu ai tinh ý có khi còn nhìn thấy hơi nóng tuôn phì phì qua lỗ mũi, lỗ tai tôi. Tôi chỉ muốn quát vào mặt thiên hạ: "Vô duyên vừa chứ. Tôi lấy vợ hay không ảnh hưởng tới nhà các ông bà hay sao?". Ai chả muốn yên ổn, hạnh phúc nhưng mỗi người một nỗi niềm, đừng khoét vào nỗi đau của nhau có được hay không? Hoặc đừng nhìn người khác với ánh mắt đầy ẩn ý như bảo: "Khoai dím rồi".
Tôi cô đơn không có nghĩa nhân phẩm, tính cách, thậm chí năng lực tình dục của tôi có vấn đề. Bạn bè tôi cũng có người còn độc thân nhưng họ hài lòng với sự độc thân đó, sống hạnh phúc, vui vẻ, cớ sao mọi người cứ lấy thước đo "lứa đôi" ra để đánh giá người khác. Ngay cả tôi dù hẹn hò không thành công nhưng vẫn tâm niệm rằng phải tìm được người mình thực sự yêu thương và hòa hợp với mình chứ nhất định không vơ bèo vặt tép.
Nếu phải sống kiếp độc thân tôi cũng thấy vui hơn là miễn cưỡng "có đôi" chỉ để "bằng anh bằng em".
Theo Tintuconline
Yêu người bỏ vợ, có con riêng tôi vẫn bị từ chối Lúc thì anh tỏ ra rất nhiệt tình, muốn cưới tôi làm vợ, rồi sau đó lại dửng dưng như không có chuyện gì... Ảnh minh họa 35 tuổi, tôi trải qua vài mối tình nhưng chẳng đâu vào đâu. Dù bản thân không quá xấu, lại cũng được đánh giá là thông minh, biết làm ăn, nhưng đường tình duyên trắc trở,...