Từ bi đích thực
Nếu thuần túy nghĩ rằng chỉ lòng từ bi là quan trọng thôi thì chưa đủ. Chúng ta cần phải chuyển hóa các suy nghĩ, cảm xúc và cách hành xử của bản thân mỗi ngày để tu dưỡng lòng từ bi đích thực, không có sự dính mắc.
Từ bi là ước muốn người khác, chúng sanh khác thoát khỏi mọi sự khổ đau – Ảnh minh họa từ internet
Trước khi có thể khởi phát lòng từ bi và tình yêu thương, điều trọng yếu đối với mỗi người là cần có sự hiểu biết tường tận về ý nghĩa của chúng. Nói một cách đơn giản, lòng từ bi và yêu thương có thể được định nghĩa là những suy nghĩ và cảm xúc tích cực – đó là điều kiện làm khởi sinh niềm hy vọng, quyết tâm, sự khích lệ và nguồn sức mạnh bên trong nơi mình và người khác.
Trong đạo Phật, lòng từ bi và yêu thương được nhìn nhận là hai khía cạnh của cùng một pháp: Từ bi là ước muốn người khác, chúng sanh khác thoát khỏi mọi sự khổ đau; còn tình yêu thương là mong muốn người khác, chúng sanh khác có được niềm vui và hạnh phúc.
Tự ngã hay việc tự xem mình là trung tâm sẽ làm suy yếu đi tình yêu thương dành cho tha nhân và hầu như tất cả chúng ta đều mắc kẹt vào điều này, với những mức độ khác nhau. Để có được hạnh phúc đích thực, chúng ta phải có sự bình tâm – sự bình yên nội tâm này chỉ có thể đạt được và có mặt chỉ khi chúng ta có thái độ từ bi. Làm sao để phát triển thái độ từ bi? Rõ ràng nếu đơn giản chỉ tin tưởng rằng lòng từ bi là điều gì đó quan trọng hay tuyệt vời thì chưa đủ. Thay vào đó, chúng ta phải tinh cần nỗ lực, rèn luyện và tu dưỡng lòng từ bi; mỗi người phải tận dụng tất cả những biến động trong cuộc sống hàng ngày để thay đổi và chuyển hóa suy nghĩ, hành vi của bản thân.
Trong mỗi chúng ta đều có thể tồn tại nhiều dạng thức của cảm thọ từ bi, pha lẫn với lòng tham muốn và sự dính mắc. Chẳng hạn, tình thương mà cha mẹ dành cho con cái thường có liên hệ mạnh mẽ với những nhu cầu cảm xúc cá nhân của mình (luyến ái), vì thế đây không hoàn toàn là lòng từ bi thực sự (từ ái). Và thông thường, trong sự quan tâm dành cho một người bạn thân thiết, chúng ta cho rằng tình cảm ấy là biểu hiện của lòng từ bi – thực chất đó có thể là sự dính mắc. Thậm chí trong hôn nhân, tình yêu giữa người vợ và người chồng, đặc biệt trong giai đoạn đầu, khi mỗi người vẫn chưa biết rõ về bản chất, tính cách của người phối ngẫu, sự kết nối giữa hai người phần nhiều xuất phát từ sự dính mắc về cảm xúc, hơn là một tình yêu đúng nghĩa. Trong đời sống, nhiều cuộc hôn nhân nhanh chóng đi đến kết thúc bởi thiếu lòng từ bi dành cho nhau, sự phối ngẫu xuất phát từ những dính mắc cảm xúc dựa trên những quy chiếu và kỳ vọng về đối phương. Chính vì thế, ngay khi những hệ quy chiếu cảm xúc ấy thay đổi, sự liên hệ và kết nối với nhau cũng biến mất.
Bên cạnh đó, sự tham muốn có khi vô cùng mạnh mẽ và đưa đến dính mắc về mặt cảm xúc: Một người nhìn thấy đối phương “không tì vết”, không lỗi lầm dù thực tế người ấy có thể có vô số điều lầm lạc. Đồng thời, sự dính mắc này khiến chúng ta khuếch đại các phẩm chất nhỏ và tích cực nào đó của đối tượng. Từ đó có thể thấy rằng, tình yêu thương của chúng ta được thúc đẩy bởi lòng tham muốn của cá nhân hơn là sự quan tâm đúng mực dành cho người khác.
Lòng từ bi không tham muốn và dính mắc có thể được kiến tạo và phát triển. Vì thế, chúng ta cần làm rõ những khác biệt giữa lòng từ bi và sự dính mắc cảm xúc. Từ bi đích thực không chỉ là phản hồi cảm xúc mà là cam kết vững chắc trên nền tảng lý trí. Vì với nền tảng này, thái độ từ bi thực sự đối với các chủ thể khác sẽ không thay đổi, thậm chí khi họ hành xử một cách tiêu cực.
Lòng từ bi thực sự không dựa trên sự quy chiếu và kỳ vọng mà được y cứ trên nhu cầu, mong muốn của đối phương và người khác; bất kể đó là bằng hữu hay kẻ thù – miễn là chúng ta ước muốn người khác được bình an, hạnh phúc và vượt thoát mọi khổ đau. Từ đó, mỗi người nuôi lớn sự quan tâm thực sự đến những vấn đề, bất ổn của người khác. Đây chính là lòng từ bi đích thực. Đối với hành giả Phật giáo, mục tiêu cốt lõi là trưởng dưỡng lòng từ bi thực sự, ước nguyện chân thành cho sự an lành của người khác, của vạn loại chúng sanh có mặt trên khắp tinh cầu này.
Đức Dalai Lama / Báo Giác Ngộ
Video đang HOT
Trần Trọng Hiếu chuyển ngữ (theo dalailama.com)
11 câu nói của Đức Dalai Lama về Từ bi và thương yêu
1. Lòng từ bi mang đến sự bình yên trong tâm và nụ cười trên gương mặt chúng ta.
2. Nếu chúng ta luôn ghi nhớ rằng người khác cũng là con người như mình, thì mỗi cá nhân có thể mở rộng ý niệm về sự tử tế, thậm chí đối với những người xem chúng ta là kẻ thù của họ.
3. Giáo dục cần thiết không chỉ để phát triển trí thông minh mà còn hỗ trợ cho những giá trị cơ bản của con người – đó là trái tim ấm áp và lòng từ bi.
4. Lòng từ bi mang lại sự tự tin và khả năng hành xử minh bạch, làm gia tăng sự tin tưởng – nền tảng của tình bạn chân chính.
5. Lòng từ bi thúc đẩy sức mạnh bên trong của mỗi người, giảm thiểu nỗi sợ hãi và khiến mọi người lại gần chúng ta hơn.
6. Lòng từ bi mang lại sự bình yên bên trong và dù cho chuyện gì đang xảy ra đi nữa, sự bình yên trong tâm hồn giúp mỗi người nhìn thấy cục diện một cách sáng rõ hơn.
7. Nếu bạn muốn người khác hạnh phúc, hãy thực hành lòng từ bi. Nếu bạn muốn chính mình hạnh phúc, hãy thực hành lòng từ bi.
8. Tình yêu thương và lòng từ bi là những món nhu yếu chứ không phải những món xa xỉ. Không có tình yêu thương và lòng từ bi, con người không thể nào tồn tại.
9. Lòng từ bi và sự bao dung không phải là biểu hiện của sự yếu đuối mà chính là biểu hiện của sức mạnh.
10. Tình yêu thương, lòng từ bi và ý niệm về trách nhiệm toàn cầu, chính là nguồn cơn của hòa bình và hạnh phúc.
11. Trái tim ấm áp, sự quan tâm dành cho người khác là một phần của bản chất con người và là những giá trị cốt lõi tốt đẹp của con người.
Lắng nghe và biết lắng nghe
Muốn xây đắp tin cậy và chia sẻ khổ đau, chúng ta hãy bắt đầu với việc học và tập làm điều tưởng như đơn giản nhất: Lắng nghe!
Có một câu chuyện thương tâm được báo chí phản ánh cách đây không lâu, ngày 5-10, nữ sinh N.T.H ở Quảng Nam sau khi biết điểm thi tốt nghiệp đã treo cổ tự vẫn tại nhà. Theo thông tin ban đầu, trong kỳ thi trung học phổ thông quốc gia vừa qua, H. đạt điểm khá cao nhưng vẫn không đủ điểm để vào đại học theo nguyện vọng của mình. Nghĩ quẩn, H. đã có hành động dại dột: tự vẫn.
Nước mắt mùa Vu lan
Một cô bạn của tôi là nhà giáo ở Đà Nẵng nghe chuyện, chép miệng nói: "Em cũng đã từng cứu mấy đứa học trò vì suy nghĩ như thế bằng cách lắng nghe các em tâm sự. Có đứa học trò đến từ giã để... nhảy xuống cầu sông Hàn vì thất tình, em bèn kéo lại nhà tâm sự và sau một đêm bộc bạch hết nỗi lòng, nghe cô giáo khuyên nhủ, em bình tĩnh trở lại và trở thành một người mạnh mẽ hơn. Sau này có dịp gặp lại, em đó mới nói: 'Sao hồi đó mình lại khùng vậy?'".
Rồi cô bạn nhà giáo rút ra kết luận: Người trẻ đang rất cần được lắng nghe. Tại sao cha mẹ, anh chị, kể cả thầy cô, không mấy ai chịu khó ngồi lại lắng nghe con em, hay học trò mình tâm sự? Đã có những cái chết vì người trẻ không tìm thấy lối thoát trong cuộc sống, bơ vơ trong gió bão của cuộc đời, khi tâm hồn hụt hẫng một tình yêu, đánh mất niềm tin vào chính mình, vào người lớn, vào xã hội...
Khi cuộc đời cần được lắng nghe
Nối tiếp câu chuyện, cô bạn tôi kể thêm việc vừa sang Nhật thăm con và trong cuộc trao đổi trên một chuyến xe, mọi người nói về câu chuyện búp bê Hello Kitty. Búp bê là một thứ đồ chơi không thể thiếu của các bé gái. Mọi búp bê đều có miệng nhưng chú mèo búp bê có tên là Hello Kitty lại không có miệng. Tại sao ư? Ở bên Nhật, cuộc sống rất vội vã, dường như ai cũng tất bật, nhất là trong thời đại internet, nếu cần thì nhắn tin, nói vài câu qua mạng xã hội. Thế là xong! Mấy ai ngồi lại nghe con cái kể chuyện đời mình. Trong gia đình, bố mẹ đi làm, con cái đi học, cuộc sống thường trôi qua vội vã và tẻ nhạt.
Có một cô bé sống trong một gia đình như vậy. Cô bé ngày nào cũng đến trường hoặc tham gia một hoạt động ngoại khóa nào đó. Thế nhưng, vì nhút nhát, cô thường bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi còn bị đánh. Cô bé khao khát được nói chuyện với ai đó nhưng chẳng ai muốn nghe. Nỗi sợ hãi, lạc lõng khiến cô bé ngày càng khép mình vào vỏ ốc cô đơn. Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô bé buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi thu mình trên ghế đá và khóc. Một lúc sau, khi ngẩng lên, cô thấy một ông lão đang ngồi cạnh mình. Ông lão mỉm cười, ân cần hỏi: "Cháu gái, tan học rồi sao cháu không về nhà mà lại ngồi đây khóc?". Cô bé òa lên tức tưởi: "Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết, không ai nghe cháu nói". Ông lão trả lời: "Vậy ông sẽ nghe cháu nói", rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
Cô bé vừa khóc vừa kể cho ông lão nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông lão cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời phân định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà. Từ hôm đó, hầu như chiều nào tan học, cô bé cũng vào công viên ngồi kể chuyện cho ông lão nghe. Cô bé biết vẫn còn có người chịu khó lắng nghe mình, cảm thấy cuộc sống có gì đó đáng sống hơn trước... Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn hơn, vui vẻ hơn. Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẻ với ông lão cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy băng qua đèn đỏ và gặp tai nạn.
Những ngày sau đó, khi biết tin cô bé mất, trong công viên, trên chiếc ghế đá mà cô bé thường ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông lão muốn tặng cho cô bé ngày hôm trước nhưng cô bé đã không đến được. Hình nộm là một chú mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe, hiền lành nhưng không có miệng. Ông lão muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét. Và ngày nay, học sinh Nhật Bản thường có trên bàn hay trong cặp một búp bê hình mèo không có miệng - chú mèo được mang tên "Hello Kitty". Chú mèo ra đời với mục đích lắng nghe mọi người nói.
Nghe thế nào?
Nhu cầu lắng nghe không chỉ là nhu cầu của tuổi mới lớn mà trong xã hội, chính người lớn cũng cần biết lắng nghe nhau. Bao nhiêu chuyện hiểu lầm, thù ghét, thậm chí thanh toán lẫn nhau chỉ vì không lắng nghe hay chỉ nghe một phía mà không suy xét trước sau? Một cái khó của nghe là phải biết nghe. Krishnamurti từng nói: "Bạn nghe cách nào đây? Phải chăng bạn nghe thông qua chính những dự phóng tham lam, dục vọng, sợ hãi, âu lo của mình, phải chăng bạn chỉ nghe điều bạn muốn nghe, điều làm bạn hài lòng, thỏa dạ, thấy dễ chịu, tạm thời xoa dịu khổ đau? Nếu bạn chỉ nghe theo dục vọng của mình, rõ ràng bạn chỉ nghe theo tiếng nói của bạn, bạn chỉ nghe theo tiếng nói dục vọng của mình..." (Krishnamurti, Sống thiền 365 ngày).
Tôi xin kể vắn tắt ra đây chuyện con cá trong kinh Tiểu bộ. Thuở trước, trong nước Kosala, ở thành Xá Vệ, có một hồ tên là Kỳ Viên, chằng chịt những cây leo. Năm ấy, trời không mưa, mùa màng của dân khô cháy, hồ cạn nước. Cá, rùa chui vào bùn, nhưng bùn cũng khô, cá phơi thân cho quạ diều đến mổ. Một con cá thấy đồng loại lâm nạn như vậy, tự nghĩ: "Ngoài ta ra, không một ai khác có thể cứu được bà con khỏi cảnh khổ này. Ta hãy làm một hạnh, hạnh nói lên Sự Thật, khiến trời mưa, để bà con thoát khổ".
Con cá rẽ bùn chui lên. Toàn thân nó đen như một lõi gỗ mun, nhưng khi nó mở mắt khỏi bùn thì hai mắt sáng lên như hai viên ngọc. Với hai viên ngọc sáng ấy, nó nhìn lên trời, nói với Pajjuna, vua của chư thiên: "Này, bạn Pajjuna, ta đau cái đau khổ của bà con ta. Khi ta, một bậc giữ giới, đau khổ, làm sao bạn lại không làm mưa? Dù ta sinh ra trong loài phải ăn thịt bà con, từ thuở ban đầu, ta đã không hề ăn một con cá nhỏ bằng hạt gạo, không bao giờ đoạt mạng sống của một sinh vật nào khác. Đó là Sự Thật. Với Sự Thật này, Pajjuna, bạn hãy làm mưa để giải thoát cho bà con ta khỏi khổ!". Con cá ra lệnh xong, nó đọc cho Pajjuna nghe bài kệ:
Nổi sấm, Pajjuna
Chặn quạ gây tai hại!
Hãy đuổi quạ kia đi
Giúp ta qua khổ ải!
Thần mây và thần mưa lấy một đám mây mặc vào như mặc đồ lót, lấy một đám mây khác che thân, và hát lên bài ca giông tố. Ở phương Đông, khởi lên một đám mây lớn bằng sân đập lúa. Đám mây ấy lớn dần lên cho đến bằng một trăm, một ngàn sân đập lúa, và nó làm sấm làm chớp đổ nước xuống xứ Kosala. Cơn mưa không gián đoạn, phút chốc tràn đầy hồ Kỳ Viên...
GS.Cao Huy Thuần, trong một lần phát biểu nhân lễ Phật đản năm 2016 tại chùa Khuông Việt, đã có bình luận đầy ý nghĩa về câu chuyện này: "Chuyện bình dân mộc mạc như sắn khoai. Nhưng có chuyện bình dân nào không chứa đầy ý nghĩa? Cái gì làm trời mưa? Sự Thật. Không phải Sự Thật từ siêu nhiên nào ban xuống, mà là Sự Thật đơn giản từ một hạnh nguyện nói lên: tôi không nói dối. Tưởng như con cá đọc kinh Bát-nhã: 'chân thật bất hư'. Chắc thật không dối. Hóa ra nói dối là hạn hán. Chúng ta nói dối với nhau tức là chúng ta mang hạn hán đến cho nhau. Một xã hội cũng vậy: trên dưới dối nhau thì hạn hán tin tưởng. Nói thật thì mưa lành mà Sự Thật của con cá không phải chỉ là đơn giản mà thôi đâu. Đó còn là đại hùng, đại lực, đại từ bi. Bởi vì con cá này bơi ngược dòng của luật trời... Con cá ấy là tiền thân của Đức Phật. Khi là cá, Phật bơi ngược luật cá. Khi là người, Phật đi ngược luật người. Luật người có sinh tử. Trong bao nhiêu kiếp, Phật cũng đã từng lang thang trong luân hồi như vậy. Cho đến một buổi sáng, trong vườn Lâm-tỳ-ni, dưới nhánh hoa sa-la, Phật đản sanh, tuyên bố: 'Ta là bậc cao nhất trên đời, nay là đời sống cuối cùng, không còn tái sinh nữa'. Đó là Sự Thật nơi miệng Phật. Ngài phải sinh ra làm kiếp người cuối cùng để nói lên Sự Thật. Chân thật bất hư" (Cao Huy Thuần, Người khuân đá).
Chúng ta phải lắng nghe sự thật, dù nó có khó nghe, chướng tai thế nào đi nữa. Người trên kẻ dưới đều cư xử với nhau bằng sự chân thật. Lắng nghe cũng là hạnh nguyện cao cả của Bồ-tát Quán Thế Âm. Chúng ta biết lắng nghe cũng đồng nghĩa với việc chúng ta đang học hạnh nguyện của Ngài: Nghe để hiểu và giúp người khác nhận diện được nguồn gốc của khổ đau, để giúp người an vui. Lắng nghe để thương yêu tất cả muôn loài.
Phật dạy chúng ta hướng tánh nghe vào bên trong. Sau đó tập lắng nghe tha nhân mà không qua một tấm màn thiên kiến hay dục vọng nào, vì hiện nay chúng ta phóng tâm nhiều quá, không lắng nghe quanh mình còn bao nhiêu tiếng thở than, bao nhiêu nỗi cô đơn, bao nhiêu oan khuất, bao nhiêu tâm hồn cần an ủi, sẻ chia. Đó là nguồn cơn của những bức xúc, những buồn phiền chất chồng, những cái chết vì bế tắc, đánh mất niềm tin vào công lý hay thiện tâm của con người và xã hội khi không tìm ra lối thoát.
Thế nên, muốn xây đắp tin cậy và chia sẻ khổ đau, chúng ta hãy bắt đầu với việc học và tập làm điều tưởng như đơn giản nhất: Lắng nghe!
Phụ nữ muốn cả đời yên ấm, chỉ cần dụng tâm làm tốt 1 việc là đủ Một người phụ nữ thông minh, dù phải đối diện với nghịch cảnh như thế nào cũng phải giữ một trái tim lương thiện. Phụ nữ có tâm thái tốt, cả đời sẽ sống tốt: Trăng lúc tròn lúc khuyết, có đêm ắt có ngày, đời người đâu thể thập toàn thập mỹ. Con người sống ở đời chỉ khi mở rộng tư...